17
Ngày hôm sau, tôi bò dậy vì đau eo, bị Tống Nghiên nhét vào trong xe, vội vàng đến trường học ca sáng.
Tôi xoa eo càm ràm.
“Anh ôm chặt quá đấy, eo tôi giờ đau như bị đứt ra đây này.”
Giọng điệu Tống Nghiên có vẻ lúng túng.
“Tại tôi sợ cô ngã xuống chứ bộ, có phải cố ý đâu.”
“Không phải anh sợ tôi ngã, anh sợ tôi không chết thì có.”
“Rồi rồi rồi, bồi thường cho cô, gửi số thẻ cho tôi, gia hạn thêm một năm.”
Tôi lập tức trở nên hăng hái, sau khi gửi một dãy số qua, tôi mới ngớ ra.
“Ủa nửa năm sau anh tốt nghiệp rồi mà?”
“Cô quản được tôi chắc, ông đây chỉ thích nữ sinh thôi được chưa?”
Tôi rơi vào trầm tư.
“Nếu anh nói thế, tôi sẽ suy xét đến việc tạm nghỉ học và lưu ban.”
Tống Nghiên khô héo lời liếc tôi một cái.
“Cô đúng là cái gì cũng dám nghĩ.”
18
Tôi vội vã chạy đến giảng đường, trong lớp học chỉ còn một chỗ trống.
Tôi vừa ngồi xuống đã bị bốn con mắt hình viên đạn ở hàng ghế đầu nhìn qua.
Trần Giai Giai và Huyên Huyên nhìn tôi với vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Hôm qua, tôi bảo với họ mình đi gặp Tống Nghiên rồi ra ngoài, ngủ quên trước khi trả lời tin nhắn.
Cả đêm không về, chắc bị hiểu lầm rồi.
Sau hai giờ vất vả chịu đựng, khi chuông tan học vang lên, Huyên Huyên và Trần Giai Giai cấp tốc kéo tôi trở về ký túc xá, trịnh trọng ngồi xuống:
“Tư Tư, chúng ta tâm sự đi. Tống Nghiên đã yêu người khác rồi thì cứ bỏ quách anh ta đi, chúng tớ biết cậu thiếu tiền nhưng cậu không thể dùng thân xác của mình để giữ một người đàn ông! Cậu như vậy, chúng tớ rất…”
“Dừng, dừng, dừng”. Tôi vội cắt ngang, sợ bọn họ nói bậy bạ: “Hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả, Tống Nghiên uống nhiều quá, tớ đưa anh ấy về”.
Huyên Huyên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt ngờ vực: “Không có gì thật à?”.
“À… Có ôm một chút.”
“Cậu tự nguyện hở?”
“Ừm… Nửa tự nguyện.”
Trần Giai Giai cau mày.
“Lâu như vậy, không phải cậu thèm muốn cơ thể của người ta đấy chứ?”
“Đừng nói bậy, tớ nào có”. Tôi chột dạ mà cúi đầu.
Không thể nói là không có chút ý xấu nào.
Dù nhiều hay ít thì vẫn hơi thèm thật.