Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh Rồi

Chương 12: Có dám hay không



Cậu đọc kỹ lại một lần, W đứng đầu và Z đứng đầu cách nhau nhiều như vậy còn phát âm sai, thật không thể tưởng tượng nổi.

*Họ của Trương Nam Sinh bắt đầu bằng Z, của Vương Tu bắt đầu bằng W

“Cảm ơn.” Sai ở Hứa Hạc, Vương Tu không có lỗi nên cậu vẫn lễ phép gật đầu cảm ơn.

“Không cần khách khí.” Vương Tu đặt mèo con sang một bên trên ghế sô pha, tiện tay đi đến cây cột cất gậy bi-a chọn một cây “Chơi một mình thì chán lắm, để anh chơi cùng em.”

Hứa Hạc trợn mắt nhưng cũng không từ chối, để cho Vương Tu đánh, hai người thi đấu trên bàn bi-a.

Cậu không thích chơi bóng rổ hay bóng đá vì cậu ghét đổ mồ hôi, hơn nữa cách chơi của cậu khác với cách chơi của mọi người.

Những người khác có vẻ ngoài đẹp trai được gọi là “Tuấn”, còn cậu có vẻ đẹp phi giới tính. Khi chơi bóng rổ luôn có người chọc cậu, gọi cậu là nương pháo*, Hứa tiểu thư,… các kiểu, nói chuyện thô lỗ. Vì Hứa Hạc không thích điều đó nên cậu cũng không thích bóng rổ theo.

*Nương pháo: Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.

Nhưng ai cũng không thể sống thiếu sở thích của mình, nếu chơi piano và vẽ là do bố mẹ sắp đặt, thì chơi bi-a là sở thích của cậu, khi nào có thời gian rảnh thì cậu sẽ đến để rèn luyện kỹ năng của mình.

Trương Nam Sinh và những người bạn khác không dám chiến đấu với cậu vì họ biết rằng họ sẽ thua.

“Ai thua sẽ phải trả tiền bàn.”

Tiền bàn tính theo giờ, chính mươi nghìn một giờ, Hứa Hạc đã chơi được nửa giờ, còn nửa giờ nữa.

“Được.” Vương Tu đứng sang một bên và lau cây gậy bằng phấn. Động tác của hắn thành thạo một cách bất thường, vừa nhìn đã biết thường xuyên đánh.

Tên khốn Vương Tu trước kia cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ hắn lại vượt mặt cậu về mọi thứ.

Vẻ đẹp và tư duy!

Hứa Hạc nheo mắt.

Dù ba năm rồi cậu không đụng đến bi-a nhưng nó giống như đã ngấm trong máu của cậu. Người thường khi không làm điều gì đó trong vòng ba năm, lúc làm lại thì có lẽ sẽ hơi khó nhưng nếu kiên trì luyện tập thì dần dần nó sẽ thuận lại như cũ.

Hứa Hạc cúi người, bắt đầu đánh vào bóng số một.

Quả bóng số một di chuyển không tốt, bật ngược vào quả bóng số bảy. Lỗ gần nhất sẽ ghi điểm cho quả bóng số bảy, nhưng đó không dành cho quả bóng của cậu, vì vậy cậu chỉ có thể đánh đường cong. (Xin lỗi vì sự ngu dốt này, mình không biết Bi-a chơi như thế nào nên sẽ edit theo tổ tiên mách bảo)

Hứa Hạc ngắm bắn tốt và tung ra một cú dứt điểm, quả bóng trắng chạm biên rồi từ từ đi xuống, va chạm với quả bóng số một, quả bóng số một di chuyển gần quả bóng số bảy, càng lúc càng khó đánh.

Vương Tu tiếp sức, nửa người dựa lên bàn bi-a, cây cơ bi-a của hắn được dựng lên, đẩy về phía quả bóng trắng.

Cạch!

Quả bóng trắng đập vào quả bóng số một rồi bật lại trúng quả bóng số bảy. Với sức mạnh của quả bóng số bảy, quả bóng số một được đẩy xuống lỗ, quả bóng số một đã thực sự vào sau một vòng quay.

Vương Tu đánh trúng một quả vào lỗ, sau đó quay người lại, bắt đầu nhắm vào quả bóng thứ hai.

Khóa miệng hắn cong lên, ánh mắt mang theo ý cười.

Ha ha, cậu không đánh trúng nhưng hắn đánh trúng nên rất đắc ý phải không?

Hứa Hạc không hài lòng.

Vương Tu dường như không nhận ra điều đó, hắn cúi người xuống và đánh vào một quả bóng khác, không biết hắn đang nghĩ đến cái gì mà khóe miệng càng ngày cong lên “Anh nhớ lúc em dạy anh cách chơi bida.”

Sau khi nhận lời tỏ tình ở kiếp trước, Hứa Hạc đã giải thích ở đây.

Vì chỗ này rất bí mật nên chỉ có khách quen mới biết, quán rất vắng vẻ, nếu không phải chủ quán thích chơi bi-a thì đã đóng cửa từ sớm.

Lúc đó cậu rất lo lắng, vì chiếu cố hắn nên ngay từ đầu cậu đã không giải thích, chỉ chu đáo đưa khăn giấy cho hắn và hỏi có biết đánh không?

Tất nhiên hắn nói rằng hắn có thể đánh, nhưng những kỹ năng mà hắn chơi giống như một đứa trẻ đang chơi trước mặt Hứa Hạc, cách chơi tệ đến nỗi không nỡ nhìn, đặc biệt là hắn béo đến mức cậu không thể chịu được khi nhìn thấy hắn không thể cúi eo xuống.

Hứa Hạc cầm gậy chỉ vào tay và vai hắn “Hai vai thả lỏng, hai tay không được nắm quá chặt. Đó là lực cổ tay, không phải lực ngón tay. Cậu đang muốn chọc giận tôi sao?”

Vương Tu đã cố gắng nhiều lần nhưng vẫn đánh không vào lỗ, không có cách nào khác, Hứa Hạc chỉ có thể làm mẫu cho hắn hết lần này đến lần khác, ban đầu cậu định ôm Vương Tu từ phía sau và nói cho hắn biết cổ tay của hắn cứng như thế nào và mức độ uốn cong.

Nhưng thật bất đắc dĩ vì Vương Tu quá béo, cậu chỉ có thể ôm nửa người.

Hứa Hạc bất lực, đơn giản cúi xuống đối diện với Vương Tu, chậm rãi chỉ hắn.

Cậu nằm sấp dựa vào bàn, cổ áo cậu mở rộng, chiếc vòng ngọc dày màu trắng giữa cổ treo lơ lửng trên không khi cậu di chuyển, Vương Tu không chú tâm nghe cậu nói gì, chỉ chú tâm nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng nõn của cậu rồi ngất đi vì quá phấn khích.

Hứa Hạc: “……”

– ——————————-

“Em còn nhớ không” Cả quả bóng thứ hai và thứ ba đều bị Vương Tu đánh vào lỗ, Hứa Hạc bắt đầu đánh đã trúng quả bóng số bốn, chuẩn bị đánh quả bóng số năm “Bây giờ anh đã học rất tốt rồi, anh đang muốn chọc tôi tức chết sao? “

Cạch!

Quả bóng số năm, quả bóng số sáu và quả bóng số tám lần lượt bị cậu đánh vào lỗ, vậy chỉ còn lại số bảy và số chín.

Cả hai đều không khó, Hứa Hạc có thể kết thúc trong một hơi, Vương Tu cũng biết điều đó, đơn giản ngồi ở trên sô pha, vừa uống nước vừa trả lời, “Không sai, anh học tốt như vậy, chỉ vì muốn làm đối thủ của em.”

Bản thân Hứa Hạc nói rằng cậuy không thiếu bạn bè và mọi thứ, nhưng cậu thiếu đối thủ, vì vậy hắn muốn trở thành đối thủ của Hứa hạc.

Tốt nhất Hứa Hạc nên ghi nhớ thật sâu, loại người này cậu sẽ không bao giờ quên.

“Ồ.” Hứa Hạc kéo dài giọng điệu “Phải làm sao bây giờ? Tôi hận không thể ném anh ra ngoài cửa sổ.”

Vương Tu: “……”

“Trước đây em không nói như vậy. Nói nếu em có đối thủ ngang thực lực thì em sẽ rất vui.” Vương Tu từ trong ba lô lấy ra một ít thức ăn cho mèo, ngâm mềm rồi đút cho mèo nhỏ.

“Trước đây là như vậy, bây giờ là bây giờ, anh hông biết suy nghĩ của mọi người sẽ thay đổi theo thời gian sao?” Giọng điệu Hứa Hạc dịu đi một chút khi nhìn thấy mèo nhỏ.

Vương Tu gật gật đầu “Quả nhiên đã thay đổi.”

Không nói đến Hứa Hạc, ngay cả bản thân hắn cũng đã thay đổi, trước đây mỗi ngày nhìn thấy Hứa Hạc cười đều cảm thấy rất vui, nhưng sau đó phát hiện ra cậu cười với ai thì hắn không hài lòng, luôn muốn nụ cười đó thuộc về mình.

Về sau nụ cười đó thuộc về hắn, hắn vẫn không hài lòng, còn muốn thân thể Hứa Hạc, cho dù sau khi thân thể bị chiếm, hắn rốt cuộc vẫn không hài lòng, hiện tại hắn muốn trái tim của Hứa Hạc.

Muốn từ cơ thể đến trái tim, thậm chí là từng sợi tóc thuộc về mình hắn.

Vương Tu rũ mắt quan sát Hứa Hạc từ dưới lên, Hứa Hạc thực sự kết thúc trận đấu, chính cậu là người đánh hỏng, cậu ghi được hai lỗ trong một cú đánh và thua ở quả bóng đầu tiên

Càng nhiều bóng, càng khó chơi.

Hứa Hạc xoay người đi lấy nước, nước ở trên bàn, Vương Tu tiện tay cầm lấy, vặn nắp rồi đưa cho cậu “Nước hơi lạnh, em nên uống một chút thôi.”

Nước được nâng lên trong không khí, từ miệng chai tỏa ra một hơi lạnh nhưng Hứa Hạc không nhận lấy, cậu đi vòng qua một bên, xoa cây gậy và hỏi “Anh có biết tại sao kiếp trước chúng ta chia tay không?”

Vương Tu dừng lại một lúc “Vì sao?”

Cậu đặt lại cốc nước trên bàn và cầm gậy, mặc dù biểu hiện của cậu rất bình thường nhưng thật ra đang rất lo lắng.

“Bởi vì anh luôn luôn không biết tôn trọng tôi.”

Cạch!

Tay Vương Tu run rẩy, bóng trắng còn không chạm được vào bóng số một, bởi vì trượt nên bóng trắng suýt nữa bay ra ngoài.

Hắn không ghi được bàn thắng nào nên đến lượt Hứa Hạc, Hứa Hạc đang nằm trên bàn bi-a, ngón tay của cậu nhắm vào quả bóng trắng, đánh trúng làm nó chạm vào những quả bóng khác.

“Luôn coi tin nhắn, QQ, WeChat của tôi, cố gắng kiểm soát mọi thứ về tôi, anh thực sự thích tôi, hay chỉ coi tôi như thú cưng?”

Cạch!

Vào một lỗ.

“Tôi cũng không phế đến nỗi yêu cầu anh phải làm việc thật chăm chỉ, thậm chí vặn nước hộ tôi.”

Cạch!

Quả bóng số hai cũng di chuyển chầm chậm vào lỗ.

“Ba năm, anh nói rằng tôi đang được dưỡng bệnh, nhưng đó thực sự là một cuộc sống bị giam cầm. Tôi bị mắc kẹt ở nông thôn, tôi không có bất kỳ tự do nào, làm gì cũng phải xin phép anh, điều đó khiến anh vui lắm sao?”

Cạch!

Quả bóng số ba đập vào bàn nhiều lần liên tiếp, cuối cùng lọt vào lỗ một cách khó khăn.

“Kiếp trước coi như tôi xui xẻo, tôi sẽ không so đo với anh nữa, nhưng mà kiếp này tôi không bao giờ muốn anh xen vào cuộc sống của tôi nữa!”

Cạch!

Quả bóng số bốn đi vào lỗ cùng với quả bóng số năm.

“Vương Tu!” Hứa Hạc nhắm vào quả bõng số sáu “Tôi muốn đặt cược với anh.”

Trước khi Vương Tu đồng ý, cậu tiếp tục nói “Hè này tôi sẽ đi thực tập ở Jiesheng Real Estate, Nếu mười căn nhà được bán trước cuối tháng, quan hệ của chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt, anh có dám cá hay không?”

Kiếp trước Vương Tu thích nhất phương thức cá cược này, kiếp này Hứa Hạc quyết định quyết định gậy ông đập lưng ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.