10
Sau khi bắt đầu học kỳ mới, có lẽ vì chuyện trước kỳ nghỉ đông bị mẹ tôi làm ầm ĩ hoặc cũng có thể do cách kỳ thi đại học ngày càng gần.
Tóm lại là bạn cùng lớp đã không còn nhắm vào tôi nữa.
Đáng chú ý là thái độ của Quý Uyên cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Nhiều lúc tôi đang tập trung làm đề thi, lơ đãng ngẩng đầu mới phát hiện hắn đang quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thẳm, trong đó có quá nhiều sắc thái phức tạp.
Xấu hổ, thống khổ, thậm chí có chút tự ghét bỏ bản thân.
Tôi nhìn qua liền đoán được, trong quá trình dẫn tôi mắc câu, Quý Uyên hoặc ít hoặc nhiều cũng có phần động lòng.
Cho nên hắn một bên làm những gì hắn cho là chính nghĩa, một bên lại vì thích một kẻ ác độc như tôi mà khó chịu, buồn phiền.
Tôi nắm chặt bút bi trong tay, cúi đầu cười.
Sốt ruột làm gì, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Thời điểm cách kỳ thi đại học còn một tháng, ở tiết tự học buổi sáng nào đó đột nhiên có mấy người nam nữ trẻ tuổi cầm camera và giơ microphone đi vào phòng học.
Bọn họ đứng trên bục giảng hỏi to: “Bạn học Tống Nghiên, bạn học Tống Nghiên ngồi ở đâu vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm nhíu chặt mày, giơ tay muốn đuổi người ra khỏi lớp:
“Mấy người là ai? Đây là phòng học của lớp 12, bọn trẻ đều đang học, mời các người đi ra ngoài ngay lập tức!”
Cô gái dẫn đầu đỡ bàn giáo viên: “Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi đang làm một tiết mục về bạo lực học đường. Nhận được lời mời của bạn học Tống Nghiên, cô bé nói mình có một câu chuyện về bạo lực học đường hy vọng có thể đứng trước mặt cả lớp để chia sẻ với các bạn học.”
“Phỏng vấn lần này hoàn toàn chính quy, đã thông qua xét duyệt của bộ giáo dục.”
Tôi đứng dậy đi lên bục giảng.
Chủ nhiệm lớp khẽ quát: “Đi xuống!”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, cầm điện thoại điều chỉnh âm lượng lên mức to nhất rồi mở một đoạn ghi âm ra.
“Rõ ràng cậu biết hôm đó tôi chỉ đi ngang qua hồ nước, chính Giang Kha tự nhảy xuống đó nhưng cậu vẫn giúp cô ta làm giả bằng chứng, nói tôi đẩy cô ta xuống hồ, bây giờ cậu đến xin lỗi tôi thì còn có ích gì?”
Giọng nói chứa đựng đau đớn hối hận của Mạnh Thanh Hoa vang lên: “Tớ thật sự không còn cách nào cả Tống Nghiên. Cậu biết mà, nhà Giang Kha có tiền có thế, cô ấy nói bố của cô ấy là người rất nghiêm khắc, nếu biết cô ấy vì yêu sớm mà nhảy hồ thì tớ và cô ấy đều chết chắc rồi. Cho dù tớ có thi tốt thế nào thì tiền đồ tương lai đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Vậy tương lai của tôi thì sao? Tương lai của tôi thì không quan trọng đúng không?”
“…Tớ sẽ bồi thường cho cậu.”
“Bồi thường cái gì? Lúc bọn họ bôi nhựa cao su lên ghế của tôi cậu không ở đấy, lúc bọn họ đổ đầy nhện lên người tôi cậu không ở đấy, lúc bọn họ đi tiểu lên mặt tôi cậu không ở đấy, bây giờ cậu có thể bồi thường cái gì???”
Máy chiếu khởi động, màn chiếu từ từ rơi xuống, chiếu ra một đoạn video hơi mờ chưa tới một phút đồng hồ.
Nhưng có thể quay lại hình ảnh hoàng hôn buông xuống, những hành động hung ác dữ tợn của bọn họ trong phòng dụng cụ thể dục, khuôn mặt thảm hại không chịu nổi của tôi trong ngày hôm đó một cách rất rõ ràng.
Trong phòng dụng cụ thể dục hôm đó có một chiếc camera.
Trước khi trường học xóa bỏ đoạn phim này thì Mạnh Thanh Hoa đã kịp copy lại một phần.
Ngay cả phóng viên hôm nay, nếu không phải cậu ta ở Bắc Kinh liên hệ được với bộ phận tuyên truyền mạng của đài truyền hình thông qua các bạn học đại học của cậu ta, thì tôi cũng không có cách nào liên lạc được với họ.
Đây là yêu cầu của tôi với Mạnh Thanh Hoa, cách cho cậu ta chuộc tội.
Tất nhiên tôi biết hình ảnh trong đoạn video này xấu xí và nhục nhã thế nào, tự tôn của tôi, từng tấc xương cốt của tôi đều bị giẫm vụn vỡ, bị nghiền nát trên mặt đất.
Giây phút chiếu nó lên dường như tôi đã bị kéo trở về buổi chiều hôm ấy, trở lại với cảm giác đau khổ và tuyệt vọng ngày đó.
Chiều hôm ấy tôi thật sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.
Nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy.
Tôi không còn cách nào khác.
Giết địch một ngàn, tự tổn thất ba ngàn cũng chẳng sao.
Xé rách vết sẹo của tôi, để nó máu chảy đầm đìa hiện ra trước mặt mọi người cũng không sao.
Không sao cả.
Tất cả mọi thứ cuối cũng cũng cần một kết thúc.
Không chỉ riêng Quý Uyên, tất cả những người đã từng tham dự đều phải trả giá thật lớn.
Phòng học im lặng như chết, Quý Uyên đứng bật dậy.
Hằn nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt trắng bệch, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Khi một người bị vạch trần rằng những hành động mà hắn tự cho là chính nghĩa thật ra cũng chỉ là một loại tội ác khác thì hắn sẽ làm gì?
Tôi dựa vào bàn giáo viên, mỉm cười nhìn vào camera: “Giống những chuyện trong video này, ở trong phòng học này cũng đã từng có người làm vậy với tôi. Đương nhiên là cũng giống những người kia, khi làm hết thảy những việc ấy thì bọn họ đều coi mình là sứ giả của chính nghĩa.”
“Vậy thì, ai đã làm những chuyện này? Hay là…tất cả mọi người?”
11
Video phỏng vấn hôm đó vừa được đăng trên weibo liền xông lên hot search.
Cho dù thanh âm và hình ảnh đều được xử lý rồi nhưng vẫn có người nhận ra Giang Kha và Quý Uyên.
Dư luận xôn xao, vô số người yêu cầu bọn họ xin lỗi, công ty hai nhà cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Càng chết người là Quý Uyên bắt đầu đứng ở cửa nhà tôi chờ đợi không biết ngày đêm.
Có hôm trời đã tối mẹ tôi đi mới làm về, Quý Uyên kéo áo mẹ khàn giọng nói: “Dì ơi xin cho cháu gặp Nghiên Nghiên một mặt…”
Mẹ tôi nhổ một ngụm nước miếng lên mặt hắn: “Sao tao có thể cho Nghiên Nghiên gặp loại súc sinh như mày được? Cút ngay đi, còn chặn ở nhà tao nữa thì tao báo cảnh sát!”
Không đợi Quý Uyên nói thêm gì mẹ lại cười nhạt: “À tao quên mất, nhà mày quyền to thế lớn, mày còn là vị thành niên, báo cảnh sát cũng không làm gì được mày—“
“Dì ơi.”
Quý Uyên trực tiếp quỳ trước mặt mẹ: “Đều là lỗi của cháu, dì cho cháu gặp Tống Nghiên một lần với, cháu muốn xin lỗi trước mặt em ấy.”
“Tống Nghiên còn phải thi đại học, không giống người như bọn mày, làm việc ác thế nào cũng có tiền quyền giải quyết!”
Mẹ tôi hất tay hắn ra, quay đầu đi không thèm nhìn lại.
Về đến nhà mẹ cầm ly sữa bò nóng cho tôi, tiện kể tôi nghe chuyện này, tôi gật đầu nói một cách hờ hững: “Mặc kệ hắn đi mẹ.”
Sau hôm phỏng vấn đó tôi không đến trường nữa, ở nhà liều mạng học tập.
Hai môn hơi yếu là vật lý tổng hợp và tiếng anh bị tôi giải hơn trăm bộ đề, ngữ văn thơ cổ viết đi viết lại từng chữ để nhớ.
Thực sự rất mệt, nhưng tôi không thấy cực khổ.
Đây vốn là cuộc sống cấp ba trong tưởng tượng của tôi, tận sức học tập mà không có ai làm phiền.
Chẳng qua là đến hơi muộn một chút thôi.
Lúc có thành tích thi đại học thì tiết trời đã rất nóng.
Thành tích của tôi tốt hơn so với dự đoán một ít, đủ để đi Thượng Hải học trường đại học sư phạm mà tôi mơ ước.
Có thể vi bị buổi phỏng vấn hôm đó cùng với dư luận do video kia mang đến, cả lớp tôi toàn bộ thi đại học thất bại, điểm số của bọn họ rất tệ.
Không có ai may mắn thoát khỏi.
Trong đó nghiêm trọng nhất là Quý Uyên.
Vốn có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, cuối cùng điểm thi ngay cả học ở đại học tuyến một đều khó khăn.
Tôi nghe được tin này cũng không cảm thấy hả hê, lấy gia thế của hắn thì cùng lắm ra nước ngoài học vài năm dát vàng.
Cuộc đời của hắn có trăm ngàn con đường để chọn, đường nào cũng có người lót đường cho hắn đi.
Những người bình thường như chúng tôi từ đầu đến cuối chỉ có một con đường duy nhất có thể đi.
Ngay cả như vậy bọn họ cũng có thể phá hủy nó một cách dễ dàng, coi đó một niềm vui thú vị.
Chạng vạng hôm nay tôi dắt xe đạp ra cửa liền bị Quý Uyên cản lại ở đầu ngõ.
Hắn gầy hốc hác, vẻ mặt tiều tụy, nhìn thấy tôi vành mắt hắn đỏ hoe: “Nghiên Nghiên, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi.”
Tôi nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cảm.
Đứng ngay trước mặt tôi, Quý Uyên cầm dao rọc giấy cắt rất nhiều vết thương trên tay, sau đó lấy cồn ý tế đổ lên.
Cảm giác vẫn còn thiếu gì đó, hắn lại dùng bông băng ấn vào miệng vết thương, khiến nó rách to hơn nữa.
Hắn nói: “Nghiên Nghiên, anh đến chuộc tội.”
Giữa hè nóng bức, hắn đau đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh tượng này gây tò mò đến nỗi các cô dì chú bác trong ngõ đều xúm lại xì xào, bàn tán.
“Tôi nhận ra thằng này! Hai hôm trước cháu tôi cho tôi xem rồi, nó ỷ vào nhà có tiền dám ở trường bắt nạt bàn bè cơ đấy!”
Một bác gái nắm cổ tay của tôi hỏi: “Cháu gái, nó bắt nạt cháu đúng không?”
Tôi gật đầu.
Lúc này bác gái mới móc mấy quả trứng gà giảm giá trong túi nilon ra, nện vào đầu Quý Uyên.
“Xì, chuyện như vậy cũng dám làm mà giờ còn đứng ở đây giả vờ làm người tốt làm gì!”
Một dì khác cũng đi tới ngăn cản trước mặt tôi: “Cô bé nếu bận gì thì đi đi, các dì chặn nó lại cho, nó còn đi theo thì dì báo cảnh sát.”
Tôi muốn khóc, lại muốn cười.
Vô số lần bị ức hiếp trong quá khứ, lúc bị bắt nạt tôi đã từng tưởng tưởng sẽ có người nhìn thấy, đứng trước mặt cứu tôi trong nguy nan.
Hôm nay thật sự đã có.
Không phải là Quý Uyên mà tôi đã từng huyễn tưởng một cách nực cười.
Mà là người xa lạ chẳng hề thân quen.
Tôi đạp xe rời khỏi đây, đi siêu thị mua vài thứ, lúc quay về Quý Uyên đã không còn ở đó.
Hắn bắt đầu nhắn tin cho tôi, lặp đi lặp lại mà xin lỗi, hắn nói Giang Kha là bạn chơi với hắn từ nhỏ, là thanh mai trúc mã của hắn.
Sau này vì chuyển nhà nên đã nhiều năm không gặp.
Bởi vì việc làm ăn của hai nhà có hợp tác, hắn và Giang Kha đã đính hôn.
Lần đầu gặp lại sau nhiều năm, Giang Kha khóc lóc nói với hắn rằng trong trường có một bạn nữ ngoài mặt im lặng vô hại, nhưng thực ra thủ đoạn vô cùng độc ác. Bởi vì đố kị mà kêu gọi bạn học xa lánh mình, còn đẩy cô ta xuống hồ, lúc sự việc bại lộ thì chọn chuyển trưởng để bắt đầu lại.
“Cô ta nói em mới chuyển đến trường của anh, anh đồng ý sẽ giúp cô ta báo thù. Cô ta nói em rất giỏi nói dối, giỏi nhất là đổi trắng thay đen, bảo anh đừng bao giờ nói nguyên nhân thật sự với em, không thì anh nhất định sẽ bị tẩy não….Bởi vì tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh tin.”
Hoang đường làm sao!
Hắn yêu Giang Kha cỡ nào mới có thể không tiếc hi sinh bản thân mình mà yêu đương với kẻ ác độc như tôi để giúp cô ta trả thù cơ chứ!
Tôi nhếch môi, lần đầu tiên trả lời tin nhắn của Quý Uyên.
“Vậy cậu nghĩ tội của tôi đã chuộc được chưa?”
Cũng không biết thứ mấy câu này phá hủy là chính nghĩa mà Quý Uyên tự tưởng tượng ra hay là tín ngưỡng trong lòng hắn.
Ngày hôm sau hắn lại đứng ở đầu ngõ nhà tôi.
Quần áo trên người hắn, cùng với mỗi tấc làn da bị lộ ra ngoài đều tràn ngập những ngôn từ thô tục không chịu nổi.
Giống như bộ bàn ghế hắn đã đo ni đóng giày làm cho tôi.
Hắn đứng ở đấy, bởi vì đã biết những việc hắn làm từ trước nên cụ ông đi ngang qua nhổ cho hắn một cục đàm, bác gái mở cửa đi ra giội cho hắn một bồn nước rửa chân.
Tôi đứng bên cạnh cười ra tiếng.
Thật sự quá buồn cười.
Quý Uyên nhấp môi, tôi vừa cười vừa đi đến trước mặt hắn nhẹ nhàng nói: “Cậu đứng đây…thì có ích lợi gì?”
“Muốn xin lỗi thì dắt bạn gái của cậu cùng đến xin lỗi đi.”
Tôi cười: “Nếu không thì cậu thử đi tiểu lên mặt cô ta rồi cười hỏi cô ta xem có phải cô ta đang rất hưởng thụ không?”
Quý Uyên nhìn tôi, trên mặt hắn ngập tràn đau đớn, ai không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng người trải qua tất thảy những thứ đấy đều là hắn cơ.
“Đừng nói nữa, Nghiên Nghiên, đừng khiến bản thân em phải nhớ lại những chuyện đó…”
Tôi giơ tay cho hắn hai bạt tai.
“Là tôi muốn nhớ lại hay do đôi nam nữ chó má các người không chịu buông tha cho tôi?”