Bán Tình

Chương 27: Sư phụ mặt dày



Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn buông xuống.

Lâm Tĩnh Biên vừa mới tiễn một vị khách, đang vui vẻ nhẩm tính doanh thu tháng này, vừa định đi vào bếp nấu cơm thì có người bước vào.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn thì lập tức sửng sốt.

Lục Duy Chân vuốt tóc mỉm cười chào cậu ta.

Lâm Tĩnh Biên bỗng cảm thấy muốn chảy máu mũi, nhưng tuyệt đối không thể, chảy máu mũi chính là mạo phạm. Cậu ta không dám nhìn lâu mà đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nói: “Chị Lục tới tìm sư phụ à? Sư phụ ở sau vườn.”

Lục Duy Chân đưa túi nilon cho Lâm Tĩnh Biên, cậu ta nhận lấy, vừa nhìn bên trong bèn sửng sốt. Lục Duy Chân nói: “Phiền em mang vào bếp trước, lát nữa em sẽ vào nấu.”

Cảm giác của Lâm Tĩnh Biên lúc này giống như, giống như dân chuyên ăn dưa bở lại được ăn một miếng dưa mật. Cậu ta nghĩ thầm: ‘Wow, con gái nhà người ta đã chủ động đến vậy rồi mà sư phụ vẫn không thể thoát kiếp FA, thì đành bất kính nói một câu: đáng đời’…

Cậu ta đáp: “Dạ! Chị cứ ra sau vườn. Cửa hàng vẫn còn nhiều việc, em không đi đâu.”

Lục Duy Chân: “…”

Hiện tại ở đây ngoại trừ 2 người bọn họ ra thì không hề có người thứ ba.

Lâm Tĩnh Biên ho khan mấy tiếng.

Mặt của Lục Duy Chân đỏ bừng.

Cả hai đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đôi giày cao gót của Lục Duy Chân giẫm trên sàn gỗ tạo ra tiếng lộp cộp trầm thấp. Liếc nhìn bóng dáng thướt tha kia, Lâm Tĩnh Biên nghĩ thầm: Sư phụ đúng là…

26 năm không có gái theo, vừa có gái theo đã là hot girl.

***

Thật ra thì từ lúc Lục Duy Chân vừa mới bước vào Trần Huyền Tùng đã nghe thấy rồi. Thời tiết và thời gian đều tương tự hôm qua. Cứ như một cái lông chim nhẹ tênh lơ lửng ở trước mắt cả ngày, bạn không quan tâm cũng không để ý gì đến nó. Nhưng giờ nó đã thật sự rơi xuống đất. Trần Huyền Tùng không rõ cảm giác này là gì, không quay đầu lại.

Hôm nay anh không cởi trần như thường ngày mà mặc một chiếc áo phông cũ màu xám tro, nó dính đầy bụi bặm và mồ hôi, dán sát vào thân thể. Vì anh đang khom lưng nên đường cong bả vai và eo hiện rõ mồn một.

Ánh mắt của Lục Duy Chân lập tức bị thu hút, sau đó dần chuyển xuống tay anh, bàn tay to cầm dụng cụ, mu bàn tay bị phơi nắng đến đen xạm, khá thô ráp nhưng vô cùng linh hoạt.

Cô đi đến bên cạnh anh, anh cũng dừng động tác.

“Đây là gỗ anh tìm trên núi à?” Cô hỏi.

“Không phải.” Trần Huyền Tùng đáp: “Khối này là mua về.” Nói xong anh ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt anh là một hình ảnh đẹp đến man dại.

Cô mặc một chiếc đầm dài màu hồng cánh sen tôn lên làn da trắng như tuyết, rạng rỡ trong trắng. Vóc dáng trời sinh ngực tấn công mông phòng thủ, eo thon mông múp. Tựa như một đoá hoa thanh khiết lại căng tròn đang đứng trước mặt anh. Mái tóc dài đen nhánh xoã trên vai, còn có mấy sợi vương vào xương quai xanh. Hôm nay cô không đeo kính gọng đen, tóc cũng chải ngược lên, để lộ ra đôi mắt trong trẻo hút hồn.

Trần Huyền Tùng không tỏ thái độ gì.

Nhưng chỉ tích tắc sau, tay anh bỗng trượt một cái, lưỡi của dụng cụ lập tức cắt vào mu bàn tay trái, tạo thành một vết xước nhỏ, máu đã chảy.

Lục Duy Chân ngây người.

Trần Huyền Tùng ném dụng cụ xuống, xoay người đi vào trong phòng.

Lục Duy Chân sốt sắng đi theo sau: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Anh đi vào căn phòng nằm bên phải sân, lấy bông gòn và băng gạc xử lý vết thương.

Lục Duy Chân cũng đi vào theo, cô nhanh chóng nhìn lướt quanh phòng. Căn phòng này rất rộng, phải tầm 40-50 m2, sàn gỗ màu nâu, cánh cửa sổ khép hờ, mang đến một loại cảm giác cổ xưa tĩnh lặng. Một chiếc giường lớn giản đơn, một giá sách, một tủ treo quần áo. Gần cửa ra vào còn có một bàn trà cổ. Lục Duy Chân hiểu ra đây chính là không gian sống của anh.

Trên tường còn treo mấy bức tranh thuỷ mặc, hình ảnh được vẽ vô cùng trừu tượng, không thể nhìn ra đang vẽ cái gì. Mà trên bức tường gần đầu giường đang treo chiếc túi kia.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn vào vết thương của anh, dịu dàng hỏi: “Có đau lắm không anh?”

Trần Huyền Tùng không muốn trả lời, nhưng cứ bị cô nhìn chằm chằm vào nên đành đáp: “Không sao.”

Chẳng qua anh kiếm sống dựa vào đôi tay này, không thể để bị thương được, phải cẩn thận. Anh lấy chai cồn và bông ra nhanh chóng rửa sạch vết thương, vết thương tuy không sâu nhưng rất dài, anh lấy ra một cuộn băng gạc.

Nhìn anh dùng một tay quấn mấy lớp băng gạc quanh mu bàn tay, Lục Duy Chân nói: “Để tôi.”

Trần Huyền Tùng nghiêng người né tránh: “Không cần.”

Cô dứt khoát đi vòng sang bên cạnh anh rồi chìa tay ra, lúc này anh lại không động đậy nữa. Cô nhẹ nhàng đè hai đầu băng gạc lại: “Trước lúc vào đây tôi đã rửa tay rồi.”

Tay của thiếu nữ hoàn toàn khác với tay Lâm Tĩnh Biên, bàn tay vừa mềm mại vừa trắng đè lên mu bàn tay anh, giống như bông tuyết mềm mại rơi xuống sỏi đá.

Trần Huyền Tùng dán 2-3 băng gạc rồi thả tay ra nói: “Được rồi.”

Lục Duy Chân mím môi, đánh gã thằn lằn không thấy anh bị thương tí nào, thế mà vừa rồi lại không cẩn thận tự làm mình bị thương.

“Hôm nay tới đây làm gì?” Anh nhìn cô.

Cô cúi đầu xuống như một học sinh tiểu học phạm lỗi: “Ăn cơm.”

Trong phòng yên tĩnh mấy giây.

Trần Huyền Tùng: “Ra ngoài cửa hàng ngồi chơi đi, tôi còn chút việc chưa làm xong.”

“Ồ.” Lục Duy Chân đi ra ngoài cửa hàng rồi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy anh lại đi ra sân làm việc, dáng vẻ vững vàng như núi.

Trần Huyền Tùng nhìn chằm chằm vào đường vân gỗ trước mắt, cẩn thận mài một lúc rồi bỗng ngừng lại, khẽ mỉm cười.

***

Lục Duy Chân đi thẳng vào bếp.

Lâm Tĩnh Biên quả là một đồ đệ tốt, vừa có năng lực lại biết điều. Cậu ta đã rửa sạch, cắt gọn gàng đống nguyên liệu nấu ăn mà cô mang tới.

Lục Duy Chân nói: “Em đi nghỉ đi, bữa này chị sẽ nấu.”

Lâm Tĩnh Biên: “Dạ được, phiền em quá.” Đương nhiên là cậu sẽ không khách sáo rồi, thấy chị Lục đi ra sau vườn lại đi vào bếp nhưng sư phụ không hề ngăn cản? Đến sư phụ còn không cản thì cậu cản làm gì?

Mấy gã FA khác thế nào cậu ta không biết, nhưng riêng với sư phụ cậu thì không ngăn cản chính là dung túng, là đồng ý.

Nếu chị Lục còn nấu cơm ngon nữa thì được cộng thêm một điểm đảm đang. Càng nghĩ càng thấy hợp, có thể ngày ngày chăm sóc cho sư phụ thường xuyên vào sinh ra tử. Lâm Tĩnh Biên vui vẻ nghĩ.

Lục Duy Chân từ trên trời rơi xuống, trúng ngay căn nhà của bọn họ. Bên cạnh sư phụ có thêm một cô gái, đến giờ Lâm Tĩnh Biên vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, làm cậu hưng phấn suốt 2 ngày qua.

Cậu đứng tránh sang một bên chuẩn bị làm trợ thủ cho cô. Nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh của cô, nhất định sẽ nấu rất giỏi.

Sau đó cậu ta chỉ thấy Lục Duy Chân đứng bất động nửa ngày trước bếp, cúi đầu nhìn smartphone trong tay.

Lâm Tĩnh Biên dè dặt hỏi: “Chị Lục, chị đang…?”

Lục Duy Chân: “Chị đang tìm công thức nấu ăn.”

Lâm Tĩnh Biên: “…”

Sư phụ, thật ra thì con gái đảm đang hay không cũng không quan trọng, có tấm lòng là đủ rồi. Chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều, thật ra chỉ cần là con gái thì đều ok hết.

Cuối cùng Lục Duy Chân cũng bỏ smartphone xuống, hài lòng gật đầu nhìn đống nguyên liệu đã được sơ chế sẵn, cô đeo tạp dề, bắc nồi bật bếp lên.

Lâm Tĩnh Biên: “Cô… bình thường có hay nấu ăn không?”

Lục Duy Chân thản nhiên nhìn cậu ta: “Đây là lần đầu tiên.”

Lâm Tĩnh Biên: “Cố lên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bán Tình

Chương 27: Đưa về nhà



Hàn Du hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, quan hệ trai gái hay bao nuôi đều được, miễn là bọn họ có lý do dính chặt vào nhau. Cách hắn cười đầy thâm ý làm Tiểu Kiều rợn người, cô thấy đầu mình đau nhức hơn cả bàn tay bị dao rạch.

Hàn Du vỗ đầu cô, ra vẻ quan tâm chiều chuộng: “Thôi được rồi, để tôi đưa em đi bệnh viện.”

Cô hất tay hắn ra: “Bị thương nhẹ thôi, đừng làm quá lên như thế.”

“Vết thương nặng nhẹ gì cũng phải đi, em không sợ bị lây bệnh à?”

Cô hoảng hốt: “Bệnh gì? Anh đừng nói gở.”

Ngân Thương sực nhớ ra chuyện quan trọng. Cô ôm ngực lo lắng: “Thôi chết! Hôm kia chị nghe nói gần đây tên đó giao du với bạn xấu, hàng xóm còn nhìn thấy hắn lén lút mua hàng cấm.”

Vốn chỉ đùa cho vui, giờ nghe vậy thì Hàn Du cũng giật mình: “Đứng lên! Đi bệnh viện ngay!”

Tiểu Kiều thần hồn nát thần tính, cứ nghĩ tới khả năng dính HIV hay gì đó là tim đập chân run. Cô để Hàn Du dựng dậy, kéo đi một mạch. Lúc hắn đẩy cô lên xe taxi vẫn còn ngẩn người, tới bệnh viện rồi mới run rẩy níu áo hắn: “Này, lỡ như…”

“Không có lỡ như gì hết!” Hàn Du nạt.

Hắn để cô ngồi hàng ghế chờ cho bình tĩnh, bản thân đi lo liệu việc lấy số rồi chi phí xét nghiệm. Đến khi hắn quay lại thì mắt cô đỏ hoe, cúi gằm mặt đáng thương vô cùng. Người xung quanh không biết chuyện, đồng loạt nhìn hắn lên án, làm như họ là một cặp tình nhân đến đây để phá thai vậy.

“Lúc nãy tôi đi hỏi thăm rồi, khả năng lây nhiễm không cao đâu. Bây giờ thuốc chống phơi nhiễm tốt lắm, em uống thuốc đều đặn là được.” Hắn an ủi cô.

Tiểu Kiều nản chí không nói gì, với cô thì dù cơ hội hiếm hoi vẫn là có khả năng. Cô không thể nào ngừng hướng đến tương lai tiêu cực, cảm giác như cả bầu trời sụp đổ, không có nơi để dung thân.

Hàn Du không nói hết lời xong thì lẳng lặng ngồi cạnh cô. Hắn nhẹ nhàng nắm tay cô, hy vọng cho cô thêm chút sức mạnh chống đỡ lúc khó khăn. Cô không nhịn nổi nữa, gục đầu lên vai hắn rơi nước mắt.

Ngay lúc hắn định vòng tay qua người cô thì túi quần rung lên, mở ra thì thấy số lạ nhắn tin tới. Hắn đọc xong thì thay đổi sắc mặt, khóe môi cứ cong lên không hạ xuống được.

Ngân Thương ở phòng kế toán dễ dàng tra được số của hắn. Sau khi đến đồn công an cho lời khai xong thì sẵn tiện chất vấn bạn trai cũ. Tội tàng trữ chất cấm rất nghiêm trọng, công an xét nghiệm luôn tại chỗ, xác định hắn không có vấn đề gì. Xong xuôi mọi việc cô mới nhắn tin cho hai người họ yên tâm.

Lặng lẽ đút điện thoại vào quần, Hàn Du khụ một tiếng, thâm tình nói: “Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ ở bên em.”

Tiểu Kiều hít mũi, thật lòng thấy biết ơn lắm. Cô không chê hắn sến súa mà đáp lại: “Cảm ơn anh.”

Trong lúc cô đi lấy máu, Hàn Du ở bên ngoài bắt đầu đấm ngực dậm chân, không nhịn cười nổi nữa. Đây đúng là cơ hội trời cho, khi hắn không biết tiếp cận cô kiểu nào thì gặp phải tình huống này. Bình thường mới bị phơi nhiễm thì xét nghiệm HIV không ra kết quả đúng, phải cỡ hai đến ba tháng sau mới cho ra kết quả chính xác. Khoảng thời gian này chỉ cần hắn tỏ vẻ quan tâm không rời thì thể nào cũng lấy được thiện cảm từ cô.

Tiểu Kiều quay ra thì hắn quay ngoắc trăm tám mươi độ, dịu dàng hỏi han: “Lấy máu có đau không? Tí nữa tôi đưa em đi ăn cho lại sức.”

Cô ngồi xuống ghế, thở dài thườn thượt: “Bác sĩ nói khả năng không cao lắm, nhưng hai tháng nữa mới biết chắc được. Cuối tuần này tôi phải về nhà với chị Thương, nếu mẹ mà biết thì…”

“Tôi đi với em!”

Cô nhăn mặt: “Đi đâu, về nhà tôi á? Thôi đi, khi không anh đến nhà tôi làm gì?”

Hắn đường hoàng nói: “Không phải em sợ mẹ em phát hiện sao. Tôi có thể đánh lạc hướng mẹ em. Hơn nữa em biết chị Thương mà, có gì cũng viết hết lên mặt, nói hớ một phát là lòi đuôi ngay.”

Tiểu Kiều đắn đo một hồi vẫn thấy kỳ cục. Mặt khác cô cũng sợ tâm trạng bản thân không tốt, dễ dàng bị mẹ nhìn ra, có người khác ở cạnh cô yên tâm hơn nhiều.

“Vậy…”

Hắn ngắt lời: “Đừng do dự gì hết, cứ để đấy tôi lo.”

Tiểu Kiều khó xử: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi ngại lắm.”

“Biết sao đây. Tôi có hứng thú với em, không ngại phí chút thì giờ. Mà em biết tính tôi, có qua có lại là được.” Hàn Du thẳng thừng không chút giấu giếm.

Hắn có thể đặt bẫy cô để tạo cơ hội nhưng tuyệt đối không lòng vòng về ham muốn bản thân. Nếu cô nhất quyết cự tuyệt thì hắn sẽ rút lui.

Đưa Hàn Du về nhà thì tương đương với việc xác định quan hệ với hắn. Điều này làm Tiểu Kiều e ngại không thôi. Cô vẫn giữ chút mơ mộng về chuyện tình cảm, mong muốn được yêu đương thật bình thường. Quen biết, tìm hiểu, hẹn hò rồi xác nhận với phụ huynh mới là con đường đúng đắn. Tự nhiên bỏ hết mấy bước đầu, nhảy thẳng tới cuối thế này thì gấp gáp quá.

Một cặp nam nữ ngồi cạnh nhau nhìn thực thuận mắt, không ai biết rằng mạch não của họ đang rẽ theo hai hướng trái ngược nhau hoàn toàn trái ngược nhau. Tình dục là thứ duy nhất mà bọn họ ăn ý, cũng không ngại ngần thể hiện nó với đối phương. Những việc bên lề khác, từ đời sống đến tư tưởng thì chưa chắc tìm được tiếng nói chung.

Tiểu Kiều sợ nhất là dính vào rắc rối không thể giải quyết. Cô nói rõ: “Tôi cũng có hứng thú với anh nhưng tôi không tin tưởng anh. Có quá nhiều thứ về anh khiến tôi lo sợ.”

Quá khứ của hắn, con người hắn, tất cả những gì thuộc về hắn đều vượt quá tầm thừa nhận của cô. Quen hắn rất nguy hiểm. Cô không cách nào kiểm soát được hắn, càng sợ hãi bị những người xung quanh hắn làm hại.

Hàn Du mỉm cười, chỉ cần không phải từ chối thẳng thì hắn có hàng ngàn cách khiến cô mềm lòng. Muốn có niềm tin rất dễ, hắn không ngại hạ thấp bản thân, đưa ra nhược điểm của bản thân để câu con mồi lớn.

“Mối quan hệ này em muốn thế nào thì là thế ấy. Công khai hay bí mật, thời hạn ngắn dài, địa điểm ở đâu tùy em quyết định. Nếu em còn chưa yên tâm thì chúng ta có thể làm hợp đồng giấy trắng mực đen, toàn bộ điều khoản đều theo ý em.”

Lời mời gọi này vô cùng hấp dẫn, độ tin cậy vừa đủ thuyết phục Tiểu Kiều, tựa như cô là người nằm kèo trên sở hữu quyền sinh sát. Một bước tiến nữa có thể là thiên đường, cũng có thể là vực sâu không lối thoát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.