Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 52: Phiên ngoại 2 - Ảnh cưới



Hai tháng sau.

Hai người đến tiệm váy cưới, sau một hồi chờ đợi, chiếc váy cưới được ba người nhân viên cẩn thận đưa đến trước chỗ hai người đang ngồi.

Mộc Lạc Hi ngước lên, trước độ đẹp của bộ váy hoàn toàn câm lặng.. Cô nhớ trong bản vẽ nó không đẹp đến như vậy.

Đó là một chiếc váy trễ vai, chân váy phía sau kéo dài một đoạn trên đất, đẹp hơn cả những chiếc đầm công chúa trong cổ tích.

– Đẹp quá. – Cô ngẩn ngơ thốt lên hai chữ.

– Vào trong thử xem. – Triều Khắc Hàn nói với cô.

Mộc Lạc Hi bước vào một lúc lâu sau mới trở ra.

Chiếc váy không hề nặng như ấn tượng đầu khi nhìn thấy, chất liệu vải mềm mượt vô cùng thoải mái, Mộc Lạc Hi lần đầu mặc lên đã rất thích rồi.

– Như thế nào? – Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, cô sốt ruột hỏi.

Triều Khắc Hàn đứng lên, bước đến trước mặt cô, vén những sợi tóc mai ra sau tai cô.

– Cô dâu của anh thật xinh đẹp.

Mộc Lạc Hi nghe hắn nói, khuôn mặt liền ửng hồng một mảnh, ngượng ngùng cười.

– Anh đi thử lễ phục của mình đi. – Cô tiến lại gần hắn.

Triều Khắc Hàn gật đầu, nghe nói trang phục chú rể cũng đã làm xong rồi.

Mộc Lạc Hi ngồi trên ghế đợi hắn, trên người là bộ váy cô dâu trắng như tuyết, độ cong trên môi vẫn chưa giảm xuống.

Cảm giác hạnh phúc lan tràn trong tim.

Triều Khắc Hàn bước ra, đi đến trước mặt cô, yêu nghiệt nở nụ cười.

Mộc Lạc Hi hoảng hốt đứng dậy, nhìn thấy hắn trong bộ tây trang màu trắng, tim cô đập nhanh liên hồi.

Hắn thật đẹp, trông vừa ôn nhu lại uy nghiêm, giống như bạch mã hoàng tử vậy.

Mộc Lạc Hi đứng dậy, đi đến cầm chiếc cà vạt màu trắng cẩn thận giúp hắn thắt lên. Cô thành thục như đã quen với việc này lâu rồi, bàn tay khéo léo nhanh chóng hoàn thành, kẹp lên chiếc kẹp cà vạt bằng bạc.

– Hoàng tử của em thực soái nha.

Cô cười ngọt ngào, sửa lại cổ áo chưa vào nếp, ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập đều là hạnh phúc.

Hai người nhìn ngắm một lúc, xác định không có chỗ nào cần sửa, mới thay lễ phục ra để trợ lý gói lại.

– Đi thôi, về chuẩn bị. Ngày mai chúng ta chụp ảnh cưới. – Hắn ôm lấy eo cô.

– Anh đã sắp xếp xong? – Cô ngước lên.

– Ừ, em chỉ cần đi theo anh.

– Nhiều lúc em nghĩ, bà Triều như em có phải quá nhàn rỗi rồi không? – Cô trêu chọc.

– Em chê mình rảnh rỗi sao? Anh có việc cho em làm đây.

Hắn không nói hai lời ôm cô ra xe.

– Này, anh muốn làm gì.. – Cô phản kháng nhưng giọng nói tràn ngập sự vui vẻ.

Tiếng nói cười vang khắp bãi đỗ, hai người vui vẻ quay trở về nhà.

Tối đến, hai người đứng trên ban công phòng mình, nhìn nhau và cùng trò chuyện một chút.. Làm những việc tuy đơn giản nhưng lại hạnh phúc ngập tràn.

Từ ban công nhìn xuống là con đường ngăn cách giữa hai nhà, bởi vì không ai chăm sóc và ít gặp ánh sáng đã mọc đầy cỏ dại..

Những câu chuyện nối tiếp nhau không chủ đề, cuộc sống đến.. thật bình yên.

– Khuya rồi, vào ngủ đi. Ngày mai phải dậy sớm đó. – Hắn chủ động dừng cuộc nói chuyện.

– Ừ em vào đây. – Cô vươn vai.

– Mèo nhỏ ngủ ngon.. – Hắn cười yêu chiều.

Cô quay lưng đi vào phòng, lưu lại câu chúc..

– Ngủ ngon.

Triều Khắc Hàn đợi cho đến khi Bóng dáng cô khuất sau cửa, rèm lụa tím được buông xuống, mới quay lưng trở về phòng mình.

Ngày chụp ảnh của hai người là một ngày đẹp trời, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp sân Mộc Lạc Hi đã chuẩn bị xong xuống nhà.

Cô nói với hắn, muốn chụp một bộ ảnh bình dị, muốn gợi lại những kỉ niệm của hai người, muốn lưu chúng lại trong những tấm ảnh..

Triều Khắc Hàn cưng chiều cô vô biên, vậy thì làm sao từ chối mong muốn của cô được đây?

Hắn gọi nhiếp ảnh gia đến nhà, cả thợ trang điểm đến giúp đỡ cho hai người.

Từ rất sớm Mộc Lạc Hi đã bị bà Mộc gọi dậy, phải ngồi yên một chỗ làm tượng cho thợ trang điểm. Chính người này đã hứa với hắn, nhất định sẽ biến cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.

Địa điểm chụp hình đầu tiên là ở chính hai ngôi nhà mà họ đã cùng nhau lớn lên.

Triều Khắc Hàn mặc áo thun cùng quần short, vứt bỏ vẻ lạnh lùng, giống như cậu bé ngày xưa.. rất thích cười.

Hắn đứng cạnh dãy hoa màu tím mà ngày xưa họ hay ngồi đó đùa nghịch, hướng mắt về phía cửa nhà bên này, trông ngóng một bóng hình.

Từ lúc này, nhiếp ảnh gia đã bắt đầu bấm máy, lưu lại tất cả những hoạt động không hề nằm trong kế hoạch; lưu lại những khoảng khắc tự nhiên nhất của hai người.

Mộc Lạc Hi mặc một bộ đầm đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng, giống như trở về làm cô bé ngày đó.. ngây thơ, nghịch ngợm.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài, việc đầu tiên cô làm khi nhìn thấy hắn bảnh bao đứng đằng kia là nở nụ cười ngọt ngào..

Khóm hoa màu tím mà họ từng ngồi cạnh đùa nghịch, nơi mà hắn cài chiếc bông màu tím lên mái tóc đen mượt mà của cô; hình ảnh cũ một lần nữa quay về.

Triều Khắc Hàn nắm tay cô đi dọc trên con đường quen thuộc, hai người trò chuyện vô tư giống như lạc vào thế giới của riêng mình, nơi mà họ chỉ nhìn thấy nhau.

Máy ảnh vẫn tiếp tục nháy lên, nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng với biểu hiện của họ, trong lòng thầm tiếc vì họ không đi theo con đường nghệ thuật.

Triều Khắc Hàn đi nhanh hơn đột nhiên dừng lại, khiến cô đâm sầm vào lưng hắn.

– Ui..

Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, mày đẹp khẽ nhíu.

Triều Khắc Hàn quay đầu lại mỉm cười nhìn cô, đương lúc cô còn chưa hiểu gì, hắn đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô. Khoảng khắc đó được ghi lại.. Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi đứng ngay dưới tán lá phong, người con trai chắp tay sau lưng cúi người hôn cô gái trong khi cô ngạc nhiên mở to mắt.

Có khoảng khắc hai người dựa dưới gốc cây phong, Mộc Lạc Hi thâm tình nhìn vẻ mặt đang yên bình nhắm mắt của hắn.

Có khoảnh khắc Triều Khắc Hàn cõng cô trên lưng, Mộc Lạc Hi vô âu trên lưng hắn đùa nghịch; hắn có một bờ vai rộng, có thể giúp cô che mưa chắn gió.

Có khoảnh khắc Triều Khắc Hàn ôm cô trong lòng, Mộc Lạc Hi như chú mèo nhỏ, ở trong ngực hắn hít hà hương thơm thuộc về riêng hắn; hắn có một lồng ngực rắn chắc, khiến cô hoàn toàn lọt thỏm trong đó.

Có khoảnh khắc Mộc Lạc Hi nhón chân giúp hắn lấy xuống lá phong rơi trên tóc.

Ở mọi ngóc ngách khi còn nhỏ họ từng đi qua.. mỗi một nơi là một kỉ niệm, họ có thể nhớ rõ không thiếu chi tiết nào.

Hai người trở về ngôi nhà của mình, chụp một bộ ảnh sinh hoạt hằng ngày như những đôi vợ chồng mới cưới.

Có tấm ảnh lúc hai người đứng dưới bếp, bóng lưng một thấp một cao, truyền tay nhau dụng cụ làm bếp; Mộc Lạc Hi trượt tay đổ quá nhiều muối vào canh, Triều Khắc Hàn còn dùng muỗng gõ vào đầu cô.

Có tấm ảnh lúc hai người làm tôm lăn bột, Mộc Lạc Hi nghịch ngợm quệt bột lên mặt hắn. Triều Khắc Hàn đề nghị chơi trò chơi, họ oẳn tù xì.. và cứ thế kết thúc với cảnh hai gương mặt đẹp đều dính đầy bột trắng.

Có tấm ảnh lúc hai người ngồi trên sô pha xem ti vi, Mộc Lạc Hi nằm trên đùi hắn, tay hắn đặt trên đầu cô vuốt nhẹ mái tóc đen..

Còn có ảnh lúc Mộc Lạc Hi chìm trong giấc ngủ, Triều Khắc Hàn nằm bên cạnh chăm chú nhìn cô.

Họ đã chụp ảnh ở công viên giải trí ngày trước từng cùng nhau đi qua.

Ngày hôm sau, buổi chụp ảnh vẫn được tiếp tục.

Hắn diện quần short cùng sơ mi trắng, cô mặc chiếc đầm dài nhẹ nhàng; hai người ở cạnh bờ biển đi dạo.

Hắn hỏi cô:

– Lạc Hi, em có thích biển không?

Cô đáp:

– Đương nhiên.. ngắm mặt trời mọc ở biển rất đẹp, nghe tiếng sóng biển đổ vào bờ rất thích. Ở biển, rất yên bình, giống như lúc em ở cạnh anh.

Triều Khắc Hàn cười, nhấc bổng cô lên xoay vài vòng, khiến cô thích thú cười híp mắt.

– Anh không thích ngắm mặt trời mọc, anh chỉ thích ngắm em. Biển có bầu trời và anh có em. – Hắn hôn lên môi cô.

Ở khu nghỉ mát nơi hai người ở, ngoài đại sảnh có một chiếc dương cầm đỏ.

Mộc Lạc Hi khi vừa nhìn thấy đã vô cùng thích, nói với hắn rằng cô muốn chụp hình ở đây.

Triều Khắc Hàn theo ý cô, hai người đã chụp rất nhiều hình bên chiếc đàn đó.

Mộc Lạc Hi đã đàn cho hắn một bài, một bài dành riêng cho hắn, cô đã viết nó, vào những ngày chờ đợi..

Hắn dựa bên đàn, nhìn xuống cô đang chăm chú đàn từng giai điệu cho mình, khóe môi treo nụ cười thỏa mãn.

Triều Khắc Hàn biết một chút về dương cầm, có thể ngồi cạnh cô đàn một vài điệu nhỏ; hai người cùng nhau chơi dương cầm đôi, hình ảnh dưỡng nhãn vô cùng.

Gương mặt Mộc Lạc Hi lúc chìm vào khúc nhạc rất đẹp.. xuất hiện như một thiên thần. Màu đỏ của đàn, chói lóa như máu, thêm vào nét quyến rũ của cô càng thần bí huyền ảo.

Tiếng đàn của cô, nhan sắc của cô; khi kết hợp lại vô tình khiến người ta đắm chìm.

Điệu nhạc hạnh phúc bi thương, lẫn cả niềm vui và khổ đau.. dường như đem ta kéo vào vòng xoáy ái tình..

Ngày thứ ba, họ vẫn tiếp tục đi khắp mọi nơi cho bộ ảnh cưới của mình.

Mộc Lạc Hi muốn một lần đến thử cánh đồng hoa Oải Hương, nhưng họ không cách nào đến thung lũng Y Lê với tình hình giao thông như thế, càng không thể đến Pháp trong thời gian gấp rút như vậy. Thế nên, cô đành từ bỏ ý định của mình.

Nhìn thấy cô thích những cánh đồng hoa như thế, hắn đã âm thầm chuẩn bị một chuyến du lịch đến Thượng Hải.

Triều Khắc Hàn đưa cô đến cánh đồng cỏ hồng.. vào đúng mùa cỏ chuyển màu, quốc lộ Zhulu ngập tràn một màu hồng.

Mộc Lạc Hi vừa nhìn thấy quang cảnh đó đã cao hứng vô cùng, cô chưa từng thấy qua loài cỏ này. Chúng màu hồng, hơn nữa còn phát triển rất nhiều ở đây, trải dài như những đám mây bồng bềnh.

Đến tận lúc này, hai người mới chụp hình với lễ phục của mình.

Mộc Lạc Hi không mặc váy cưới mà nhà thiết kế đã may cho cô, cô sẽ mặc nó vào lễ cưới của hai người. Cô chọn chiếc đầm cưới trắng tinh dài kéo đất, kiểu dáng đơn giản, họa tiết cũng không đặc biệt như chiếc váy kia.

Thay lễ phục xong, đã thấy hắn đứng chờ đằng kia.

Triều Khắc Hàn đợi cô đi đến trước mặt mình rồi xoay người cô lại, từ trong túi lấy ra hộp gì đó.

Mộc Lạc Hi cảm giác cổ mình lành lạnh, hắn đang đeo dây chuyền cho cô.

Hắn đeo xong, tự mình bước đến trước mặt cô, hài lòng nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ cô.

– Thích không?

Mộc Lạc Hi nhìn xuống, một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là hình Bỉ Ngạn hoa.. duy nhất khác một điểm, Bỉ Ngạn này.. có cả hoa lẫn lá.

Hoa Bỉ Ngạn không phải thấy hoa không thấy lá sao?. Làm sao hắn có thể tìm được mặt dây chuyền đặc biệt như vậy?

– Em thích Bỉ Ngạn hoa, nhưng loài hoa này là biểu tượng của tình yêu nhung nhớ, rất thương tâm. Bởi vì tình yêu của chúng ta rất mĩ mãn, nên anh đã chính tay làm nó.

Hắn nhìn thấy cô ngẩn ngơ, lên tiếng nói.

– Anh tự tay làm? – Cô ngạc nhiên.

Hắn gật đầu.

– Em là hoa, anh là lá. Anh sẽ giống như đóa hoa này, bao bọc lấy em, bảo vệ em.

– Anh không biết về truyền thuyết của Bỉ Ngạn sao? – Cô nửa đùa nửa thật.

– Anh biết, bởi vì em thích nên anh đều tìm hiểu rất kĩ. Nhưng anh thích thay đổi nó, thì làm sao?

“…”

Triều Khắc Hàn cười.

– Đi thôi, chụp ảnh.

Váy cưới của cô có chút vướng víu, bởi vì nó quá dài nên lúc họ xuống đồng cỏ gặp chút khó khăn.

Triều Khắc Hàn giúp cô nâng váy lên, vẫn luôn nắm chặt tay cô, hắn lo lắng cô sẽ vấp ngã.

Mộc Lạc Hi mang đôi cao gót màu trắng, mặc dù đến bảy phân nhưng cô chỉ đứng đến ngực của hắn, một cái khoát tay hắn đã có thể ôm trọn cô trong lòng.

Dưới chân họ là đồng cỏ hồng, phía sau họ là bầu trời xanh, giống như họ đang đứng trên mây, phiêu du trong thế giới của riêng mình.

Hắn ôm eo cô, một tay giữ lấy gáy, hai người nhìn nhau trong phút chốc, Mộc Lạc Hi giữ lấy vạt áo hắn, một tay chủ động đặt lên má hắn.

Họ hôn.

Một đôi nam nữ diện y phục trắng muốt, đứng trên đồng cỏ toàn một màu hồng. Cỏ hồng lay lay dưới gió, không khí thoang thoảng hương thơm, đẹp như tiên cảnh, ảo như mơ. Đó là tấm ảnh đẹp nhất, họ chọn nó làm ảnh cưới chính.

Sau hai tuần, họ trở về Bắc Kinh.

Vừa về đến nhà, Mộc Lạc Hi liền nhào đến nằm trên sô pha, hành lý cũng không thèm xách.

Triều Khắc Hàn đỡ từng chiếc vali vào nhà, đứng ngay cửa nhìn con mèo lười kia, không nhịn được thở dài.

– Bà xã à, em phải xếp đồ ra chứ.

– Em mệt lắm, ngày mai rồi làm. – Cô ngáp.

Triều Khắc Hàn đi vào, đứng ngay cạnh nơi cô đang nằm, kéo cô ngồi thẳng dậy khiến cô cằn nhằn.

– A.. không thích. Để em ngủ, mệt quá.. lười lắm.

– Có ngủ thì cũng phải lên phòng đã.

Hắn vừa nói dứt câu, cô đã nằm trở xuống và thiếp đi rồi.

Hắn khẽ cười, cũng khó trách, họ đã đi suốt cả ngày hôm qua, đến tối liền đến sân bay trở về, cũng không chợp mắt qua trừ lúc trên máy bay, đến hắn còn cảm giác mệt, huống hồ phụ nữ như cô.

Triều Khắc Hàn bế cô lên, vào phòng đặt cô xuống giường, chỉnh điều hòa rồi đắp chăn cho cô cẩn thận, bản thân mới xuống lầu xách hành lí lên.

Lúc Mộc Lạc Hi lần nữa tỉnh dậy, trời đã chuyển màu.

Triều Khắc Hàn không có trong phòng, cô tìm không thấy hắn, tự mình ra ban công ngồi ngắm hoàng hôn.

Hoàng hôn nhìn từ đây thật đẹp, mặt trời như lòng đỏ trứng gà, lặn dần xuống đám mây đã nhuộm sắc cam.

Một tách trà nóng bốc khói nghi ngút đặt trước mặt, thân hình to lớn của đàn ông hạ xuống bên cạnh, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô:

– Dậy lúc nào?

Mộc Lạc Hi co chân lên, thuận thế nhích người, rúc vào trong lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa vào.

– Em không tìm thấy anh trong phòng.

– Ừ.

Hắn khẽ đáp, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, đem người cô ôm chặt.

Khói từ tách trà bốc lên, vờn quanh trong không khí một tầng sương mù mờ, Mộc Lạc Hi cầm tách trà lên, nhấp nhấp môi, hương thơm nhẹ nhàng bay qua cánh mũi.

Cho đến khi mặt trời khuất hẳn tầm mắt họ, cô mới quay sang nói với hắn:

– Em đói.

Hắn cười, ngón tay điểm nhẹ chóp mũi phiếm hồng của cô,.

– Biết là em sẽ thấy đói khi tỉnh dậy mà. Đi thôi, anh đã chuẩn bị bữa tối rồi.

Hắn nắm tay cô xuống lầu, hắn đã dọn dẹp xong mọi thứ, còn tự tay nấu những món cô thích, từ lúc về hắn chưa hề nghỉ ngơi qua.

– Toàn bộ đều là anh nấu sao? – Mắt cô sáng lên.

– Ừ, mau ngồi xuống ăn đi.

Triều Khắc Hàn cẩn thận chăm sóc cho cô, chính mình lại không ăn bao nhiêu, cô thấy thế đành lên tiếng:

– Anh cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em.

Hắn gật đầu nhưng lại liên tục gắp đồ vào chén của cô. Mộc Lạc Hi bất đắc dĩ chặn đũa hắn lại, ánh mắt trách móc nhìn hắn, tự mình gắp thức ăn vào chén hắn.

Mộc Lạc Hi nhướng mắt nhìn hắn vẫn tiếp tục gắp cho mình, cô buông đũa, khoanh tay nhìn hắn.

– Anh cứ lo cho em mà không chịu ăn thì tối nay lấy chăn gối ra phòng khách mà nằm.

Tay Triều Khắc Hàn cứng đờ trên không, không nói thêm tiếng nào thu đũa về ăn thức ăn trong chén mình. Mộc Lạc Hi kéo lên khóe miệng, đắc ý cười.

– Ngoan. – Cô hắc hắc cười.

Hắn ngước mặt lên thật sâu nhìn cô, nhìn cô khoái chí chỉ ho khan một tiếng tiếp tục ăn.

Triều Khắc Hàn hình như rất mệt mỏi, ăn xong bữa tối, ở trong thư phòng xử lý một chút văn kiện gấp, trở về phòng đã buồn ngủ đến dường như nhắm mắt lại mà đi, nằm trên giường rồi liền ngủ mất.

Có lần, hắn trêu chọc cô như thế này..

– Bà Triều..

– Anh gọi như thế sẽ khiến em già đi vài tuổi đó.. – Cô cằn nhằn.

– Em đổi họ đi.. Triều Lạc Hi.. cũng hay nha. – Hắn suy tư.

– Em vẫn thích tên em hơn.

Cô cầm quyển sách đi tới bên giường xốc chăn lên ngồi xuống kế bên hắn.

– Em không muốn làm vợ anh à? Theo anh thì phải đổi họ chứ. – Hắn vẫn chưa buông tha.

– Ai nói gả cho anh thì phải đổi họ? Sau này con cũng theo tên anh, em mới là thiệt thòi đó. – Cô cũng không chịu thua.

– Được, được.. sau này em đặt tên cho con. – Hắn xoa đầu cô.

Cô không đáp, nhún vai nhìn hắn, một bộ dáng không quan tâm.

Cuộc sống lại yên bình trôi qua, Triều Khắc Hàn tiếp nhận công việc ở Hoắc Triều, mỗi ngày đi làm bình thường. Mộc Lạc Hi vào Lạc Tử nhậm chức, thắt chặt lại luật lệ; từ đó, Lạc Tử không còn nhân viên nào dám lười biếng.

Không một ai có thể phủ nhận tài lãnh đạo của họ. Cũng không một ai có thể phủ nhận khả năng của họ.

Mỗi người một phương trời, tung hoành ngang dọc, vẫy cánh bay xa. Khi họ ở chung một chỗ, càng giống như hổ mọc thêm cánh, đã mạnh mẽ còn kiên cường hơn.

Hai gia đình đã chọn được ngày cưới, là mùa xuân năm sau.

Triều khắc Hàn tuy rằng bận việc nhưng vẫn dành ra thời gian, chăm chút cho hôn lễ của hai người. Hắn muốn dành cho cô một hôn lễ thật đẹp, khiến cô cả đời đều nhớ mãi không quên.

Nhưng lại biết đâu, có những người cũng sắp làm chồng kia, cứ bám theo hắn. Nói cái gì mà hôn lễ chỉ có hai người sẽ rất buồn, làm một cái hôn lễ đôi hay tam cho náo nhiệt.

Triều Khắc Hàn mỗi lần gặp mấy người đó liền đen mặt lườm họ thật sắc.

Bọn họ cũng chỉ biết bất đắc dĩ cười cười qua chuyện, ai bảo vợ tương lai của họ ham vui đây? Ai bảo vợ tương lai họ cứ thích dính chung với vợ tương lai của tên phúc hắc này đây?

Rốt cuộc không cách nào thuyết phục hắn, hai con người chiều vợ đến điên như Từ Mã và Trịnh Cẩn chỉ còn cách tìm đến cô cầu cứu.

Mộc Lạc Hi nghe xong, vô cùng hào hứng, lập tức đồng ý, ngay đêm hôm đó liền nói với hắn. Cô dùng mọi cách từ nhẹ nhàng thuyết phục, đến nghiêm mặt ép buộc, cuối cùng hắn đành chịu thua.

Ngày hôm sau, hắn đem theo gương mặt âm u đến công ty, khiến cho mọi người không ai dám đến gần, ngay cả thư kí cũng không dám đưa tư liệu vào phòng.

Nam Huynh Dạ trong phòng đi ra, thấy thư kí do dự không biết gõ cửa hay không, anh đi đến cầm lấy tài liệu trên tay cô:

– Để tôi, cô làm việc của mình đi.

Thư ký gật đầu rồi trở về chỗ của mình.

Nam Huynh Dạ cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

– Tài liệu quan trọng, đang cần gấp, đọc rồi lập tức kí. – Anh đặt lên bàn, nói ngắn gọn.

– Cậu đang chỉ đạo tôi làm việc à? – Hắn nhướng mày.

– Không dám. – Anh giơ tay lên. – Ai vừa đắc tội cậu à? Mặt như bôi tro vậy.

Triều Khắc Hàn còn chưa nói gì, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, hai người đang cười nói vui vẻ đi vào.

Nhìn thấy họ, hắn lập tức bùng nổ.

– Phòng làm việc của tôi là nơi công cộng à? Muốn vào liền đẩy cửa vào?

Giọng hắn trầm trầm vang lên, nhiệt độ dưới không, khiến người ta rợn cả sống lưng.

Nụ cười trên môi hai người kia cứng lại tức khắc, cực kì gượng gạo cười hai tiếng, lấy lòng nói.

– Hàn..

Triều Khắc Hàn ngước lên ném ánh mắt sắc bén lướt qua Trịnh Cẩn, nếu ánh mắt hắn thật sự là dao, có lẽ Trịnh Cẩn đã bị tách thành vài mảnh.

– Mày tức giận thế làm gì. Dù sao Lạc Hi cũng đồng ý rồi, mày sẽ làm trái mong muốn của nó sao?

Từ Mã khinh bỉ nói hắn, nghĩ hắn là một người sợ vợ, cũng quên không nhìn lại mình..

Bản thân hai người cũng là bị cô vợ mình ép đến phải đồng ý, lại dùng cái giọng điệu đó mà nói với hắn, chẳng khác nào tự cười nhạo bản thân mình.

Triều Khắc Hàn không còn gì để nói, để mặc bọn họ muốn làm gì làm, tự mình tiếp tục công việc; coi như là ngầm đồng ý cho việc này.

Nhưng hắn lại vạn lần không đoán được, hai tên kia hình như cố tình muốn chọc tức hắn. Thêm hai đôi đã là cực hạn, đằng này họ còn đi rủ thêm hai người làm cái trò này nữa. Từ ba hôn lễ tăng thành năm hôn lễ, tự do gì cũng mất hết, thật tức chết hắn.

Trong khi những chàng trai ai oán không ngừng, những cô gái lại rất hưng phấn khi lễ cưới của họ được tổ chức cùng nhau.

Ngày nào cũng bám dính lấy nhau, đi mua sắm, ăn cơm, bàn một chút về lễ cưới.

Năm chàng trai chỉ biết im lặng nhìn theo.. đã cướp mất lễ cưới lãng mạn họ dự tính chuẩn bị thì thôi, còn tước luôn cả thời gian bên cạnh vợ của bọn hắn.

Đến lúc này ai cũng hối hận..

Biết trước ngay từ đầu đã không đồng ý, cứ thế mà làm một cái hôn lễ lãng mạn thôi.

Thật đúng là tự đào hố chôn mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.