Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 44: Hậu Cung Đông Đảo



Ngân Nguyện Xà chìm đắm trong quá khứ. Nó đang nhớ lại tất cả mọi chuyện, có buồn, có vui, có hợp, có tan, có đau thương, mất mác. Giọng nói khàn khàn lúc bổng, lúc trầm theo sự lên xuống của cảm giác, gây ra tầng tầng khiếp sợ với hai người đối diện nơi đây.

– Ý ngươi nói, nàng là Hoan Hỉ Thần chuyển thế đầu thai. Lữ Tuấn chỉ tay vào Hiểu My, nhìn xà vương có vẻ nghi ngờ.

– Ta không hiểu, ta không hiểu gì cả. Hiểu My hoảng hốt lắc đầu. – Ta chỉ là một nữ nhân khiêm tốn, rất nhiều thứ chẳng thể so được với người, sao lại là người được chọn?

Xà Vương quan sát từng nét biến đổi trên gương mặt hai người. Nó biết, bất ngờ nói ra sự thật quả là khó chấp nhận. Nhưng có nhiều chuyện, bắt buộc phải làm cho rõ ràng. Bằng không, cả bộ tộc Ngân Nguyệt xà lẫn Huyền thiên đại lục phải đợi đến bao giờ mới có thể quy vị.

– Hai người có thể không tin, nhưng các đồ đệ của thần thì phải biết chuyện đó. Chỉ cần tìm họ chứng minh là được.

– Đồ đệ của thần. Họ cũng ở trên Huyền thiên đại lục này sao?

– Phải. Hoan Hỉ thần có bốn đệ tử. Họ được sư phụ mình giữ lại tại đây, qua mấy vạn năm, chắc bản thân họ đã tan thành tro bụi, nhưng con cháu vẫn còn. Chỉ cần tìm thấy họ là được.

– Biết ở đâu mà tìm? Mảnh đại lục này mênh mông, rộng lớn, muốn tìm một hai người khác gì mò kim đáy bể, xe cát dã tràng.

Hiểu My chán nản. Cô không muốn tin vào mọi thứ nghe được nhưng vẫn muốn xác minh lại. Không muốn vướng vào phiền phức nhưng lại muốn khẳng định dấu ấn của bản thân. Muốn bình bình dị dị qua ngày nhưng đau khổ nhận ra, tất cả những nhân vật xuyên không, không ai không lừng lẫy một mình một cõi… Quả nhiên mâu thuẫn. Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận, có nhiều điều được sắp xếp sẵn trong hư vô, nó gọi là định mệnh, là cái mà con người khó lòng thay đổi được.

– Đại đồ đệ của Hoan hỉ thần tên là Vô Cực Tử, chỉ cần tìm người này là được.

– Cái gì? Thanh âm của Hiểu My và Lữ Tuấn đồng thời vang lên, làm Ngân nguyệt xà chú ý, lắc lư cái đầu vào sát mặt họ:

– Biết người này à?

– Chưởng môn Vô cực kiếm phái của chúng ta cũng gọi là Vô cực tử.

– Vậy có thể là ông ấy. Có cơ hội phải hỏi lại.

Hiểu My ngơ ngác nhìn một người, một rắn bên kia. Bất chợt, cô nhớ tới vấn đề lớn nhất từ lúc cô xuyên đến dị giới này, không ngần ngại, liền nhìn Xà Vương thỉnh giáo.

– Nếu đúng như ngươi nói, Thiên Huyền Vũ là thiên đường tu tiên, nhưng tại sao nơi này con người lại không thể? Yêu Thú, Thần Thú có thể tu luyện, độ kiếp, còn con người thì không?

– Chuyện này phải kể đến hai vạn năm trước, khi Hoan Hỉ thần tách Huyền thiên đại lục ra khỏi Thiên Huyền Vũ, Yêu Thần đã động tay, động chân, phong bế linh khí trên lãnh địa này. Vì vậy, con người không thể tu luyện. Thần Thú thì dựa vào những cách thức khác nhau để hấp thụ một phần linh khí còn sót lại ở bờ Bắc Huyền Hải. Vì vậy, họ có thể độ kiếp trưởng thành.

Nói vậy, nhưng chỉ đợi hấp thụ linh khí vốn đã mỏng manh sẽ mất rất nhiều thời gian. Có một số loài mới quyết định dùng máu huyết nhân loại để tu luyện.

Nhân loại: dù tuổi thọ, sinh mệnh không dài nhưng họ có trí tuệ rất cao. Cần phải thông qua chiến đấu để hoàn thiện yếu kém về thân thể của mình. Yêu Thú thì trình độ thân thể cường hãn, sinh trưởng, phát triển mạnh, nhưng lại thiếu một phần linh trí. Cũng phải thông qua chiến đấu để sàng lọc, loại bỏ. Đây cũng là cách thức cân bằng hệ sinh thái của tự nhiên.

Mấu chốt nhất, nếu không đưa Huyền Thiên đại lục về lại Thiên Huyền Vũ thì mảnh đại lục này sớm muộn cũng huỷ diệt, tan thành tro bụi giữa thiên hà. Dù là yêu thú, thần thú hay nhân loại lợi hại cỡ nào, tất cả sẽ cùng chung số phận.

Đây là trách nhiệm của Hoan Hỉ thần. Và giờ là trách nhiệm của cô.

– Không phải vậy chứ. Một nữ nhân yếu đuối như ta sao có thể làm được?

– Chỉ cần cô khôi phục thực lực, tìm về kí ức trước đây? Xà Vương đáp lời hời hợt như một lẽ hiển nhiên.

– Làm thế nào để muội ấy khôi phục thực lực? Lữ Tuấn quan tâm, lên tiếng.

– Tìm đủ 12 phu Thần. Mỗi vị trong đây đều là thiên tài trên từng phương diện khác nhau. Khi họ tập hợp lại, thực lực và ký ức của Hoan Hỉ thần lập tức trở về.

– 12 phu thần, thế nào là 12 phu thần? Hiểu My tò mò hỏi?

Ngân Nguyệt Xà đưa cặp mắt xanh biển của nó nhìn cô. Trong đó, thoáng qua sự xấu hổ lẫn cảm giác vui vẻ khi người gặp hoạ.

– Hậu cung của Hoan Hỉ thần có 12 vị tướng công. Gọi là 12 phu thần.

Ặc, Hiểu My bị sặc nước bọt rồi. Hoan Hỉ thần – trâu bò thật. Nhưng so với cảm giác của cô thì Lữ Tuấn bên đây thảm hơn. 12 phu thần – 12 tình địch. Làm sao mình hắn đấu nỗi. Hiện tại, chưa tên nào xuất hiện mà cô còn lẩn tránh. Giả sử khi họ đến, dù chỉ một hay hai người, hắn còn cơ hội nào hay không?

Đại xà nhìn vẻ mặt ngốc trệ của Hiểu My, lòng dâng lên một loại khoái cảm – sướng không thể tả. Nó sẽ không nói cho cô một bí mật. Thật ra, 12 vị phu thần, dù trên danh nghĩa là tướng công, nhưng mấy trăm vạn năm vẫn chưa ai cùng cô có mối quan hệ phu thê xác thịt. Họ đều là “trai tân” cả. Ha ha. Ít nhất, nó phải báo mối thù bị cấm chế hai vạn năm nay. Có thể gây ra một chút khó chịu cho chủ nhân, xem như cũng giải toả được uất ức trong lòng, chết không hối tiếc a.

Đại xà suy nghĩ tà ác, cong cong vẹo vẹo hết mấy vòng, sau đó, nó mới nhìn Hiểu My đang ngồi bật ngữa dưới đất, Lữ Tuấn ngọc diện rối rắm bên cạnh. Chầm chậm phun ra mấy từ.

– Người này là một trong 12 phu thần kiếp trước của cô. Những người còn lại sẽ nhanh chóng xuất hiện. Cứ an tâm mà chờ đợi.

– A. Hiểu My chỉ có thể phát ra một âm tiết như vậy, sau trợn trừng cặp mắt, nhìn nhị sư huynh dù ngạc nhiên nhưng vẫn không giấu được kinh hỉ trong đáy mắt thoáng qua. Tên này… ai…..

…………………………………………………………………….

Hai người, một rắn cứ vậy chuyện trò gần một canh giờ. Đến lúc này, một số nghi vấn của Hiểu My gần như dần sáng tỏ, cũng bắt đầu chấp nhận thân phận chuyển thế Hoan hỉ thần của mình. Nhưng đối với 12 vị phu thần, quả thật, cô không có suy nghĩ biến thái về hôn nhân như vậy. Đặc biệt, lúc Ngân Nguyệt xà nói với cô, 12 phu thần này không chỉ có nhân loại mà còn có cả thú nhân hay một số chủng tộc khác. Hiểu My suýt nữa đã cắn nát đầu lưỡi của mình. Khẩu vị của nữ thần này quá nặng mà. Tha cho cô thôi.

– Tiếp theo, ta phải làm gì? Hiểu My ngẩng lên, nhìn đầu đại xà đong đưa như đánh võng, âm thanh nhỏ xíu lên tiếng hỏi.

– Trước mắt cô phải tăng cường thực lực bản thân, tập trung 12 vị phu thần. Tiêu diệt tay chân kẻ thù… đại loại như thế.

Nghe nhắc tới hai từ “kẻ thù”, Hiểu My liền nhớ tới nhiệm vụ vào Ma Lâm Sơn mạch lần này. Thần sắc ngưng trọng, nhìn sang Lữ Tuấn.

– Nhị sư huynh, liệu đám người Hắc Nha Lang có liên quan gì tới kẻ thù của chúng ta không?

Lữ Tuấn không trả lời mà nhìn Ngân Nguyệt Xà trước mặt:

– Xà Vương, ngươi có biết tung tích của đám người mặc hắc y, mang khăn che mặt xuất hiện ở sơn mạch này không? Sau mép tai chúng có hình xăm răng sói nữa. Ta nghi ngờ vài vụ trúng thuốc của yêu thú gần đây có liên quan đến đám người này.

– Không phát hiện được. Nhưng nếu là đám người đó có đặc điểm như ngươi nói thì chắc là tay sai của Yêu Thần rồi. Xem ra, bọn chúng quyết tiêu diệt bằng được Hoan Hỉ thần trước khi cô hồi phục.

Xui xẻo, quá xui xẻo. Chưa sống được bình yên mấy ngày đã phải đối mặt với kẻ thù hùng mạnh. Tương lai tăm tối. Biết đi đâu về đâu đây. Hiểu My lẩm bẩm thở dài. Lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh của Ngân Nguyệt Xà mang đến một phần hi vọng.

– Yên tâm đi, ta không biết làm thế nào mà họ tìm được tới đây. Nhưng nơi này không có linh khí, cho dù tài phép cỡ nào cũng vô dụng. Chỉ có thể dựa vào võ công đơn thuần. Ít ra, chúng ta vẫn còn cơ hội một mẻ bắt ba ba trong rọ.

Lữ Tuấn cân nhắc lời của Xà vương, đôi mày kiếm chau lại, sau một lúc, mới từ từ nói:

– Một trong những nội dung so tài của Giao lưu hội lần này là tinh hạch của yêu thú cấp 9 sắp sửa hoá hình. Ngươi có biết thông tin gì về nó không?

Ngân Nguyệt Xà nhắm mắt, kiểm tra lại toàn bộ trí nhớ của nó về sơn mạch Ma Lâm, sau mới gật gù xác nhận:

– Sâu trong Sơn mạch này, quả thật có vài con yêu thú cấp chín. Nhưng phải biết chính xác vị trí mà các người muốn tìm thì ta mới cung cấp thông tin của nó được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.