Trong lúc Hiểu My lặng thầm thương cảm, Trường An nhìn Nhị thúc cũng đang đứng thẫn thờ, đặt ra câu hỏi:
– Nhị thúc, thúc có điều tra được kẻ thù của cha mẹ là ai không?
– Cha, mẹ? Cách xưng hô này hay thật.
– Vâng, là tỷ dạy. Trường An xoa xoa đầu, hơi chút mất tự nhiên.
Trần Tùng khẽ cười, nhìn đám mây lơ lững trên trời, gần lắm, có cảm giác chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào. Nhưng khi thử bắt lấy một lần, xoè tay lại chỉ thấy hư vô. Chân tướng, cũng vậy!
– Mười mấy năm trước, có một tổ chức thần bí bất ngờ xuất hiện trên giang hồ. Chúng săn đuổi các cao thủ khắp nơi, dường như tìm kiếm một thứ gì vô cùng quan trọng. Mỗi lần bọn chúng hành động, một thân hắc y cùng màu với khăn che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt âm ngoan và hình xăm nanh sói sau mép tai. Vì thế, chúng được gọi Hắc Nha Lang.
Nghe nói, bọn chúng từng giao thủ với phu thê đại ca, cũng biến mất đồng thời khi ca ca, tẩu tẩu bắt đầu không rõ tung tích.
Hiểu My đang im lặng, nghe tới đây, bất ngờ lên tiếng:
– Thúc có chừng giao chiến với chúng chưa?
– Rất tiếc là chưa. Nhưng bọn chúng từng thảm bại không dưới một lần dưới tay của chưởng môn Vô Cực Tử. Có điều, mỗi lần sắp bị tóm, chúng đều cắn thuốc độc tự vẫn. Đầu mối gián đoạn giữa chừng.
– Hắc Nha Lang, Hắc Nha Lang… Hiểu My thì thầm mấy tiếng. Bọn chúng là đã là kẻ thù của cha mẹ thì cũng là kẻ thù của cô, không thể nào tránh khỏi một trận chiến ác liệt trong tương lai.
– Nhị Thúc, con muốn trở nên lợi hại như thúc, à không lợi hại hơn thúc nữa. Thúc chọn đại một loại tuyệt thế võ công nào dễ dễ, truyền lại cho con đi.
– Ặc. Trần Tùng sặc một ngụm trà lớn, có xúc động muốn đánh cái cô cháu gái này một trận. Tuyệt thế võ công làm như rau cải trắng không bằng, tuỳ ý chọn đại cũng được.
Đặt tách trà lên mặt bàn, Ngạo Thiên Quân vuốt bộ râu xồm xoàm còn vương mấy giọt nước màu xanh nhạt. Quay sang Hiểu My, trợn mắt:
– Tiểu My à, kẻ tham lam thì không sống lâu, người lười biếng thì luôn túng quẫn.
Trường An hết nhìn Nhị thúc, lại nhìn tỷ tỷ, gập bụng cười phụ hoạ: Nhị thúc dạy chí phải. Ha ha
……………………………………………………………………
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi dùng qua một ít điểm tâm, Trần Tùng lại xách hai tỷ đệ Hiểu My bay ào xuống khu vực dành cho đệ tử nội môn ở lưng chừng núi. Thì ra, cách tổ chức của Nhị thần Sơn, Tam thần sơn và Tứ thần sơn là giống nhau nha. Nhưng mà đâu cần lần nào di chuyển cô cũng bị đối xử như gà, vịt thế này. Hiểu My vô cùng ai oán. Tiếp theo đó, sục sôi quyết tâm, đặt ra mục tiêu cao cả trước mắt cho cuộc đời mình: Nhất định phải học khinh công cho thật giỏi. Nhất định! Nhất định!
Khu vực dành cho đệ tử nội môn ở đây gọi chung là Tử Lâm Viên. Lý do vì ở đây có rất nhiều cây đại thụ lá tím, tán xoè ra vài trượng. Còn khu vực dành cho đệ tử ngoại môn dưới chân núi thì có nhiều loại cây lá nhọn, hoa vàng, vô cùng rực rỡ nên gọi Hoàng Lâm viên. Ha ha. Lúc nghe giới thiệu tới đoạn này, Hiểu My liền liếc nhìn vị nhị thúc to lớn bên cạnh, ngoác miệng hỏi: Vậy nơi chúng ta ở gọi là Hồng lâm viên à?
Trần Tùng nhìn cô, mắt nheo nheo nguy hiểm. Không biết cô cháu gái này tính tình giống ai? Vừa tinh nghịch lại hiếu động như khỉ. (Ặc, ở lâu mới biết, tính tình này là phiên bản của thúc đó). Lát sau, mới nhàn nhạt mở lời: “Đan viên”.
Ồ. Ra thế! Đúng là vì nơi ở của mình nên tên đặc biệt đẹp hơn những chỗ khác. Cũng may, vì là “con ông cháu cha” nên tỷ đệ Hiểu My không phải tu luyện đi lên từ Hoàng Lâm viên, giống Nhị Thần Sơn bên đó.
Ngạo Thiên Quân tự hào giới thiệu “địa bàn” của mình với hai đứa cháu. Bất cứ nơi nào thấy ông ấy đi qua, cả đám đệ tử đều nghiêm trang, cuối đầu, hô to “Sư phụ”. Cách gọi này khá đặc biệt nha. Chỉ có người đứng đầu các ngọn Nhị, Tam, Tứ Thần sơn mới được gọi là sư phụ. Còn người trực tiếp giảng dạy đệ tử mỗi khu vực gọi là Trưởng lão.
Dù nói Tứ thần sơn là nơi tôn sùng sức mạnh cơ bắp của con người, nhưng tại đây, Hiểu My thấy các đệ tử cũng tu luyện khinh công và chọn nhiều loại vũ khí khác nhau. Có trường thương, có đại chuỳ, còn có Tiên, Mâu, Giản… Đa phần đều là “vũ khí hạng nặng” theo đúng nghĩa đen của nó.
Tóm lại, Tử Lâm Viên giống một giang hồ thu nhỏ. Vì vậy, dàn cán bộ quản lý cũng đặc biệt nhiều. Đại trưởng lão, nhị trưởng lão toạ trấn Nhị Thần Sơn, Tam Trưởng Lão, Tứ trưởng lão phụ trách Tam Thần Sơn, Ngũ Trưởng lão, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão thì bị đày tại nơi này. Bát trưởng lão quản lý về thu chi, tài sản của Vô Cực Kiếm Phái, Cửu Trưởng Lão, Thập trưởng lão lại như cách tay trái, tay phải của chưởng môn Vô Cực Tử. Ai, nói ra có chút rắc rối, nhưng cách sắp xếp, tổ chức thế này lại vô cùng hiệu quả. Trí tuệ cổ nhân quả không thể xem nhẹ được.
Trần Tùng dẫn Hiểu My cùng Trường An đến Bảo Khí phòng – nơi cất giữ rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Tất cả đệ tử nội môn đều ít nhất một lần vào đây, chọn lựa cho mình một “người bạn” để cùng chiến đấu. Nếu như là người lập được đại công thì có thể vào đây chọn lựa vũ khí lần thứ hai.
Đập vào mắt Hiểu My là một phòng đầy ấp, ngổn ngang các loại vũ khí. Có cái nằm phơi trên mặt đất, cái được tựa vào tường. Mấy cây đại cung thì treo lủng lẳng trên trần… vô cùng bề bộn.
– Nhị thúc, nơi này mọi người không biết câu: “Vũ khí là sinh mạng thứ hai” sao?. Mọi người đã làm gì thế này? Tội lỗi, tội lỗi a…
Ngạo Thiên quân không phản bác lời của Hiểu My, chỉ cười cười đầy bí ẩn.
– Hiểu My, đừng vội oán trách. Con cứ lựa chọn một vài thứ bất kỳ, chỉ cần con mang được chúng ra ngoài, chúng sẽ là của con.
– Quân tử nhất ngôn. Há há, Nhị thúc đừng hối hận nha. – Tiểu nữ nhân hai mắt lập loè kim quang, giọng nói cũng hưng phấn khác lạ.
– Nhất định. – Trần Tùng cam kết. Xong, quay sang Trường An, nhẹ nhàng lên tiếng: Tiểu An tử, con cũng vào chọn đi. Con cháu Trần gia ta không thể chỉ là thường nhân được.
– Dạ.
Hai tỷ đệ nói gót nhau vào phòng. Trần Tùng mang vẻ mặt xem trò vui, đứng ngoài cửa, nhìn vô chờ đợi.
Đầu tiên, Hiểu My lân la mò tới một thanh trường thương lưỡi bạc, khảm tinh thạch màu hồng trên thân cực kì xinh đẹp. – Tiểu An, cây Trường thương này đẹp không thua gì con dao găm mà đại sư huynh (Đỗ Minh) tặng đệ nha.
Trường An quay sang cười cười: Tỷ, nó cũng khá xứng với tỷ đó!
Dĩ nhiên, có chút đắc ý, Hiểu My tự tin nói: Vũ khí xứng giai nhân, không thể nào tuỳ tiện được a.
Tuy nhiên, khuôn mặt tươi cười của cô dần tắt lịm. Hiểu My dùng hết sức cũng không thể nào di chuyển được nó. Thử vài lần, tiu nghỉu lắc đầu. Bỏ cuộc.
Đối tượng vừa mắt thứ hai là cặp giản bằng kim loại màu đồng, thỉnh thoảng bắn ra vài tia sáng đỏ, hấp dẫn người qua lại.
Tuy nhiên, lần này vẫn là thất bại.
– Vận may còn ở phía sau. Hiểu My tự an ủi chính bản thân mình.
Tiếp theo, cô đi tới chỗ thanh đại cung có thân màu xanh biếc. Dùng tay gẩy nhẹ dây cung màu vàng, phát ra âm thanh bật bật. Ha ha, cuối cùng cũng chọn được rồi.
Một khắc sau.
Ai, làm người không nên quá đắc ý. – Mỗ nữ nhân cuối đầu tự kiểm điểm. Chả biết kiếp trước mình ăn ở thế nào mà kiếp này đến một cây cung cũng khinh thường, từ chối. Haiz…..
Đang lúc chán chường, thở dài vô vọng. Bất ngờ, chân Hiểu My đá phải một vật nằm vất ngang trên mặt đất. Một tiếng “Coang” lạnh lẽo vang lên! Cảm giác đau nhói làm cô loạng choạng, té ngồi.
Một tay chống ngược ra phía sau, tay còn lại chộp vào “kẻ cản đường lì lợm”. Oa, thật nặng nha. Tất cả các vũ khí ở đây, không có cái nào nhẹ cả. Nhưng cây trường côn đen đúa này có vẽ dễ thương hơn… Ít ra, khi dùng sức, cô cũng có thể làm nó lắc lư vài cái. Nhưng cô không có ý định lựa chọn người bạn này.
Tuy nhiên, ngay khi Hiểu My vừa muốn phũi mông đứng dậy, điều ngoài ý muốn lại xảy ra. Cây trường côn mà cô chê là xấu xí ấy dính chặt lấy tay cô, giũ cỡ nào, kéo cỡ nào cũng không thoát được.
Hey!
Bất đắc dĩ, Hiểu My chụp tới bằng cả hai tay, vận hết sức, nhấc nó lên.
Một vầng sáng chói loá xuất hiện, bao bọc cả người và vật vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của Trường An cùng Ngạo Thiên Quân đang đứng phía ngoài.