Hôm nay Phương Hử ở hiệu buôn cảm thấy có chút ngột ngạt liền ra ngoài lang thang trong thành.
Thành Đông có hội chùa, tục lệ Đông Nam khác xa với Tây Bắc. Phương Hử ngó đông ngó tây, cũng cảm thấy thú vị.
Đi tới đi lui, lại bị mấy chiếc xe ngựa phía trước chặn đường.
Cẩn thận nhìn, trên xe có nến đỏ chăn hỉ, còn có gà vịt thịt cá, rõ ràng là có người muốn làm hỉ sự.
Vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ, thì thấy phía trước có một người đang ngồi xổm.
“Diệp Nhiên!” Phương Hử thốt lên, mình từng đến Vân Sát Bảo, cũng gặp gã vài lần, nghe nói bây giờ là thủ hạ của Mộc Phong.
“. . . Phương thiếu gia.” Diệp Nhiên âm thầm kêu khổ, mình suốt ngày mang theo mặt nạ thật khó chịu, vì thế liền thừa dịp bên kia đang kiểm kê tơ lụa, lén lút chạy tới nơi này, muốn tháo ra một chút, ai ngờ thật khéo, vừa lúc gặp được Phương Hử.
“Mộc Phong đâu?” Phương Hử tiến lên, bắt lấy gã rồi vội vàng hỏi.
“Ta. . . không biết.” Diệp Nhiên chớp chớp mắt.
“Gạt người!” Phương Hử gấp đến muốn khóc, Diệp Nhiên ở đây, vậy Mộc Phong có thể ở gần đây hay không?
“Phương thiếu gia, người đừng khóc!” Diệp Nhiên nhìn khóe mắt Phương Hử đỏ lên, hoảng sợ.
“Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút, nhìn từ xa cũng được, ngươi mau nói cho ta biết hắn ở đâu.” Cổ họng Phương Hử hơi khàn.
“Thiếu Cung Chủ không có ở đây.” Diệp Nhiên không biết làm sao: “Người đang ở trên đảo, lần này ta tới mua đồ, Thiếu Cung Chủ sao có thể theo tới?”
“Vậy hắn có khỏe không?” Phương Hử truy hỏi.
“Đương nhiên, Phương thiếu gia, người yên tâm, Thiếu Cung Chủ không sao.” Diệp Nhiên an ủi Phương Hử: “Người có lời gì muốn ta nói lại với Thiếu Cung chủ không?”
“Ừm, ta. . . nhớ hắn, muốn hắn chăm sóc mình thật tốt.” Phương Hử khụt khà khụt khịt, nén nước mắt trở về.
“Người yên tâm, ta nhất định nói với Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên cười cười với Phương Hử, lại nói: “Ta còn có một câu, vài ngày sau có lẽ trên giang hồ truyền ra không ít lời đồn, mặc kệ khó nghe bao nhiêu, ngươi phải nhớ rõ, trong lòng Thiếu Cung Chủ chỉ có một mình ngươi.”
“. . . Ừm.” Phương Hử gật đầu, mặt có chút nóng lên.
“Vậy ta đi trước.” Diệp Nhiên vội vàng đeo mặt nạ leo, xoay người rời khỏi.
Bóng lưng Diệp Nhiên đã biến mất rất lâu, Phương Hử còn đứng tại chỗ không chịu đi.
Diệp Nhiên trở về hải đảo, bí mật vào phòng Trình Mộc Phong vào đêm khuya yên tĩnh.
“Xử lý chuyện đó thế nào rồi?” Trình Mộc Phong hỏi.
“Ta đã giao bức thư của Thiếu Cung Chủ cho mật thám Vân Sát Bảo.” Diệp Nhiên gật đầu nói: “Còn có một việc, hôm nay ta gặp một người trên đường.”
Diệp Nhiên nói xong câu đó liền dừng lại, sau đó chớp mắt nhìn Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong “A. . .” một tiếng, rồi không còn nói gì nữa.
“Sao người không truy hỏi ta đó là ai?” Diệp Nhiên trừng to mắt: “Không hiếu kỳ?”
“Không hiếu kỳ.” Trình Mộc Phong lắc đầu: “Nếu là người quan trọng, ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói, nếu là người không quan trọng, ngươi nói ta cũng không có hứng thú nghe.”
“Thực nhàm chán.” Diệp Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nói: “Ta gặp được Phương thiếu gia.”
“Ai?” Trình Mộc Phong nghe vậy cả kinh: “Phương. . . Ngươi nói ngươi gặp được ai?”
“Phương thiếu gia, Phương Hử thiếu gia.” Diệp Nhiên cực kỳ thoả mãn bộ dáng giật mình của Trình Mộc Phong, như vậy mới đúng! Còn bình tĩnh như vậy thì rất nhàm chán.
“Tiểu Hử? Sao y ở Đông Nam?” Trình Mộc Phong truy hỏi.
“Ta không biết, không hỏi.” Diệp Nhiên sờ sờ mũi: “Phương thiếu gia còn nói: y nhớ người, muốn người chăm sóc mình thật tốt.”
Trình Mộc Phong nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy cái mũi có chút chua xót.
“Ta còn nói với thiếu gia là vài ngày sau có lẽ có lời đồn đãi vô căn cứ, nói y đừng để trong lòng.” Diệp Nhiên tiếp tục nói: “Thiếu Cung Chủ, người cũng đừng quá lo lắng, Phương thiếu gia hiểu người như thế, y sẽ không để ý.”
“. . . Ta biết.” Trình Mộc Phong gật gật đầu, hồi phục cảm xúc: “Ta biết rõ, cám ơn ngươi.”
“Không cần.” Diệp Nhiên cười tít mắt như cũ: “Vậy ta đi trước.”
Trình Mộc Phong gật đầu, nhìn Diệp Nhiên ra khỏi phòng.
Sao tiểu hài tử lại ở Đông Nam? Lúc trước không phải đã nói với phụ thân y rằng phải để y ở Tây Bắc sao?
Tây Bắc cách Đông Nam xa như thế, lời đồn đãi cũng ít đi một chút, Tiểu Hử cũng ít lo lắng hơn.
Nhưng hiện giờ y đến Đông Nam, những lời đồn này tự nhiên sẽ rơi hết vào tai y.
Những lời đồn đãi khó nghe này mình nghe xong cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là tiểu hài tử?
Cho dù y hiểu rõ mình, nhưng nhất định sẽ lo lắng cho mình.
Đang yên đang lành, vì sao để Tiểu Hử tới Đông Nam?
Trình Mộc Phong có chút nóng nảy.
Phải mau chóng giải quyết chuyện này, sau đó mình lập tức đi tìm y.
Sau khi tìm được thì phải nắm trong tay, khóa trong lòng, không bao giờ buông ra nữa.
Cả tiểu đảo Đông Hải, mấy ngày này luôn bận rộn.
Dây lụa đỏ thẫm treo đầy đảo, trong hầm rượu chất đầy mỹ tửu, phòng bếp trữ đầy thịt cá.
Hạ Ngọc Như trong đại viện, đồ trang trí vô cùng tráng lệ.
“Công chúa tính giao ấn soái thuỷ quân cho Trình Mộc Phong thật?” Trước đêm Hạ Ngọc Như và Trình Mộc Phong thành hôn, Hạ Như Uyên tới cửa hỏi.
“Vương thúc vì chuyện này mà đến đây?” Hạ Ngọc Như rót một chén trà cho Hạ Như Uyên, đưa cho gã rồi nói: “Ấn soái chỉ là vật trang trí thôi, cho dù là Trình Mộc Phong có tâm khác cũng vô dụng. Cho dù bản cung không có ấn soái cũng có thể điều động thuỷ quân, Vương thúc lo lắng làm gì?”
“Công chúa nói quá lời, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.” Hạ Như Uyên cười nói: “Ngày mai là ngày đại hỉ của công chúa, lão phu chúc mừng trước.” Bạn đang
Bên trong tiá»u viá»n, Trình Má»c Phong Äang cẩn tháºn lau Ãm Ảnh Äao.
Lưỡi Äao mà u Äen nhìn qua không há» sắc bén, dÆ°á»ng nhÆ° còn có chút nặng ná».
Sau khi thanh Äao Äược lau sạch sẽ, ngón trá» Trình Má»c Phong xoa nhẹ lưỡi dao, nhẹ nhà ng trượt xuá»ng.
Lưỡi dao gặp máu tÆ°Æ¡i, trong phút chá»c liá»n biến mất không vết tÃch.
Thân Äao hÆ¡i hÆ¡i rung Äá»ng, cẩn tháºn nghe thì nghe thấy tiếng âcoong coongâ.
âNgà y mai phải dá»±a và o ngÆ°Æ¡i rá»i.â Trình Má»c Phong cÆ°á»i nhẹ, ÄÆ°a tay phủi phủi á» trên lưỡi dao.
Ngoà i cá»a có tiếng bÆ°á»c chân truyá»n Äến, má»t lát sau, cá»a phòng bá» ngÆ°á»i Äẩy ra.
âÄã trá» thế nà y, công chúa tìm ta có chuyá»n gì?â Trình Má»c Phong rất bình tÄ©nh mà nâng chung trà lên, che dấu miá»ng vết thÆ°Æ¡ng trên ngón tay.
âNgà y mai ngÆ°Æ¡i và ta sẽ thà nh thân, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không muá»n gặp bản cung?â Hạ Ngá»c NhÆ° ngá»i bên cạnh hắn, trong giá»ng nói có chút bất mãn.
âKhông phải.â Trình Má»c Phong thá» dà i, nhìn ngoà i cá»a sá»: âTa chá» nghÄ© khi nà o thì má»i có thá» trá» lại Trung thá».â
âThì ra là nhá» nhà .â Hạ Ngá»c NhÆ° cÆ°á»i cÆ°á»i, Äứng lên Äến bên cạnh hắn: âNgÆ°Æ¡i yên tâm, không bao lâu nữa là ngÆ°Æ¡i có thá» trá» lại Trung Nguyên.â
âCÅ©ng không biết hiá»n tại cha mẹ ta thế nà o rá»i.â Trình Má»c Phong hung hÄng bóp nát song cá»a sá»: âChuyá»n thà nh thân là Äại sá»± Äá»i ngÆ°á»i, ta còn chÆ°a nói vá»i bá»n há».â
âNgÆ°Æ¡i yên tâm, bản cung sẽ phái ngÆ°á»i Äi xá» lý viá»c nà y.â Hạ Ngá»c NhÆ° trấn an nói.
âCông chúa, má»i trá» vá» Äi.â Trình Má»c Phong ngá»i xuá»ng giÆ°á»ng: âÄêm nay ta muá»n yên tÄ©nh suy nghÄ© má»t phen.â
âCÅ©ng Äược.â Hạ Ngá»c NhÆ° thấy bá» dáng Äầy bụng tâm sá»± của hắn, cÅ©ng không tiá»n nói cái gì nữa, vì thế xoay ngÆ°á»i ra ngoà i.
Thấy Hạ Ngá»c NhÆ° ra ngoà i, Trình Má»c Phong má»i nhẹ nhà ng thá» ra.
Cất Ãm Ảnh Äao dÆ°á»i gầm giÆ°á»ng, chá» thấy lưỡi dao ẩn ẩn lóe sáng há»ng quang.
Thượng Cá» thần Äao, có thá» cảm ứng sát khà trên ngÆ°á»i chủ.
Lúc sÆ° phụ cho mình thanh Äao, từng nói má»t câu: Lưỡi Äao, cùng chÃnh là tâm Äao.
Gần Äây mình có chút bá»±c bá»i, lại không nghÄ© rằng sát khà trên thân mình mãnh liá»t nhÆ° váºy.
Ngà y mai phải Äại chiến má»t tráºn.
Trình Má»c Phong Äứng trÆ°á»c cá»a sá», nhìn mà n trá»i bên ngoà i mà xuất thần.
TrÆ°á»c kia còn chÆ°a Äi Nam Hải, mình rảnh rá»i sẽ Äến Tinh Mạc thà nh tìm Tiá»u Há».
NÄm mình mÆ°á»i lÄm tuá»i, và o ban Äêm, hai ngÆ°á»i lần Äầu tiên chân chÃnh xác Äá»nh Äược tâm ý của nhau.
Lúc Äó, hai ngÆ°á»i vá»n xem hoa ÄÄng trên ngã tÆ° ÄÆ°á»ng, sau khi xem xong, PhÆ°Æ¡ng Tiá»u Há» mÃm môi nói má»t, ngá»i trên báºc thá»m bên ÄÆ°á»ng không chá»u Äi tiếp.
âTa cõng ngÆ°Æ¡i.â Trình Má»c Phong ngá»i xá»m xuá»ng bên cạnh PhÆ°Æ¡ng Há».
âHì hì.â PhÆ°Æ¡ng Há» cÆ°á»i hì hì, leo lên lÆ°ng Trình Má»c Phong, cá» cá» lên cá» hắn, sau Äó liếm liếm lá» tai của hắn.
âÄừng quáºy.â Trình Má»c Phong có chút ngứa, vừa cÆ°á»i vừa né.
âSau nà y ngÆ°Æ¡i có cõng ngÆ°á»i khác hay không?â PhÆ°Æ¡ng Há» nằm trên lÆ°ng hắn há»i.
âSẽ không, ta chá» cõng má»t mình ngÆ°Æ¡i.â Trình Má»c Phong Äặt PhÆ°Æ¡ng Há» xuá»ng Äất, mình xoay lại nhìn y.
âNếu thà nh thân thì sao? Phải cõng vợ trong kiá»u hoa.â Miá»ng PhÆ°Æ¡ng Tiá»u lẩm bẩm.
Trình Má»c Phong thấy buá»n cÆ°á»i, ÄÆ°a tay nhéo khuôn mặt y: âKhông muá»n ta cÆ°á»i vợ?â
âMuá»n. . . không muá»n. . .â PhÆ°Æ¡ng Tiá»u nghiêm mặt, miá»ng hà m hà m há» há», ánh mắt nhìn vá» bên trái, sau Äó liếc Trình Má»c Phong, sau Äó lại nhìn xem vá» bên phải, có chút lúng túng và tủi thân.
âTiá»u Há».â Thấy bá» dáng nà y của tiá»u hà i tá», Trình Má»c Phong dừng trêu Äùa, cúi ngÆ°á»i nhìn thẳng và o mắt y: âTa sẽ không thà nh thân vá»i ngÆ°á»i khác.â
âVáºy ngÆ°Æ¡i thà nh thân vá»i ai?â PhÆ°Æ¡ng Há» cúi Äầu, trong lòng tim thình thá»ch nhảy loạn.
Äã sá»m biết Äáp án, nhÆ°ng vẫn muá»n nghe từ chÃnh miá»ng hắn.
âNgÆ°Æ¡i nói xem?â Trình Má»c Phong cÆ°á»i khẽ, nâng cằm tiá»u hà i tá» lên, nhẹ nhà ng hôn lên.
Từ nhá» Äến lá»n, từng hôn, từng ôm, nhÆ°ng Äá»u là vui Äùa, chá» có lần nà y hai ngÆ°á»i rất nháºp tâm.
Ngây ngá»c không biết nên hôn nhÆ° thế nà o má»i phải, nhÆ°ng cÅ©ng không nỡ buông Äôi môi ká» sát ra.
Tháºt lâu sau, PhÆ°Æ¡ng Há» má»i hÆ¡i hÆ¡i má» miá»ng, Äầu lưỡi của hắn láºp tức Äi và o.
Có chút ngứa, có chút tê dại, cÅ©ng có chút hÃt thá» không thông.
Còn có má»t tia ngòn ngá»t, từ miá»ng, trà n Äến trong tim.
Nhá» lại nụ hôn Äầu tiên của hai ngÆ°á»i khi Äó, Trình Má»c Phong nhá»n không Äược cÆ°á»i.
Từ khi mình tá»i hải Äảo nà y, má»i biết mình nhá» y bao nhiêu, yêu y bao nhiêu.
Vô cá» bá» ngÆ°á»i khác nói xấu, trong lòng sao có thá» không bá»±c tức? NhÆ°ng lại cà ng lo lắng cho PhÆ°Æ¡ng Há».
Lo lắng y bá» mấy lá»i Äá»n là m lo lắng, có thá» khóc nhè hay không.
Trong lòng mình, tiá»u hà i tá» kia có chút bá»c Äá»ng, quan trá»ng hÆ¡n tất cả.
âTiá»u Há».â Trình Má»c Phong nhìn trÄng tròn trên trá»i, nói khẽ: âTa nhá» ngÆ°Æ¡i.â
Khách Äiếm bên bá» bên kia, PhÆ°Æ¡ng Tiá»u Äang Äầu gá»i, ngá»i trên hà nh lang, nhìn ánh trÄng mà ngẩn ngÆ°á»i.
Nhá» Má»c Phong.