Mùa đông năm sau, Thời Vũ bất ngờ mang thai.
Khi đó, lúc Thời Vũ đưa cho Giang Khắc giấy khám thai, trong tưởng tượng của cô là cảnh tượng khuôn mặt núi băng vạn năm không tan của Giang Khắc sẽ xuất hiện biểu cảm vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Nhưng mà không hề.
Giang Khắc cầm lấy báo cáo nhìn một cái, anh trầm mặc một lúc lâu, không nói tiếng nào, sau một mình đi vào thư phòng.
Khuôn mặt Thời Vũ đầy dấu chấm hỏi, chỉ vậy thôi à? Anh có ý gì vậy. Anh đang có ý kiến về việc cô mang thay hay là anh không thích trẻ con.
Thời Vũ tùy tiện suy nghĩ một lát, không lâu sau, Giang Khắc lại đi ra, anh ngồi xuống, cô còn ngửi được mùi thuốc lá nồng nặng trên người anh.
Cô gái nhỏ dựa người vào ghế sofa, duỗi chân đá một cái, giọng điệu có chút bất mãn: “Phản ứng vừa rồi của anh là sao vậy, anh không thích trẻ con à?”
Thời Vũ đá liên tục vài cái, chiếc chăn nhỏ rơi xuống đất. Bắp chân cô đụng phải cánh tay Giang Khắc, người đàn ông cau mày, sao lại lạnh như vậy, anh nắm lấy chân cô, dùng đôi tay rộng truyền nhiệt độ làm ấm chân cô.
Giang Khắc nhặt chăn đắp lên người cô, anh thẳng thắn thừa nhận: ” Ừ, không thích.”
Thời Vũ vừa nghe được câu trả lời này của anh, trong chốc lát, cô cảm thấy tủi thân, anh không thích trẻ con, hay là anh không thích đứa bé mà cô sinh cho anh.
Không khí yên lặng, Thời Vũ cảm thấy cay mắt, hơi nóng bóc lên, cô bật khóc.
Giang Khắc ôm cô vào trong lòng mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông đưa ngón tay lên lau nước mắt cho cô, giọng điệu mang vẻ cưng chiều: “Sao em lại khóc?”
“Anh không thích trẻ con là bởi vì, con người anh ích kỷ, vừa nghĩ tới sau này tình yêu của em phải chia lại cho đứa bé này, anh không chịu nổi.” Giọng nói Giang Khắc có chút khàn khàn.
Thời Vũ dở khóc dở cười, đây là cái logic biến thái gì vậy chứ.
“Đừng khóc nữa, mỗi lần nhìn thấy em khóc, anh cảm thấy mình làm không tốt, lại để cho cô gái của anh khóc.”
Giang Khắc nghiêng người hôn cô, bắt đầu từ chiếc cổ trắng nõn, từng chút từng chút một gặm nhấm, anh vừa hôn vừa nói: “Cho dù như vậy, anh vẫn chào mừng nó đến.”
Bởi vì có liên quan đến em, cho nên anh mới chào đón.
Một năm sau, Thời Vũ sinh được một bé trai, tên là Giang Thời Dương.
Khi đó, anh nghe nói rằng cậu bé đã chào đời, Giang Khắc vội vàng vào phòng sinh ngay lập tức, đầu tiên anh kiểm tra xem Thời Vũ có ổn không, sau đó mới ôm con trai vào lòng.
Thời Vũ tức giận nằm trên giường bệnh, cô mở to mắt nhìn con mình, đôi mắt nhỏ nhăn nheo, cả người còn hơi đen, hoàn toàn không thừa hưởng ưu điểm nào từ cô và Giang Khắc.
“Xấu quá.” Thời Vũ có chút tủi thân.
Vất vả lắm mới sinh ra được một… Ừ, ngay cả ngũ quan cũng chen chúc nhau.
Cho đến sau này Thời Vũ mới biết được rằng, tất cả trẻ sơ sinh đều như vậy.
Giang Thời Dương càng lớn càng đẹp trai, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh, nhìn rất giống Giang Khắc, nhưng tính cách thì lại không lạnh lùng như ba mình, cậu thừa hưởng tính cách hoạt bát sáng sủa của Thời Vũ, ai gặp cũng mến cậu.
Ngày đầu tiên tự giới thiệu bản thân mình ở trường mẫu giáo, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi, quần yếm, thắt một chiếc nơ màu đỏ.
Đôi mắt của Giang Thời Dương rất to, tóc xoăn tự nhiên, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn rất giống con lai.
“Chào các bạn, ba mình họ Giang, mẹ mình họ Thời, ba mình hy vọng mình có thể sống một cuộc đời vui vẻ đầy nắng ấm nên đã đặt tên cho mình là Giang Thời Dương, rất vui khi được làm bạn với các bạn.”
Cách giới thiệu nghiêm túc, cộng thêm giọng nói non nớt của Giang Thời Dương, cậu đã thu về được một tràng pháo tay.
Giang Thời Dương trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa một chút, cậu được giáo dục rất tốt, rất hiểu chuyện, lại còn biết khiêm nhường.
Nhưng cậu cũng gặp phải vấn đề không biết làm thế nào.
Giang Thời Dương mang vẻ mặt chua xót đến hỏi cô giáo: “Cô ơi, sao con cứ cảm giác ba con không thích con?”
“Sao mà thế được, ba mẹ con đều rất yêu con mà.” Cô giáo trả lời.
Nhưng sự thật hình như không phải là như vậy. Giang Thời Dương cố gắng nhớ lại.
Từ lúc cậu lên mẫu giáo, ba đã dạy cho cậu, nam tử hán muốn tự lập thì phải ngủ một mình.
Mỗi đêm, chỉ cần cậu bám lấy mẹ thêm năm phút, ba cậu sẽ tức giận, còn trừng mắt nhìn cậu, nói với giọng điệu không tiếp: “Sau này con cũng sẽ có vợ, đây là vợ ba, con mau đi ngủ đi.”
Hoặc là khi mẹ ôm cậu, ba cậu sẽ nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cần mẹ ôm”.
Cô giáo nghe xong thì mỉm cười, xoa đầu Giang Thời Dương: “Vậy thì rõ ràng là ba con rất yêu mẹ con.”
Buổi tối về đến nhà, Giang Thời Dương bỏ cặp sách xuống, cậu toan chạy tới ôm mẹ, lại bị ánh mắt của Giang Khắc đang ngồi trên sofa đọc báo ngăn lại.
Thời Vũ nhìn Giang Thời Dương đứng im tại chỗ, đôi mắt rưng rưng, dáng vẻ có chút tủi thân, tình mẫu tử lại bắt đầu trào dâng.
Cô trách Giang Khắc một câu: “Anh làm gì vậy? Nó vẫn còn nhỏ mà.”
Thời Vũ bước tới ôm Giang Thời Dương, lúc này cậu mới vui vẻ trở lại, hôn lên má mẹ một cái rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
Sắc mặt Giang Khắc có chút thối, anh khép tờ báo lại, bắt đầu thảo luận điều kiện với Giang Thời Dương.
“Ba nghe nói rằng chỉ có nam tử hán mới xứng đáng có một mô hình Iron Man phiên bản giới hạn.”
Giang Khắc chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau anh còn chưa kịp nói ra thì thằng bé đã hiểu ý anh, Giang Thời Dương lập tức buông tay mẹ ra, đi vào trong phòng ôm gối của mình đi ra, cậu lên tiếng: “Đương nhiên con là nam tử hán rồi, bắt đầu từ hôm nay con không quấn lấy mẹ nữa.”
Giang Khắc đưa ngón tay ra hiệu.
Buổi tối, Thời Vũ nằm trên giường trằn trọc, cô không yên lòng, định đứng dậy đi xem con trai một chút.
Cô định lặng lẽ đứng dậy, bỗng nhiên có một đôi tay nắm lấy cánh tay cô, Thời Vũ hoảng hốt, cô quay đầu lại thì đối mặt với một ánh mắt thâm trầm.
“Không ngủ được à?” Giang Khắc nhướng mày.
“Ừ, em muốn ——” Thời Vũ đang định nói thì thấy bên dưới lạnh ngắt, cô gần như hét lên thành tiếng, “Anh làm gì vậy?”
“Vận động một chút.” Giọng nói của Giang Khắc rất bình tĩnh.
Dày vò đến tận nửa đêm, nửa người Giang Khắc nằm ở trên giường, xong chuyện thì anh hút thuốc.
Ngay cả khi hai người bọn họ đã kết hôn, nhưng cái ân ái như thế này thì Thời Vũ vẫn có chút ngượng ngùng, cô đẩy cánh tay Giang Khắc ra: “Anh đi ra ngoài đi… Anh xem anh đang làm cái quái gì đây?”
“Em muốn đi xem con trai một chút, để nó một mình như vậy em không yên tâm.” Thời Vũ đẩy anh ra.
Giang Khắc dập tắt điếu thuốc, anh đi về phía trước: “Vậy thì cùng nhau đi xem nó một chút.”
…
Ngoại trừ việc Giang Khắc “trẻ trâu” tranh sủng với con trai mình, trên những phương diện khác thì anh vô cùng đáng tin cậy.
Thời Vũ phát hiện, Giang Thời Dương gần đây điên cuồng ăn uống, ăn không kiểm soát, giống như đang muốn đạt được một mục đích nào đó.
Thời Vũ không thể tìm ra nguyên nhân, không biết là Giang Khắc đã dùng phương pháp gì, anh chỉ dùng vài ba câu đã cạy được miệng con trai cô.
“Nghe nói là nó thích một bạn nữ trong trường mẫu giáo, cô bé kia thích mấy cậu bé tròn trịa một chút, nó muốn ăn cho mập lên thôi.” Giang Khắc chế nhạo, “Còn bé tí thế này mà đã yêu sớm.”
Sau khi Thời Vũ biết được nguyên nhân, cô kéo Giang Thời Dương đến bên cạnh mình, giọng điệu nghiêm túc: “Con trai, nếu con thích một người, con không cần phải vì cô ấy mà cưỡng ép thay đổi bản thân mình, ví dụ như mẹ, con nhìn xem, trước kia lúc mẹ thích ba con, ba con thích các cô gái học giỏi các môn tự nhiên, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện mẹ học kém các môn tự nhiên.”
Giang Khắc đang đứng bên cạnh suýt chút nữa lên tiếng phản bác, lý do này không chính đáng.
“Nếu như con muốn làm bạn với cô bé này, con hãy dành thời gian ra làm thân với cô bé, con có thể dẫn cô bé đến nhà chúng ta chơi, mẹ làm vài món tráng miệng cho bọn con ăn.” Thời Vũ mỉm cười nói.
“Mẹ con chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài về thôi.” Giang Khắc đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Thời Vũ liếc anh một cái, sắc mặt Giang Thời Dương cũng vui vẻ hẳn lên, cậu cười nói: “Cảm ơn mẹ!”
Cuối tuần, Giang Thời Dương mời cô bé đến nhà chơi, cô bé tên là Đậu Đậu, cô bé có mái tóc dài, tính cách dịu dàng.
Dưới sự sắp xếp của Thời Vũ, hai đứa nhóc cùng nhau ăn nhẹ, xem phim, cuối cùng lại ở trong phòng chơi game.
Giữa chừng, Thời Vũ mang sữa vào, cô nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm xem quyển album ảnh.
Giang Thời Dương chỉ vào một trang album, cậu nói: “Đây là ba tớ và mẹ tớ, nghe nói bọn họ biết nhau từ sớm rồi, mẹ tớ đã theo đuổi ba tớ rất lâu.”
Thời Vũ nhìn sang, chỉ là một tấm ảnh thôi mà, kết quả lúc cô nhìn thấy thì ngẩn người ra.
Khuôn mặt của Thời Vũ và Giang Khắc trong ảnh vô cùng non nớt. Khi đó Giang Khắc và Thời Vũ hình như có một đoạn thời gian không hề gặp nhau.
Giang Khắc đến Thượng Hải tham gia cuộc thi vật lý, mà Thời Vũ thì vẫn luôn ở trường đợi anh, chương trình dạy kèm ngắn ngủi cũng kết thúc tại đây, cô dường như tìm được cái cớ để gọi điện thoại cho anh.
Buổi chiều hôm đó, nghe nói Giang Khắc vừa trở về trường sau khi tham gia cuộc thi, ngay lập tức Thời Vũ chạy đến trường học gặp anh.
Lúc cô tìm được Giang Khắc, anh đang mặc đồng phục học sinh, cài cúc chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp như một cây bạch dương, anh đang nói chuyện với thầy trước dãy phòng học.
Thầy phát giấy khen cho từng người, đến lượt Giang Khắc, nụ cười trên mặt ông càng ngày càng rạng rỡ: “Chúc mừng em, Giang Khắc, giành được hạng nhất.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Giang Khắc vẫn luôn bình tĩnh.
Không biết thầy ấy lấy máy chụp ảnh ra từ khi nào, ông cười nói: “Qua đây, thầy chụp ảnh cho các em.”
Các bạn học chụp ảnh tập thể xong, Giang Khắc đang chuẩn bị rời đi, Thời Vũ chạy đến, giọng nói trong trẻo: “Anh!”
“Thầy, thầy chụp cho em với anh em một tấm ảnh được không ạ?” Đôi mắt Thời Vũ sáng ngời.
Thầy nhìn về phía anh, Giang Khắc lạnh lùng cau mày, anh không thích chụp hình cho lắm, vốn dĩ anh muốn từ chối rồi, nhưng anh lại bắt gặp ánh mắt trong trẻo như đang thỉnh cầu anh của Thời Vũ, anh lại đổi ý.
Hai người bọn họ chụp chung một tấm ảnh.
Sau này, Giang Khắc bị ép thay đổi nguyện vọng, sau khi lên đại học, lại phải đính hôn với Thời Vũ.
Mối quan hệ của hai người cứ như thế mà trở nên tồi tệ hơn, đóng băng lại hoàn toàn. Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, Giang Khắc về nhà, Thời Vũ tìm anh để xin tấm ảnh kia.
Giang Khắc vô cảm nói: “Sau khi thi đại học xong thì có người đến mua sách cũ, không biết là đã bán đi hay là ném đi rồi.”
Thời Vũ thất vọng rời đi.
Mà bây giờ, mười năm cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, Thời Vũ lại có thể nhìn thấy tấm ảnh này trong quyển album.
Bây giờ là bốn giờ chiều, ánh mặt trời vừa đẹp, xuyên qua tấm kính nhẹ nhàng chiếu lên bức ảnh.
Bức ảnh hơi cũ, nhưng cô có thể nhìn ra được chủ nhân bức ảnh đã giữ gìn rất kỹ.
Giang Khắc trong ảnh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, ánh mắt lạnh lùng, cô gái nhỏ bên cạnh lại có một đôi mắt sáng, sáng ngời như một đóa hoa hồng nhỏ, nhưng đứng ở trước mặt anh nhìn cô có vẻ lo lắng.
Đúng lúc máy ảnh bấm chụp, chàng trai bất ngờ dang tay, choàng qua vai cô.
Thời tiết vừa đẹp, bầu trời trong xanh, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Khi đó cô mười hai, còn anh mười bảy.
– —
Câu chuyện về hai nhân vật chính kết thúc tại đây nhe.