Bản Năng Yêu Em (Bản Năng Yêu Thích)

Chương 18: Phòng thử đồ



Giang Khắc tình cờ nghe đến chuyện này, là ở một bữa cơm tối xã giao. Con trai của nhà sản xuất đang gọi điện thoại với bạn gái trong lúc ăn cơm, nói chuyện anh anh em em ngọt ngào.

“Bảo bối ngoan, là chuyện chiếc xe sao? Không sao đâu, để anh mua cho em một chiếc mới, em thích chiếc nào cứ việc chọn, anh mua cho em.” Người kia nhẹ giọng dỗ dành.

Từ Chu Diễn nghe xong, nhướng mắt một cái: “Lại đến học viện điện ảnh tìm bạn gái sao?”

“Ha, không phải sinh viên, là người của giới giải trí, cũng khá là nổi tiếng, lại đây em cho anh xem ảnh.” Người kia vui vẻ lên mặt.

Từ Chu Diễn nhìn một cái, chậc, nói thật thì cũng có chút đẹp, cho đối phương mặt mũi nói lại một câu: “Nhìn khá quen mắt, có lẽ tôi từng xem phim của cô ấy.”

Lệnh Hằng Nhất vừa nghe thấy câu này mi mắt giãn ra, như thể đang dâng một bảo vật: “Cô ấy là Trương Ngữ Nhung, cũng chỉ là một tác tinh*, ngày hôm qua…”

*Tác tinh: người rất kiêu căng, thích giày vò những người xung quanh mình.

Anh ta nói một hồi, chủ động đổi chủ đề: ” Giang tổng, anh xem đây là bạn gái em, anh xem phụ nữ bây giờ rất thích giày vò người khác.”

Dù sao hôm nay anh ta được ông già trong nhà dặn dò, hôm nay nhất định phải lấy được Tấn Thăng, Lệnh Hằng nghiễm nhiên lấy Giang Khắc làm trung tâm, liên tục nhắc đến anh. [xiaohanri]

Mi mắt Giang Khắc còn không thèm nhấc lên, trên mặt anh suýt chút nữa viết lên bốn chữ “không có hứng thú”. Từ Chu Diễn ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, nhai lớn: “Không có người phụ nữa nào có thể lọt vào mắt anh ấy đâu, ở nhà anh ấy có một cô gái nhỏ đã đủ phiền rồi.”

“Cô gái nhỏ? Trẻ vị thành niên? Con gái anh ấy sao?” Lệnh Hằng mặt đầy khó hiểu.

Từ Chu Diễn cười đến nỗi bả vai run rẩy, giọng vui vẻ nói: “Cũng có thể nói như vậy, anh Khắc cũng có thể làm bố của cô ấy.”

Giang Khắc ném ra ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Lệnh Hằng: “Cậu nói cậu đi.”

“Ồ, chính là các anh không biết phụ nữ bây giờ, khó tán lắm. Ngày hôm qua xe của bạn gái em bị người ta tông vào đuôi xe, bên kia lại là bạn cặp trong một chương trình, hợp tác tham gia trong một show tống nghệ, nhưng thái độ người kia không tốt lắm, Trương Ngữ Nhung nói không muốn quay nữa, sau đó tổ tiết mục đi làm khó ngôi sao nhỏ kia, tên là Thời Vũ hay sao đó… Con người bây giờ, không có ai chống lưng cho thì cũng khó mà lăn lộn trong giới, cô ấy thì có tôi làm chỗ dựa.” Lệnh Hằng uống một ly, vui vẻ nói.

Giang Khắc đang cầm đũa gắp thức ăn bỗng dừng lại, hai mắt nhăn lại.

||||| Truyện đề cử: Cố Chấp Ngọt |||||

Cuối cùng đơn đặt hàng kia cũng không có thành công, mặc dù đối với Tấn Thăng mà nói, Lệnh Gia có thể là lựa chọn tốt nhất.

Một lúc sau, Giang Khắc bỏ lại đám người ở đó, gọi điện cho chú của anh, đi đến hiện trường của tiết mục, dù sao thì chú hai của anh là giám đốc của công ty giải trí Tấn Thăng (công ty giải trí Tấn Thăng đã được nhắc đến ở chương 1).

Mà bây giờ, Giang Khắc nhìn tình hình trước mắt, Thời Vũ căn bản không cần anh phải lo lắng, anh thầm chửi mình trong lòng.

“Không phải đâu, lần trước là bên nhà báo chụp loạn…” Thời Vũ vội vàng giải thích.

Chu Trạch Dã ngắt lời của Thời Vũ, bước lên phía trước, lười biếng duỗi tay ra: “Chu Trạch Dã.”

Một dòng điện âm thầm xẹt qua giữa hai người, là căng thẳng cũng là đối đầu. Người đàn ông không có đưa tay, nhẹ nhàng trả lời: “Giang Khắc.”

Chu Trạch Dã thấy vậy cũng không thèm để ý, anh thu tay về, nghiêng đầu đá đá vào chân Thời Vũ, giọng khiêu khích nói: “Đi ăn cơm không?”

Thời Vũ bị anh ta đá một cái, tức giận như một con mèo đang xù lông, kiễng chân lên trực tiếp đá Chu Trạch Dã: “Làm gì đá tôi, cậu không để người bố như tôi vào trong mắt phải không?”

Giang Khắc nhìn thấy động tác nhỏ qua lại của hai người, cô gái nhỏ của anh ở trước mặt người đàn ông khác bày ra dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.

Chu Trạch Dã lè lưỡi, “Chậc” một tiếng, anh ta đang định mở miệng nói thì đột nhiên, điện thoại rung lên. Chu Trạch Dã nhìn một cái, đi tới cách đó không xa nghe điện thoại.

Không bao lâu, Chu Trạch Dã lộn trở lại, mở miệng: ” Tạm thời tôi có chút việc, tôi đưa cậu về nhà trước?”

Thời Vũ phất phất tay, lắc đầu: “Đi nhanh đi, không cần cậu đưa.”

Có cậu ta ở đây không phải là đang cản trở cô dành thời gian ở một mình với Giang Khắc sao.

Chu Trạch Dã cười nhẹ một tiếng, biết cô là đồ không có lương tâm, gật đầu một cái rồi rời đi. Khi đi ngang qua Giang Khắc, Chu Trạch Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, nở một nụ cười nhẹ khinh thường, sau đó rời đi.

Thời Vũ nhìn anh ta rời đi, Giang Khắc đang đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Không nỡ?”

“Anh đừng có vu oan cho em, đây là lịch sự tạm biệt.” Thời Vũ lên tiếng phản bác.

Cuối cùng Giang Khắc đưa Thời Vũ về nhà, bên trong xe, người đàn ông lái xe cả một đường cũng không nói câu nào, không biết tại sao, Thời Vũ luôn cảm thấy sắc mặt anh hôm nay lạnh hơn bình thường rất nhiều.

Xe tắt máy, Thời Vũ ngồi ở vị trí phó lái, chậm chạp không xuống xe. Giang Khắc lấy một điếu thuốc từ bảng điều khiển trung tâm bỏ vào miệng, bắt đầu đuổi người, giọng nói hơi mơ hồ: “Còn không đi?”

Thời Vũ do dự một chút, hay là cô mở miệng giải thích, cô sợ sẽ giống như lúc trước, hai người không giải thích rõ ràng sẽ gây ra hiểu lầm. Cô hỏi: “Anh, anh có nhớ em trước khi về Thời gia em đã sống ở đâu không?”

“Thị trấn Thanh Thủy.” Giang Khắc suy nghĩ một hồi.

“Đúng vậy, lúc trước em luôn sống ở thị trấn Thanh Thủy, Chu Trạch Dã cũng sống ở đó, bọn em cùng nhau lớn lên, ban đầu bọn em đánh nhau ở trường học đánh sau đó thì chơi cùng nhau. Cậu ta rất có thiên phú ở phương diện đua xe, lúc học đại học, cậu ấy bắt đầu tham gia đua xe khắp nơi. Mấy năm nay bọn em cũng không có liên lạc với nhau mấy, cậy ấy đối với em rất tốt, giống như người nhà.”

Giang Khắc cụp mắt lắng nghe, nghe đến câu cuối cùng thì phát ra một tiếng tiếng cười nhạo, giữa đàn ông với nhau, anh quá quen thuộc, người nhà? Chu Trạch Dã không nhất định sẽ nghĩ giống cô. [xiaohanriji]

“Ừ, anh biết rồi.” Giang Khắc cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại.

“Được, vậy em về nhé. Hôm nay quá mệt mỏi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút.” Thời Vũ tháo dây an toàn xuống xe.

Kính xe hạ xuống, Giang Khắc chống tay dọc theo mép cửa, nhìn cô gái nhỏ quay lưng lại với anh, chiếc váy trắng nhẹ đung đưa nhẹ, bước đi vội vàng.

Giang Khắc bỗng nhiên lên tiếng gọi cô, thanh giọng nói: “Tiểu Vũ Mao.”

“Hả?” Thời Vũ quay đầu nhìn anh.

Ánh trăng trong veo như nước, càng tôn lên vẻ dịu dàng trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, Giang Khắc ngồi ở trong xe, giọng điệu thản nhiên, có chút nghiêm túc: “Ngủ ngon.”

Thời Vũ về đến nhà rửa mặt xong, nằm ở trên giường, mặt vẫn còn nóng, trong lòng cô ngọt ngào như mật, không ngừng nằm ở trên giường lăn lộn.

Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng NetEase (app Võng Dịch Vân), chia sẻ một trạng thái.

– – Hôm nay anh ấy chúc tôi ngủ ngon, vui quá đi.

– –

Thứ sáu, Thời Vũ đang nghỉ ngơi giữa giờ quay phim, cô đang nằm trên ghế trên xe bảo mẫu, đang lướt vòng bạn bè thì thấy Tiền Đông Lâm chia sẻ một liên kết, nội dung là trò chơi mới do Tấn Thăng phát triển chính thức ra mắt vào thứ bảy, mời mọi người đến tham gia.

Cô đang định chuyển tiếp liên kết này qua cho Giang Khắc để chúc mừng anh, Nguyễn Sơ Kinh bỗng nhiên gửi tới một tin nhắn: 【Bữa tiệc ngày mai của Tấn Thăng, cậu có phải là bạn cặp với Giang Khắc không?】

【Hả? Bạn cặp cái gì?】. lúc vũ mộng trong u mê.

【Thì là buổi họp báo công bố beta trò chơi ngày mai đó, mọi người đều sẽ đến, trước khi họp báo sẽ có bữa tiệc xã giao. Cậu còn không mau nhân cơ hội này để công khai trước mọi người rằng Giang Khắc đã có chủ nhân sao?

Thời Vũ suy tư một chút rồi trả lời: 【Hả, không tốt lắm đâu. Huống chi anh ấy cũng không gọi tớ đi cùng.

【Trò chơi này nghe nói là Tấn Thăng phát triển chính, cũng là phần mềm đầu tiên do Giang Khắc phát triển sau khi trở về Trung Quốc. Ước tính sau khi niêm yết, giá trị của anh ấy sẽ tăng gấp đôi. Khi đó cậu không biết anh ta sẽ bị người phụ nữ nào câu đi đâu!! 】 Nguyễn Sơ Kinh giúp cô phân tích.

Thời Vũ nhanh chóng trả lời: 【Đừng nói nữa, tớ đi.】

Buổi chiều đúng lúc Thời Vũ không có thông báo quay phim, cô mang theo bánh ngọt đến Tấn Thăng tìm Giang Khắc. Đến nơi, Thời Vũ đi thẳng một đường đến phòng làm việc của Giang Khắc, tình cờ gặp Giang Khắc đang nói về bản thử nghiệm beta trò chơi, Tiền Đông Lâm bọn họ cũng có mặt ở đây.

“Tiểu Vũ Mao, sao em lại tới đây?” Từ Chu Diễn là người đầu tiên ngồi trên ghế sofa nhìn thấy cô.

Giang Khắc đang ngồi trên sofa, nghe vậy tay đang nắm bút ngừng một lát, ngước mắt nhìn về hướng người đang đến. Thời Vũ đứng dựa vào cửa, lộ ra khuôn mặt lớn bằng bàng tay, mang bánh ngọt vẫy tay về phía bọn họ.

“Mang cho các anh trà chiều này.”

Từ Chu Diễn không nỡ vạch trần cô, miễn cưỡng cười một tiếng: “Vào đi, đúng lúc anh cũng hơi đói.”

Thời Vũ đi vào, ngồi ở ghế sofa mở túi giấy ra chia bánh cho bọn họ. Hôm nay Giang Khắc mặc áo sơ mi trắng, tay áo được gấp lại để lộ ra cẳng tay mịn màng, đôi chân dài xếp bằng ngẫu nhiên, đang cầm danh sách khách mời cho buổi họp báo công bố trò chơi, anh liếc nhìn tên the one ở vị trí cuối cùng, chậm rãi mở miệng:

“Trợ lý Trần, anh gửi thư mời qua email cho the one, cô ấy có trả lời chưa?”

Trợ lý trần lắc đầu, mở miệng: “Vẫn chưa trả lời.”

“Lần này có thể thử nghiệm trò chơi đúng hạn, may mà có cô ấy, chúng ta tiếp tục mời.” Giang Khắc tiếp tục nói.

Trong lúc phát triển trò chơi gặp nhiều khó khăn, cũng may có the one, bài hát cô gửi đến vô cùng phù hợp với chủ đề trò chơi, bài hát nắm bắt nhịp điệu cốt truyện của trò chơi rất chính xác, có vẻ như cô ấy rất hiểu trò chơi này. [xiaohanriji]

Những hợp âm mandolin mở đầu được chia nhỏ, thêm âm thanh du dương của đàn piano để đưa mọi người đến với khung cảnh thành phố mới. Bản phối này có khúc phong linh động, kết hợp nhiều yếu tố khác nhau nhưng lại không hề phức tạp. Có thể thấy sự hoàn thiện của bài hát này là rất cao.

Giang Khắc muốn biết the one là ai, anh rất muốn gặp mặt cảm ơn cô.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn gặp the one một lần, thật muốn biết Giang tổng rốt cuộc có biện pháp gì, để cho thiên tài biên khúc lại biên khúc miễn phí cho cậu.” Từ Chu Diễn không nghiêm túc nói.

Bọn họ càng nói thì Thời Vũ ngồi ở bên cạnh nghe càng chột dạ, cô chớp chớp mắt muốn đổi chủ đề: “Các anh mau ăn bánh đi, em xếp hàng rất lâu đó.”

Mấy người ngồi ở sofa ăn bánh, sau đó lần lượt rời đi.

Chỉ có Thời Vũ chậm chạp không chịu rời đi, Giang Khắc ngồi ở trên ghế, ngước mắt nhìn cô: “Còn có việc gì?”

Thời Vũ đến bên cạnh anh, ánh mắt vòng vo: “Bánh ngọt có ngọt không?”

“Ừm.” Giang Khắc qua loa lấy lệ, mới vừa rồi anh bận họp, ăn cũng không được mấy miếng.

Mi mắt Thời Vũ cong cong: “Vậy anh ăn bánh xong không có gì bày tỏ sao?”

“Bày tỏ cái gì?” Giang Khắc nhìn cô.

“Em muốn đến họp báo công bố trò chơi.” Thời Vũ thu hết can đảm hỏi.

Giang Khắc lấy từ trong hộp ra một điếu thuốc, cúi đầu cắn một cái, giọng nhàn nhạt: “Em định làm gì?”

“Em muốn làm bạn cặp với anh.” Thời Vũ nói.

Giang Khắc đang hít một lớp khói nghe được lý do này của cô, bị sặc một cái, vai cũng run lên một hồi. Anh cho là cô muốn đến chơi, hoặc là muốn tham gia náo nhiệt,không hề nghĩ tới lý do là cái này.

Giang Khắc không biết đang nghĩ cái gì, lại mở miệng đáp ứng: “Ừm, đến lúc đó anh đón em.”

“Có thật không! Anh, anh thật tốt, đến lúc đó anh cùng em đi chọn lễ phục nhé.”

Thời Vũ đung đưa cánh tay anh, giọng vui sướng. Giang Khắc luôn hiểu cô, bình thường ở trước mặt anh cô ngoan ngoãn như một chú mèo con vậy, vào những lúc quan trọng thì trèo lên người chủ nghịch ngợm.

” Ừ.” Giang Khắc cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Giang Khắc gửi xong mấy email, cùng Thời Vũ đi chọn lễ phục, đến trung tâm thương mại Bạch Kinh, anh đẩy cửa bước vàp, lập tức có thợ trang điểm cùng nhân viên bán hàng tiến lên đón, lưu ánh sáng của chiếc đèn chùm ánh lên nụ cười tiêu chuẩn, tha thiết và nhiệt tình của họ.

Cũng khó trách, Giang Khắc cả người mặc một bộ âu phục thủ công cao cấp, vóc người anh thẳng tắp, cả người toát ra khí chất cao quý phi thường, bọn họ đương nhiên rất kích động khi nhìn thấy một người như vậy.

“Giúp cô ấy chọn.” Giang Khắc mở miệng.

” Được, tiểu thư, cùng chúng tôi đi bên này.”

Thợ trang điểm khi nhìn thấy bộ dạng của Thời Vũ, ánh mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc.

Giang Khắc bước vào cửa hàng quần áo tự động vô hình, anh ngồi trên ghế sofa hình bán nguyệt, tùy tiện cầm tạp chí tài chính lên lật xem.

Thợ trang điểm rất tận tâm và nhiệt tình, đã đưa cho Thời Vũ xem một số mẫu váy mới nhất. Thời Vũ nhìn thoáng qua đã chọn được một chiếc váy thêu hoa hồng đen. [xiaohanriji]

Thợ trang điểm đã đợi sẵn ngoài cửa phòng thử đồ, đợi lệnh của Thời Vũ.

Không bao lâu, âm thanh của Thời Vũ từ phòng thử quần áo truyền ra: “Dây kéo bị mắc vào tóc của tôi, có thể đưa kéo cho tôi không.”

” Được, tiểu thư, cô chờ một chút.”

Đoạn đối thoại của hai người truyền đến tai Giang Khắc một cách rõ ràng, anh nhìn chằm chằm tin tức công nghệ trên tạp chí, có gió thổi qua, thổi bay một trang giấy, người đàn ông có vẻ rất tập trung.

– –

Thời Vũ đang loay hoay với chiếc khóa kéo trong phòng thử đồ thì có tiếng gõ cửa, cô nghĩ ai đó đến đưa kéo, cô mở một khe cửa.

Một bàn tay mảnh khảnh đặt lên khung cửa, khớp xương trắng trẻo rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cô nhất thời không đáp. Sau đó, người đàn ông nghiêng người đi vào.

Trước mắt cô ngay lập tức bị bóng tối bao trùm, không gian chật chội, mùi tuyết tùng thơm ngát ập đến, từng chút từng chút xâm chiếm hơi thở khiến cô không thở nổi.

Thời Vũ mặc một chiếc váy màu đen thêu hoa hồng, xương quai xanh mảnh khảnh, trên lưng cô có một nốt ruồi, sáng loáng, câu người.

Giang Khắc đứng ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô không nói câu nào, anh đè nén cảm xúc vào trong đáy mắt, tất cả dừng lại trên người cô.

Thời Vũ có chút sợ hãi gọi: “Anh.”

Giang Khắc không trả lời, Thời Vũ giương mắt, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, trong tiềm thức cô lùi lại một bước, không biết vì sao, cô cảm giác mình sẽ chết ở đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.