Giang Khắc đã yêu cầu trợ lý Trần gửi lời mời, ban đầu the one không trả lời email, vài ngày sau, công ty nhận được email từ chối của cô, mà Giang Khắc vẫn yêu cầu trợ lý Trần tiếp tục gửi email, thể hiện sự chân thành nhất cho đến khi bên kia hài lòng mới thôi.
Cô gái nhỏ biết rằng bản beta công khai của trò chơi của anh ấy sắp được công bố, anh bận rộn suốt cả ngày. Thời Vũ cũng không dám quấy rầy anh nữa, vì vậy lúc cô đang đi quay phim thì gọi đồ ăn giúp anh, còn đặc biệt căn dặn trợ lý Trần nhìn chằm chằm Giang Khắc ăn tối đúng giờ, để anh không bị đau dạ dày.
Thời Vũ biết Giang Khắc là kiểu người cuồng công việc, vừa nói đến công việc thì anh ngồi lì ở bàn làm việc rất lâu, thường xuyên bỏ bữa, vì vậy Thời Vũ quyết định tự mình ra trận.
Tám giờ tối, Giang Khắc ngồi trước màn hình máy tính kiểm tra độ mượt mà của phần mềm, Thời Vũ ngồi trên ghế sofa đợi anh nửa tiếng, thấy không nhịn được nữa liền lên tiếng nhắc nhở: “Anh, ăn cơm thôi.”
Giang Khắc không ngẩng đầu, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Nói thì nói như vậy, nhưng tay Giang Khắc vẫn đang miệt mài gõ mã code. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Giang Khắc giơ tay ấn xương mày hút một điếu thuốc, nheo mắt lại, suýt chút nữa thì anh bị dọa cho giật mình, cô gái nhỏ ngồi xổm dưới bàn làm việc, tay đang cầm đầu cắm chuẩn bị rút ra.
Chỉ cần cô rút ra, công sức vất vả mấy đêm liền của Giang Khắc liền tan biến.
Giang Khắc hốt hoảng mở miệng: “… Em đừng có kích động.”
“Vậy anh ăn cơm trước đi.” Thời Vũ ra điều kiện.
Lúc trợ lý Trần đi vào đưa tài liệu, nhìn thấy cảnh tượng này đáy lòng anh ta vô cùng kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy một người nào có thể lay chuyển được người cuồng công việc như Giang Khắc. Trước đây công ty cũng để cho mấy trợ lý nữ vào, gượng gạo yêu cầu Giang tổng tạm gác công việc cùng họ đi ăn tối, nhưng cuối cùng bọn họ đều bị đuổi ra.
“Sếp, đây là phương án công ty chúng ta đưa ra.” Trợ lý Trần đẩy kính nói.
Giang Khắc đứng dậy, bỏ kính xuống bàn, đi tới sofa nói: “Để ở đó đi.”
Khi trợ lý Trần đặt tài liệu xuống chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta liếc nhìn Giang Khắc đang ngồi trên ghế sofa chuẩn bị ăn cơm, sau đó nhìn về phía Thời Vũ đang cười rạng rỡ.
Trong công ty ai cũng đánh cược nói Thời tiểu thư không có hi vọng, anh phải đi đánh cược lại, theo anh nhìn thấy thì Thời Vũ rất có khả năng sẽ trở thành bà chủ tương lai của tập đoàn Tấn Thăng.
Giang Khắc xắn tay áo lên cánh tay, đang cúi đầu lấy đũa. Thời Vũ ngồi ở bên cạnh, mở từng hộp ra, hương thơm tràn ngập.
Đôi mắt đen láy của cô gái nhỏ như phản chiếu ánh sáng: “TEm nói cho anh biết, thức ăn của nhà hàng này ngon lắm đấy, phải xếp hàng rất lâu mới mua được, anh nếm thủ xem.”
Giang Khắc không có lên tiếng trả lời lại, cầm đũa chuẩn bị gắp món ăn, cô gái nhỏ lập tức nói: “Chờ một chút.”
“Em đã nói với ông chủ là không cần bỏ hành lá và rau mùi, tại sao ông ấy lại quên chứ… Chờ một chút, em lấy ra cho anh.” Thời Vũ nói.
Giang Khắc nhìn qua, Thời Vũ thuận thế cầm lấy đôi đũa, đang cẩn thận nhặt hành lá và rau mùi dọn ra, anh đèn chiếu xuống, lông mi cô rũ xuống, môi đỏ răng trắng, biểu cảm tập trung và nghiêm túc, ngay cả một sợi tóc rơi xuống trên đôi môi ẩm ướt cô cũng không biết.
“Thời Vũ.”
“Ừm?”
“Thích gì ở anh vậy?” Giang Khắc trầm giọng nói.
Hay nói cách khắc, người lạnh lùng lại vô tình như anh, có cái gì để cô thích chứ.
Thời Vũ sững sờ một lúc, khuôn mặt nở ra một nụ cười, giọng điệu không nghiêm túc chút nào nói: “Em thích anh đẹp trai, lại có tiền, hơn nữa còn đặc biệt lợi hại, mặc dù anh hơi già một chút nhưng mà không sao, em thấy phù hợp là được.”
“…”
Sau khi ăn xong, Thời Vũ cầm ipad trên bàn lên, phát hiện trong đó có một phần mềm trò chơi có logo Tấn Thăng, hai mắt cô sáng lên: “Đây là trò chơi anh làm sao?” l
” Ừ.” Giang Khắc trả lời cô.
“Em có thể mang nó về chơi không. Trông có vẻ vui.” Thời Vũ hỏi.
Giang Khắc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Có thể, nhưng ca khúc chủ đề cho trò chơi này vẫn chưa có, trò chơi cũng chưa được thử nghiệm, em chú ý một chút —— “
“Tất nhiên là em sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu.”Thời Vũ lập tức đảm bảo.
“Nếu em có hứng thú, chơi xong có thể đưa ra ý kiến.” Giang Khắc thuận miệng nói.
“Ừm ừm.” Thời Vũ liên tục gật đầu.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tấn Thăng, việc đầu tiên Thời Vũ làm chính là lái xe trở về nhà. Thời Vũ ngồi trên thảm, mở máy tính lên, chuẩn bị tải xuống một vài âm thanh.
Đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ một ảnh đại diện màu đen, giọng điệu nghiêm túc: 【Vài ngày nữa tôi sẽ về Trung Quốc, đến đón tôi nhé. 】
Thời Vũ nhanh chóng trả lời: 【Đón cái rắm, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đăng nhập vào email, từ chối lời mời của Giang Khắc.】
Đối phương trả lời: 【Tôi nhìn anh ta khó chịu lâu rồi, tôi nói cậu đối xử với anh ta tốt như vậy là có ý đồ gì?】
Thời Vũ gõ bàn phím đùng đùng trả lời: 【Dựa vào anh ấy lớn tuổi, không tắm, nhưng lại có tiền.】
Đối phương:【… Không nghĩ tới cậu còn có sở thích như vậy?】
Thời Vũ không trả lời lại, tranh thủ thời gian tải xuống vài file trên máy tính, cô lấy iPad, bắt đầu chơi trò chơi mới do công ty Giang Khắc đang phát triển. Thực tế, Thời Vũ chơi game rất dở, cô ấy không thể chơi những trò chơi dành cho những người có chỉ số IQ cao.
Mà trò chơi mà công ty Giang Khắc đang phát triển là một trò chơi nhập vai bao vây và trốn thoát dựa trên bối cảnh lịch sử của Tam Quốc, chơi suốt một đêm, Thời Vũ thậm chí còn không vượt qua được level 1, tình trạng thảm hại.
Nhưng nếu cô muốn giúp Giang Khắc biên khúc cho trò chơi này thì cô nhất định phải hiểu rõ ràng trò chơi này, hơn nữa cô còn chủ động nói với Giang Khắc là cô có hứng thú với trò chơi này, còn giúp anh đưa ra ý kiến.
Quả nhiên, làm người không thể tùy tiện nói dối.
Vì vậy suốt một tuần, Thời Vũ ở nhà điên cuồng chơi trò chơi có tên là Tân Thành này. Ở nhà đeo mặt nạ dưỡng da cũng không quên chơi game.
Thời Gia Du đứng ở xa liếc nhìn cô, hỏi một câu: “Anh ấy còn cho cô thử nghiệm trò chơi sao?”
Thời Vũ không muốn nói nhiều, trả lời một câu qua loa lấy lệ: “Ừ.”
Thời Vũ không biết là khi cô trả lời như vậy, cô ta cho là Thời Vũ đang trắng trợn khoe khoang. Cô ta vô cùng tức giận, âm thầm liếc nhìn Thời Vũ.
Khi đi đóng phim, lúc trở về xe bảo mẫu để nghỉ ngơi, Thời Vũ cũng mở máy ra chơi game, cũng ở đây thấy kẽ hở cắm châm chơi trò chơi này. Sau đó, cô từ một hố đen trò chơi, bây giờ lại chơi vô cùng thành thạo.
Sau khi trở về, Thời Vũ lại thức cả đêm và viết bài hát chủ đề của trò chơi. Cô ấy khá hài lòng với tổng thể bài hát, nhưng vẫn còn một số chi tiết cần được chỉnh sửa.
Ngày thứ hai, Khi Thời Vũ xuất hiện ở đoàn phim, trợ lý đã giật mình khi nhìn thấy đôi mắt gấu trúc sưng vù của cô: “Chị Vũ, tối qua chị làm gì vậy?”
Thời Vũ không có tâm trạng tranh cãi, trả lời một câu: “Chơi bời lêu lỏng.”
“Chị vẫn còn chơi trò chơi kia sao, em nhìn ngón tay chị đều đỏ lên hết rồi.”Trợ lý đau lòng, “Không chơi nữa, em lấy cho chị mấy viên đá để chườm, nếu không đạo diễn lại mắng chị.”
“Được.” Thời Vũ dụi dụi mắt, thật sự cảm thấy mắt có chút đau.
Sau khi kết thúc công việc, Thời Vũ đến công ty của Giang Khắc, vừa bước vào cửa văn phòng thì thấy anh đang họp qua video. Thời Vũ làm một động tác tay ra hiệu cho anh, nhẹ nhàng bước vào ngồi yên lặng trên ghế sofa, không gây tiếng động làm phiền anh.
Nửa giờ sau, Giang Khắc kết thúc cuộc họp video, anh tắt video, xoa xoa mặt, giọng nói có chút khàn khàn: “Chuyện gì vậy?”
“Chính là trò chơi mà công ty đang phát triển, mấy ngày nay em ở nhà chơi, cảm giác có vài chỗ có thể cải thiện, cho nên em đến đưa ra ý kiến.” Thời Vũ cười nói.
Giang Khắc châm điếu thuốc, cúi đầu bật lửa, mi mắt đen rũ xuống, nghe vậy động tác anh ngừng một chút, ngọn lửa liền tắt. Những gì mà anh thuận tiện nói đến, không ngờ cô lại ghi nhớ trong lòng.
Người đàn ông bước đến, ngồi bên cạnh cô. Ghế sofa bên cạnh cô lún xuống, cánh tay Giang Khắc thản nhiên vịn sau lưng cô, anh hơi cúi người xuống, mùi tuyết tùng thơm ngát truyền đến. Thời Vũ có chút khẩn trươmg, lùi lại một chút, vô thức ngồi xuống đè lên vạt áo đen của anh.
“Ừm, em nói đi.” Giọng nói trầm thấp, có phần khàn khàn của Giang Khắc truyền đến làm rung động tai cô.
Váy trắng đè lên áo khoác đen, âm thanh cọ xát của quần áo làm nhiệt độ không khí tăng lên.
Thời Vũ không dám thở mạnh, trong lòng thầm mắng, không biết Giang Khắc đã hạ độc gì cô, mà một động tác này của anh cũng có thể khiến cô thở không thông, tim cũng đập nhanh hơn.
“Chính là như vầy, mỗi lần em muốn nhân vật lao về phía trước, đều cảm thấy cái khung này có chút kẹt.” Thời Vũ lúc này bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói.
Cô lại chỉ trên màn hình: “Còn có cái này, em thấy bối cảnh có chút không hợp lý, hơi chói mắt, có thể đổi thành màu đen…”
“Chỗ này cũng vậy, anh không cảm thấy âm thanh rút đao chân thực hơn, không phải người chơi sẽ cảm thấy thực tế hơn sao?”
Giang Khắc liếc nhìn Thời Vũ đang nghiêm túc đưa ra ý kiến, trong lòng anh dường như thấy cô có khác với trước đây. Lúc trước anh coi cô như một đứa trẻ mà đối đãi.
Tính cách Thời Vũ kiêu ngạo, ăn nói khoa trương, cái gì cũng không để trong lòng, điều mà trước đây khiến Giang Khắc bài xích cô.
Còn bây giờ, anh thấy được một mặt khác của Thời Vũ, sẽ nghiêm túc làm tốt một chuyện gì đó. Anh cảm thấy hình như anh cũng không hiểu cô lắm?
Sau khi Thời Vũ nói ra ý kiến của mình, Giang Khắc cầm lấy ipad trong tay cô, đang định nói thì điện thoại trên bàn vang lên.
Anh bước tới nghe điện thoại, nhỏ giọng trả lời vài câu. Sau khi cúp điện thoại, Giang Khắc định gọi cô, nhưng ánh mắt lại đờ ra. Cô gái nhỏ không biết từ lúc nào, nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
iPad để trên bàn vẫn đang sáng, Giang Khắc bước tới tắt màn hình. Cô gái nhỏ ngủ giống như mèo vậy, cô nằm trên sofa, lộ ra cái cổ trắng muốt, mềm mại ngoan ngoãn.
Giang Khắc đứng trước mặt cô, do dự một chút, cởi áo khoác phủ lên người cô. Khi cúi xuống lấy áo khoác đắp cho cô, Giang Khắc vô tình nhìn thấy trong mắt cô có vầng thâm, trông rất mệt mỏi.
Thứ cảm xúc kỳ lạ cứ thế lan tỏa, nảy nở trong tận đáy lòng anh mà anh lại không kìm lại được, nó như một cái gái cứa vào da thịt anh, dây thần kinh anh đóng băng, anh muốn đem mấy cái gai này nhổ hết đi nhưng lại không thể.
Giang Khắc rũ mắt xuống, lấy áo khoác phủ lên người cô, đang định ra ngoài hút thuốc. Không ngờ, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh. Hô hấp Giang Khắc dừng lại vài giây, sau đó khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô gái nhỏ lao tới, giật giật trong lòng bàn tay anh, vô tình, đôi môi ẩm ướt của cô chạm vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Cả người Giang Khắc sững sờ, đôi môi của cô gái nhỏ mềm mại, vừa chạm liền buông ra, cả người anh cứng đờ, cảm xúc mềm mại truyền tới, lòng bàn tay anh có chút ẩm ướt, giống như lông chim quét qua, ngứa tê dại.
Giang Khắc căng thẳng, nắm chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đã yên tâm ngủ say.