Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 29: Tàn Khốc



Thí luyện tại ma thú sơn mạch cũng đã được ba tháng, lúc này, Trần Tiểu Nhạn đang nằm tiềm phục giữa một khóm lá cây rậm rạp. Con mồi của nàng là một chon Huyết Chiến Trư đang đứng uống nước cách đó không xa.

Huyết Chiến Trư – ngũ cấp ma thú thuộc tính hỏa

“Da của con Huyết chiến trư này có lực phòng ngự thực sự rất cao, Địa đột thương e rằng khó có thể xuyên phá được lớp da này.”

Tiểu Nhạn thầm nhủ, môi mấp máy không phát ra tiếng động, niệm ma pháp chú ngữ, dần dần bên cạnh nàng, Phong hệ ma pháp bắt đầu hội tụ lại, rồi sau đó hình thành một cây thanh sắc tiêu thương trong suốt, Phong hệ khí lưu bùng phát quanh đỉnh mũi thương.

Phong hệ ngũ cấp ma pháp – ‘Phong Chi Hào Bao’ (Ngọn gió rít gào).

“Vút!”

Một âm thanh chói tai sắc bén vang lên, chân không tiêu thương rạch không hướng ma thú lao đi với tốc độ kinh khủng. Trần Tiểu Nhạn toàn thân cũng đồng thời rời khỏi chỗ ẩn nấp, phóng theo tiêu thương trong suốt hướng thẳng tới Huyết Chiến Trư.

Đang mải uống nước, chợt nghe thấy âm thanh chói tai vang lên, Huyết chiến trư không khỏi ngoái đầu quay lại nhìn, nhưng bởi tốc độ của mũi thương là quá nhanh, trong phút chốc đã chỉ còn cách Huyết chiến trư có vài trượng. Tốc độ quá nhanh đã làm xung quanh thân thương hình thành nên một luồng khí lưu động.

”Hống ~” Huyết chiến trư phẫn nộ gầm nhẹ, cái sừng màu đỏ máu trên mũi đột nhiên hướng về phía Tiểu Nhạn húc tới.

“Ầm!”

‘Phong Chi Hào Bao’ hình thành một ‘Chân Không Tiêu Thương’ hung bạo tập kích vào đầu của Huyết chiến trư, chân không tiêu thương lúc này ầm ầm toả ra. Bị Phong hệ ngũ cấp ma pháp công kích như thế, tứ chi Huyết chiến trư cũng không kìm được mà quỵ xuống, chỗ đỉnh đầu bị đánh xuất hiện một vết máu.

Ngay sau khi Huyết Chiến Trư lĩnh trọn Phong Chi Hào Bao, Tiểu Nhạn tay cầm đoản nhận hung hăng đâm mạnh vào trán của Huyết chiến trư, lưỡi hắc sắc đoản nhận đi thẳng vào trong não. Huyết chiến trư bị đâm vào chỗ hiểm điên cuồng rống lên giận dữ, toàn thân bùng lên ngọn lửa.

“Úi mẹ ơi” Trần Tiểu Nhạn cả kinh, ngay sau khi đâm trúng liền lập tức bật người lui thật nhanh về phía sau.

Huyết Chiến Trư trên trán vẫn còn nguyên đoản nhận găm vào, hướng phía trước chạy loạn lên, có điều chạy được hơn mười thước, nó đã vô lực ngã lăn ra đất, tứ chi co giật hai ba cái rồi bất động, ngọn lửa bao quanh thân cũng dần tiêu tán hết.

“Hung dữ thật đấy, tí thì cháy mất áo” Trần Tiểu Nhạn vuốt ngực thở phào.

Nàng đi tới trước thi thể của Huyết chiến trư, rút đoản nhận ra, tiện tay lấy luôn viên ngũ cấp ma tinh hạch thuộc tính Hoả. Hồi tưởng lại khoảng thời gian sống trong Ma thú sơn mạch, nàng vẫn là ngũ cấp như trước, chiến sĩ tam cấp như trước, nhưng kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu đã tăng lên không ít, khiến nàng bây giờ dễ dàng sát tử một vài ma thú ngũ cấp.

Đột nhiên Tiểu Bạch đứng lên, gầm gừ cảnh giác. Tiểu Nhạn cũng quay đầu nhìn lại, tay lăm lăm hắc sắc đoản nhận, sẵn sàng ứng chiến.

“Tiểu Nhạn, quả nhiên là ngươi!”

Chỉ nghe thấy một giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, một gã thanh niên gầy còm đang phóng đến thực nhanh. Trần Tiểu Nhạn nhận ra gã thanh niên này chính là người lúc trước cùng đi với mình trên đường vào Ma Thú sơn mạch. Lúc đó ngoài hai người hiện tại ra, còn có ‘Đức Sa Đặc’ – bạn cùng ban trong học viện – và ‘Tạp Ngõa’ – đại hán lỗ mãng – đều đã chết rồi.

Khi ấy phải đối mặt với Phong hệ cung tiễn thủ, trong khi nàng còn đang thi triển Hỏa hệ ma pháp ‘Hỏa Viêm’ thì ngũ cấp chiến sĩ ‘Mã Đặc’ đã nhanh nhẹn nhân cơ hội mà lủi mất, bất quá trong lòng Tiểu Nhạn không hề quan tâm đến việc chạy trốn trước của hắn, dù sao Mã Đặc với mình cũng không có giao tình gì.

Nói thực ra, trong ba người kia Tiểu Nhạn cũng chỉ có chút tin tưởng vào bạn đồng môn ‘Đức Sa Đặc’ còn lại hai người kia cũng chỉ tạo ấn tường bình thường với nàng.

“Quả nhiên là Mã Đặc, không nghĩ là trải qua ba tháng, chúng ta lại có thể gặp mặt nhau tại Ma Thú sơn mạch.” Tiểu Nhạn mặt không biểu tình, vẫn tỏ ra bình tĩnh y như cũ.

Trái lại biểu hiện của Mã Đặc thực sự rất là hưng phấn: “Thực là tốt quá, một tháng qua trong Ma Thú sơn mạch vài phen chỉ sém chút nữa là đã thành điểm tâm cho ma thú, may là mạng còn lớn, ý, là Huyết chiến trư? Ngươi giết chết được Huyết chiến trư? Quả là lợi hại đó nha.”

Tiểu Nhạn cười cười.

“Ta đang đói bụng, nghe người ta nói máu của Huyết chiến trư cũng như thịt của nó đều có năng lượng, đồ nhắm chế biến ra cũng có năng lượng, ta vẫn chưa ăn trưa, ngươi không ngại chia cho ta một chút thịt Huyết chiến trư chứ?” Mã Đặc cười bông đùa nói.

“Ngươi cứ tự nhiên” Nói rồi nàng cầm hắc sắc đoản nhận lưu loát xẻ thịt Huyết Chiến Trư, nhanh chóng cắt lấy bốn chân rồi đem ra sông rửa qua, còn lại để tùy ý Mã Đặc.

Mã Đặc cũng cười cười, cầm đoản đao của mình đi xẻ thịt.

Tiểu Nhạn bắt đầu loay hoay làm chỗ nướng thịt, mùi chân giò nướng thơm phức bắt đầu lan tỏa.

“Tiểu Nhạn, ngươi biết không, Huyết Chiến Trư ngoài bốn chân có nhiều năng lượng nhất, thì đầu lưỡi và đuôi của nó cũng tuyệt hảo. Đến đây, nếm thử chút tay nghề của ta đi”

Mã Đặc nhiệt tình mời.

“Không cần, ta không có thói quen ăn cái món đó” Trần Tiểu Nhạn một mặt khéo léo từ chối, một mặt đưa cho Tiểu Bạch hai cái chân giò, bản thân nàng cũng bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.

“Tiểu Nhạn, ma thú họ miêu của ngươi thực lợi hại, cái chân giò to gấp 2-3 lần nó mà nó cũng ăn hết” (Lúc này Tiểu Bạch vẫn ở hình dáng tiểu miêu lông trắng) Thấy Tiểu Bạch chỉ loáng cái đã ăn hết cái chân giò, Mã Đặc không khỏi trợn mắt lên nhìn.

Tiểu Nhạn chỉ cười cười không nói. Lúc sau, nàng cũng tiễn nguyên một cái chân giò vào bụng mình, bên cạnh Mã Đặc hắn vẫn chưa ăn miếng chân giò nào. Thấy nàng đứng lên, hắn cũng lôi trong túi ra miếng vải dầu gói chiếc chân giò Huyết chiến trư nướng còn lại rồi bỏ vào trong túi.

Trần Tiểu Nhạn nhướn mày, hình như hắn cũng muốn cùng nàng xuất phát.

“Mã Đặc, ở Ma Thú sơn mạch thí luyện một mình ta là đủ rồi, chúng ta tách ra ở đây thôi.” Nàng trực tiếp lên tiếng.

Mã Đặc lập tức nhướng mày đáp “Tiểu Nhạn, ở trong Ma Thú sơn mạch này nguy hiểm phi thường, chúng ta hai người đi chung thì sẽ an toàn hơn. Nói thực nha, ba tháng qua, ta thực sự kinh tâm đảm chiến, thậm chí tối ngủ cũng thấp thỏm không yên.”

“Vậy tuỳ ngươi thôi.”

Tiểu Nhạn không muốn nói lời thừa thãi, một mình nàng hướng vào trong thâm sơn phóng đi cực nhanh, trên mặt Mã Đặc cũng nở nụ cười rồi lập tức từ phía sau đuổi theo, chỉ có điều khi nhìn thấy túi da đeo sau lưng Tiểu Nhạn, ánh mắt y cũng xẹt qua một tia quang mang quỷ dị.

“Cái túi này so với cái túi một tháng trước của Tiểu Nhạn không giống nhau, hơn nữa có vẻ cũng chứa thêm rất nhiều thứ.” Mã Đặc trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt nụ cười lại càng thêm phần thân thiết. Y thực chất không giống Tiểu Nhạn, trước đây tại Ma Thú sơn mạch cũng đã từng thí luyện rất nhiều lần rồi.

Cước bộ Mã Đặc tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp, miệng hi hi cười nói “Tiểu Nhạn, ngươi thực là giỏi a, đi theo ngươi trong lòng ta cũng yên tâm hơn, hai người dù sao so với một người cũng mạnh hơn nhiều, buổi tối thay phiên nhau ngủ, không cần cả đêm đều phải cẩn thận cảnh giới nữa.”

Trần Tiểu Nhạn vẫn trầm mặc, ánh mắt thi thoảng hướng về bốn phía, cẩn thận chú ý quan sát ma thú trong Ma Thú sơn mạch.

Chậm rãi tiến theo hướng bắc trong Ma Thú sơn mạch, Tiểu Nhạn không dám tiếp tục đi về phía đông nữa, nếu cứ tiếp tục đi về phía đông sẽ rơi vào khu vực nguy hiểm trong Ma Thú sơn mạch. Như khu vực hiện tại nàng đang ở, ma thú bình thường cũng đã là loại ngũ cấp, lục cấp ma thú rồi. Đam Mỹ Trọng Sinh

Trên dọc đường đi, Mã Đặc cũng bám sát bên cạnh, có vẻ rất là vui sướng.

Hai ngày sau.

Giữa đêm khuya, trời thì tối mịt, Tiểu Nhạn, Mã Đặc một trước một sau cứ thế mà đi tới.

“Này, ngươi nói chúng ta có nên trở về hay không? Nói thực nha, có lẽ chúng ta ở trong Ma Thú sơn mạch được một thời gian cũng đủ dài rồi.” Trên đường, Mã Đặc quay sang khẽ lên tiếng đề nghị.

Trần Tiểu Nhạn chỉ cười khẽ không lên tiếng.

Trong lòng Mã Đặc cũng sinh ra có phần oán hận: “Tên này tối nào trong lúc nghỉ ngơi cũng cảnh giác cao độ, đến một chút cơ hội cũng chẳng có.” Vì Mã Đặc khả năng giết Tiểu Nhạn thấp nhất cũng không nắm chắc, dù sao một người có thể ở trong Ma Thú sơn mạch lâu như vậy cũng đã đủ để chứng tỏ thực lực của mình rồi.

“Hửm?” Đột nhiên, Trần Tiểu Nhạn nhìn về một phía xa xa trong rừng, dường như phát hiện gì đó. Mã Đặc phát hiện Tiểu Nhạn đưa lưng về phía hắn, ánh mắt chợt lóe, đoản đao trong tay y vô cùng thuần thục, không chút do dự nhằm sau lưng nàng cực nhanh đâm tới.

Tiểu Nhạn đột nhiên xoay người, một tay chụp trúng cổ tay phải đang cầm đoản đao của Mã Đặc, đồng thời lạnh lùng nhìn y, ánh mắt lạnh như băng, cười lạnh nói “Sao rồi? Nhịn không nổi nữa nên muốn động thủ giết người cướp của?”

“Ngươi…” Mã Đặc cả kinh, y vốn rất tin tưởng rằng mình từ phía sau công kích tới, thế mà đối phương không hiểu sao lại có thể phát hiện cũng như ngăn cản được.

“Hừ” Đấu khí bùng lên, một cỗ chấn động liên hoàn khiến tay của Tiểu Nhạn phải rời ra.

“Đi chết đi!” Mã Đặc dữ tợn nhìn chằm chằm vào nàng, đoản đao trong tay nhanh chóng bổ về phía hắn. Ngũ cấp ma pháp sư mà cận chiến với ngũ cấp chiến sĩ là điều cực kỳ ngu xuẩn, Tiểu Nhạn nhanh chóng vận dụng ‘Cực tốc’ né tránh công kích.

“Ngu xuẩn” Trong lúc tránh né, nàng cũng nhẩm niệm chú.

“Ô..ô..ông”

Trọng lực thuật được thi triển, uy lực so với trước được đề thăng. Mã Đặc là ngũ cấp chiến sĩ, đừng nó là dùng tốc độ đuổi theo chém giết, miễn cưỡng di chuyển cũng đã là rất tốt rồi.

“Nghĩ ta đưa lưng để lộ sơ hở cho ngươi? Đáng tiếc, chúng ta không đủ thân thiết, diễn xuất của ngươi còn kém lắm” Nói rồi nàng vung tay, xuất ra một ngũ cấp ma pháp địa hệ ‘Địa đột thương trận’

“Á!!!” Từ dưới mặt đất đâm lên những cây địa đột thương nhọn hoắt sắc bén, nhanh chóng biến Mã Đặc thành lỗ tổ ong.

“Nhạn, lại một tên tới muốn giết ngươi à? Tính đến giờ cũng hơn mười người rồi nhỉ”

Tiểu Bạch trèo lên vai nàng, cọ qua cọ lại.

“Ha ha, cũng không trách được” Tiểu Nhạn cười đáp, vung tay lên, giải khai ma pháp trọng lực thuật. Từ lúc vào ma thú sơn mạch tới nay nàng thường xuyên bị người khác tiếp cận và ám sát. Lý do rất đơn giản, vì nhìn nàng trẻ, trông vẫn còn mang nét thiếu niên, lại chỉ đi một mình, bên cạnh có một tiểu miêu trắng, tất cả đều biến nàng trở thành một con mồi béo bở cho những kẻ tham lam.

“Tiểu Nhạn, đi xem thử tên Mã Đặc này có bao nhiêu tiền a” Tiểu Bạch hưng phấn hô lên, gần đây nó có một sở thích ngoài thịt đó là đếm tiền từ những tên sát thủ bị Tiểu Nhạn giết chết.

“Được rồi, được rồi” Tiểu Nhạn tiếp nhận cái túi và mở ra

“Trong túi của Mã Đặc cũng chứa không ít, có hơn năm mươi viên, xem ra một tháng qua hắn cũng không hề nhàn rỗi. Bất quá trong năm mươi viên ma tinh hạch này loại tốt nhất cũng chỉ là ngũ cấp ma thú ma tinh hạch mà thôi.”

Nàng cẩn thận thống kê một chút. Trong ba tháng này, nàng hoặc là giết ma thú, hoặc là giết lại một số người muốn giết nàng, ma tinh hạch thu được tổng cộng lên đến hơn ba trăm viên, giá trị tổng cộng của ba trăm viên ma tinh hạch này dựa theo nàng phán đoán chắc vào khoảng bốn đến năm vạn kim tệ. Đây là một lượng tài phú khổng lồ.

“Được rồi, Tiểu Bạch, chúng ta cũng dạo chơi ở ma thú sơn mạch được ba tháng rồi, chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa rồi trở về Ân Tư Đặc học viên thôi” Trần Tiểu Nhạn cười sảng khoái nói.

“Nhạn, lần này đi thật không vui chút nào, ma thú mạnh nhất cũng chỉ là lục cấp, ta còn muốn khiêu chiến thất cấp ma thú cơ” Tiểu Bạch truyền âm, tỏ ý hơi bất mãn.

Trần Tiểu Nhạn cười cười, như thường lệ nàng bắt đầu niệm chú ngữ phát ra một ‘Tham Tri Chi Phong’ dò xét. Bỗng nụ cười của nàng liền cứng lại, nhìn Tiểu Bạch biểu tình kỳ quái “Tiểu Bạch, quả nhiên là cầu được ước thấy, đối thủ ngươi mong ước tới rồi, là thất cấp ma thú họ xà – Lục Văn Cự Mãng!”

~~~ Lạnh quá đi:'( Khó khăn lắm mới thò đầu ra đăng truyện, mọi người đọc vui và nhớ để lại nhận xét a ~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.