Ba mẹ Tịnh Vy rất vui vì cô đưa bạn trai về, cậu con rể này có vẻ rất tốt, rất tài giỏi nhưng bà luôn lo lắng với ngoại hình tuấn tú như vậy thì có lăng nhăng hay không? Mẹ cô là một người cực kỳ ghét đàn ông lăng nhăng.
– Thiên Ân, con ra biển cùng với ta không?
Ba Tịnh Vy phấn khởi đi vào rủ cậu con rể quý hóa.
– Biển ạ?
– Ừ.
– Ba anh ấy đi á ba, ba lấy xe đi ạ. Anh Thiên Ân rất thích đi biển.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Thiên Ân, cô vội vàng trả lời, ông vui vẻ đi lấy xe.
– Cô lanh quá ha.
– Anh chiều ba mẹ tôi chút đi. Bộ anh không thấy họ rất vui khi thấy anh sao? Đi đi.
Cô đẩy lưng anh, Thiên Ân không nói gì mà bước ra ngoài cửa.
– Thiên Ân.
Ba Tịnh Vy đang ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, ông cười vẫy tay với anh.
– Con lên đi cầm cái này dùm ta luôn.
– Bác chúng ta sẽ đi biển bằng chiếc xe này sao?
Nói thật, chiếc xe máy đối với ba Tịnh Vy thì vừa vặn rất hợp, nhưng đối với Thiên Ân chiếc xe quá nhỏ, anh thân hình cao lớn như vậy sao ngồi trên chiếc xe này được.
Tịnh Vy đứng từ trong nhà thấy vẻ mặt không được vui của anh cũng vội vàng đi ra.
– Sao thế ạ? Ba đừng nói ba sẽ ra biển bằng chiếc xe này chứ?
– Ừ.
– Ba à, Thiên Ân cao lớn lắm.
– Ừ ha. Làm sao bây giờ?
– Bác, để con chở bác.
Thiên Ân không chịu nổi nữa rồi, anh có xe mà tại sao lại đi cái xe máy bé tí này được chứ?
– Nhưng lát nữa ta lấy cá về, sẽ dơ xe con mất.
– Không sao.
Tay anh đút túi quần, thong thả ra xe trước.
– Ba và anh đi cận thận ạ.
Tịnh Vy vẫy tay, gia đình cô là một gia đình hết sức bình thường, sống ở làng quê cạnh biển. Mặc dù ba mẹ cô là một người lạc hậu, nhưng cô vẫn thấy rất tự hào về gia đình mình. Ba Tịnh Vy tên là Hứa Trọng Tường một giáo viên đã nghỉ hưu, ông mới mở một công ty sữa không lớn nhưng rất phát triển. Ông từ xưa tới giờ rất hiền và sống rất tốt nên luôn được mọi người yêu quý. Còn mẹ cô là Lưu Phượng Vũ, một người vợ khéo tay, sống rất tốt, luôn quan tâm tới gia đình. Cô còn cậu em trai là Hứa Tịnh Văn. Gia đình cô mặc dù không giàu có nhưng sống luôn vui vẻ hạnh phúc. Từ khi cô lên thành phố lập nghiệp, nhờ ngoại hình xinh đẹp, giọng hát trong trẻo, và khả năng diễn xuất cực đỉnh nên cô trở thành một minh tinh hàng đầu hiện nay với số tiền cát sê cao ngất ngưỡng, cô luôn đem tiền ấy về trả nợ cho gia đình, mua đất cho ba mẹ trồng trọt chỉ giữ lại một tí để sử dụng ình.
Bước vào chiếc xe hơi xa xỉ. ông hoa mắt bởi vì chiếc xe còn mắc hơn căn nhà lẫn mảnh đất gia đình ông đang sống.
Đường chỗ này không to, chỉ vừa đủ nên xe anh di chuyển rất chậm, ông ngồi trong xe không ngừng hỏi chuyện con rể, khi đi ngang qua đám đông, liền có vài người chọc ông.
– Ông Hứa hôm nay đổi đời đi xe hơi mắc tiền rồi nhỉ?
– Không phải đâu.
– Cậu ta là thế? Có vẻ rất đẹp trai, tuấn tú.
– Cậu này là bạn trai Tịnh Vy.
– Thật sao? Đúng là ông Hứa nuôi con gái lớn để hưởng phước rồi.
Thiên Ân khuôn mặt tỏ vẻ đúng không vui, anh không nói gì, chỉ nhíu mày và tập trung lái xe, không buồn nhìn qua bọn họ lấy một lần.
***
Tịnh Vy ngồi trong phòng bếp phụ mẹ, cũng đã lâu cô chưa có thời gian về nhà.
– Vy Vy, con thật lòng yêu Thiên Ân à?
Đang nhặt rau, tay cô khẽ run và ngước lên nhìn mẹ.
– Mẹ nói vậy là sao ạ?
– Mẹ rất quý Thiên Ân, nhưng ta sợ vì bề ngoài của cậu ta quá tuấn tú, quá xuất sắc nên sau này con sẽ khổ.
– Sẽ không có đâu mẹ, con và Thiên Ân yêu nhau thật lòng, con tin anh ấy sẽ không phản bội con.
– Mẹ cũng mong là như vậy.
Tịnh Vy bắt đầu thấy sợ bản thân mình, đã từ khi nào mà cô nói dối không chớp mắt thế này? Gì mà yêu nhau thật lòng, gì mà không bao giờ phản bội? Cô với anh ta là một người chưa bao giờ quen nhau, bỗng nhiên đùng đùng cưới nhau. Sau hai năm cô và anh sẽ đường ai nấy đi.
– À, công ti Tống Thị bổng nhiên muốn đầu tư vào công ti sữa của bố đấy.
Chỗ gia đình cô ở phong cảnh rất đẹp, núi non trùng điệp, xa xa là biển. Khí hậu mát mẻ, có nhiều bãi cỏ nên rất thích hợp để nuôi bò sữa.
– Vâng, Tống thị đứng đầu là ba anh Thiên Ân.
Mẹ cô một phen hoảng hồn, chủ tịch công ti sầm uất đó là ba Thiên Ân sao? Vậy là Thiên Ân là thiếu gia của một tập đoàn tài phiệt.
– Con với Thiên Ân sẽ dự định như thế nào?
– Con và anh ấy sẽ cưới nhau.
– Nhanh thế sao? Con chưa hề nói với ta.
– Bây giờ con ra mắt anh ấy rồi đấy ạ.
– Mẹ chưa chuẩn bị quà hồi môn.
– Anh ấy bảo gia đình chúng ta đừng làm gì cả tất cả cứ để anh ấy lo.
– Vy Vy, con dự định làm dâu nhà tài phiệt sẽ sống yên ổn sao?
– Con tin tình yêu của con.
Tịnh Vy mỉm cười với bà, cô nghĩ bản hợp đồng này cô cũng rất có lợi, công ty sữa của ba mình sẽ phát triển cao, nhìn thấy gia đình luôn vui vẻ thì cô cũng vui vẻ.
Chợ ông ra biển rồi ghé qua nông trại, anh cũng không biết nói gì chỉ biết lái xe. Đường xá ở làng quê eo hẹp hơn thành phố nhiều.
– Ta về rồi đây.
Tay xách 2 con cá thật to rồi đi vào nhà.
– Mẹ Tịnh Vy làm cá đi.
– Cá to thế sao?
– Ừ.
Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi, nhẹ nhàng ấm cúng.
Trong bữa ăn, bà Phượng Vũ cứ liền tay gắp đồ ăn cho Thiên Ân. Tịnh Vy và Tịnh Văn ngậm đũa rồi nhìn nhau bằng ánh mắt trăn trối khó hiểu.
– Thiên Ân ăn đi. Con phải ăn nhiều vào để trị Tịnh Vy nhà bác nữa. Nó lỳ lắm.
Thiên Ân lại dùng ánh mắt trăn trối nhìn bà.
– Không hợp với con sao?
Nghe câu hỏi đó, Thiên Ân chính xác mở miệng nói, nhìn vẻ mặt của anh ta, cô cũng thừa biết. Đưa chân đạp anh một cái, Thiên Ân nhíu mày nhìn lên Tịnh Vy, rồi quay sang bà Phượng Vũ.
– Dạ rất hợp khẩu vị với con.
– Mẹ, mẹ ăn đi, để anh ấy tự gắp.
Tịnh Vy cực kỳ hài lòng nghe câu trả lời đó.
Ăn cơm xong, Thiên Ân cùng hai bác nhà ra phòng khách nói chuyện, còn Tịnh Vy và Tịnh Văn ở lại dọn chén.
– Con ngồi đi để ta gọt trái cây cho con.
– Dạ.
– Thiên Ân, con muốn cưới Tịnh Vy nhà ta thật sao?
– Vâng, con yêu cô ấy.
– Ta biết con là người đàn ông rất tốt, rất thành công trong sự nghiệp nhưng ta chỉ muốn con có thể chăm sóc Tịnh Vy nhà ta tốt một chút được không? Nó rất ương bướng.
– Vâng. Con sẽ sắp xếp cho hai bên gia đình gặp nhau.
– Thiên Ân, ta tin tưởng giao Tịnh Vy cho con.
– Vâng.
Ở trong phòng bếp nhưng cô vẫn nghe cuộc trò chuyện đó, cô bắt đầu khóc than cho cuộc đời thống khổ của mình, ba mẹ mình thật sự làm quá lên cả rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tịnh Vy trở lại phòng.
– Sao anh nằm trên giường của tôi?
– Hôm nay tôi ngủ đây, cô đi ra chỗ khác ngủ đi.
– Đây là giường của tôi mà.
– Giường ai thì tôi không biết nhưng tôi lên trước.
– Anh là con cháu của chủ nghĩa tư bản à.
– Muốn nghĩ sao tùy cô.
– Không được, anh đi ra cho tôi.
Tịnh Vy đi đến bên giường, cầm tay Thiên Ân lôi ra, nhìn cô anh cười khinh bỉ.
– Cô kéo được tôi đi rồi tính.
– Có chuyện gì vậy con?
Nghe phòng của Tịnh Vy to tiếng, ông bà vội chạy vào.
– Anh ấy ngủ trên giường của con.
– Trời ơi, ta còn tưởng chuyện gì?
Ông bà nhìn nhau cười nguy hiểm.
– Hai con cũng sắp là vợ chồng ngủ với nhau có gì không tốt?
– Nhưng con chưa cưới.
– Vợ yêu à, anh và em cũng chuẫn bị đám cưới, thôi ngủ đi để cho ba mẹ ngủ nữa.
Vừa nói anh vừa cầm tay cô kéo xuống kiểu ôn nhu nhẹ nhàng.
– Thôi hai con ngủ ngon nhé. Ta về phòng đây.
Ông bà còn cận thận đóng cửa rồi nhìn nhau cười nguy hiểm.
– Buông ra.
– Nhỏ tiếng thôi. Hôm nay tôi ngủ đây.
– Anh thật quá đáng.
Thiên Ân đưa cô một cái gối cùng một cái chăn, vẻ mặt rất chi bình thường.
Phòng cô nhỏ không có ghế sofa, cô đành nằm dưới đất.
Tại sao chứ? Tại sao trên đời nay có một người đàn ông mà không biết ga lăng là gì? Còn dành chỗ ngủ với phụ nữ nữa. Đúng là tên điên khùng.
– Hôm nay tôi đóng người bạn trai của cô quá tốt rồi, chuẩn bị tới cô.
Nói xong, anh tắt đèn, và ngủ. Để lại Tịnh Vy đang cắn răng tức giận hậm hực.
Đồ chủ nghĩa tư bản tàn ác!