Bạn Gái Quái Vật

Chương 9



BẠN GÁI QUÁI VẬT – CHƯƠNG 9

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Hạ Tình Tuyết còn hôn mê. Hạ Vị Sương bèn giúp cô nàng cởi chiếc áo khoác dài tay ra lót dưới đầu, lại thấm chút nước lên trán và cổ, miễn cho cô nàng nóng quá. Sau đó, Hạ Vị Sương lại từ từ bước đến cửa sổ, yên lặng quan sát tình hình bên ngoài.

Ngay cửa có hai tên lưu manh đang đánh bài. Thật hiển nhiên, đám ô hợp này tuy đã gom lại thành một đội, còn phân công như rất rõ ràng nhưng vẫn không thay đổi được sự lười nhác đã ăn vào cốt tủy.

Hạ Vị Sương quan sát trong chốc lát, phát hiện một chỗ rất kì quái.

Nơi này thật sự quá im ắng. Kiểu im ắng này không phải do ít người ít tiếng động, mà là hoàn cảnh tự nhiên quá mức im ắng. Số lưu manh cùng những người bị cướp bóc trong sân gom lại cũng có gần hai mươi. Tiếng trò chuyện, tiếng cười nói, tiếng quát mắng, tiếng khóc rấm rức, tiếng sửa chữa đồ đạc keng keng keng,… nói ra cũng rất hỗn loạn. Nhưng trong ngày hè nắng chói chang thế này, ngoài tiếng gió và những tiếng động do con người tạo nên thì Hạ Vị Sương không nghe được bất kì âm thanh gì khác.

Trong sân có một cây liễu lâu năm rất cao lớn. Đã có cây, sao lại không có một con chim bay, một con ve kêu nào cho được? Mùa này đúng là mùa ve kêu rộn rã nhất. Cho dù không có ve thì cũng nên có ruồi, bọ, muỗi chứ? Nhưng Hạ Vị Sương nghiêm túc quan sát cả buổi. Ở đây có cây, có cỏ, có đất, nhưng thật sự không có dấu vết gì khác, dù chỉ một con sâu.

Lúc này còn chưa đến năm giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang như không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi gõ gõ cửa sổ, kêu gọi sự chú ý của hai gã lưu manh đang đánh bài ngoài kia.

“Chân tôi bị trẹo rồi, có dầu nóng Hoa Hồng với băng vải không?”

Hai gã lưu manh kia nhìn nhau, rồi một người đứng dậy đi tìm thuốc cho cô. Hình như đầu vàng và đầu đỏ đã dặn trước nên thái độ của hai người này đối với Hạ Vị Sương vẫn không tệ.

Một gã khác tựa vào cửa sổ, cười hì hì nói: “Chị đẹp sao bị thương vậy? Đừng lo, chỗ này của tụi em cái gì cũng có.”

Bọn họ định kéo Hạ Tình Tuyết nhập bọn, nên thái độ đối với Hạ Vị Sương cũng tốt. Hạ Vị Sương nhân cơ hội tìm hiểu một chút.

“Đây là căn cứ mọi người lập sao? Xác sống mới bùng nổ có mấy hôm đâu?” Hạ Vị Sương nói.

Lưu manh khoe khoang: “Đại ca của tụi này biết tính trước nha! Ảnh là dị nhân, loại mà vừa nổi loạn đã có dị năng liền ấy. Một trăm người cũng không tìm ra được một. Vậy nghĩa là gì? Nghĩa là trời cao muốn đại ca tụi này làm ra một phen trò trống giữa loạn thế rồi! Hai người con gái ở ngoài nguy hiểm biết nhường nào. Đi theo đại ca tụi này ít nhất có thể bảo đảm ăn uống, lại còn an toàn.”

Hạ Vị Sương lại không nghĩ rằng làm bạn với đám ô hợp này là một lựa chọn hay. Huống hồ, mục tiêu của bọn họ cũng chẳng giống nhau. Nhưng cô cũng không trực tiếp bác bỏ mà chỉ cười cười hỏi: “Ở đây thật yên tĩnh, ngay cả ruồi bọ cũng không có. Mọi người vệ sinh khá tốt.”

Lưu manh cười ha ha: “Đúng, đúng. Tụi này ưa sạch sẽ mà!”

Cười xong, lưu manh mới giải thích với Hạ Vị Sương là do bản thân khu nhà xưởng này đã rất sạch sẽ rồi. Đừng nói sâu, xung quanh đây ngay cả xác sống cũng chẳng được mấy con. Thật ra cũng không có gì phải giải thích. Trong mắt bọn họ thì không có sâu là chuyện tốt rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Không sâu chứng minh nơi này là địa linh nhân kiệt, đại ca có mắt nhìn.

Hạ Vị Sương đỡ trán thở dài, lại nói thêm đôi câu với gã lưu manh, phát hiện mình có thể không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Bởi vì trước khi tận thế thì bọn họ chỉ là một nhóm lưu manh bình thường. Đầu vàng cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai bình thường, có dị năng rồi bèn dẫn theo các anh em ủng hộ mình ra tự lập băng riêng, bằng không, số lượng của bọn họ còn nhiều hơn nữa.

Lúc này, gã lưu manh còn lại đã mang dầu nóng và băng vải trở về. Hạ Vị Sương nhận lấy, rồi đến bên cạnh Hạ Tình Tuyết, tự bôi thuốc cho bản thân, lòng thầm tính toán xem nên làm sao mới có thể giải quyết tình cảnh trước mắt một cách tối ưu.

Mặt đất đột nhiên rung lên thật khẽ, vô cùng yếu ớt. Nếu không phải Hạ Vị Sương đang ngồi ngay trên đất, nơi bị đau lại nhạy cảm thì thật đúng là không phát hiện ra. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc này, bên ngoài lại vang tiếng kéo cửa, hai chiếc xe từ từ chạy vào.

Hạ Vị Sương vừa thoa dầu xong, lại dùng băng vải quấn chặt mắt cá chân. Qua cửa sổ, cô nhìn thấy một đám lưu manh khác với số lượng tương đối ít hơn lục tục xuống xe, sau đó dẫn theo một cô bé xuống.

Lưu manh canh cửa chào hỏi các anh em, lại nhìn sang cô bé chỉ chừng mười tuổi, hỏi: “Sao lại mang đứa nhỏ xíu vậy về làm gì?”

Cô bé kia mặc váy mùa hè, tóc tết hai bím, cúi đầu, vẻ mặt tối tăm, trông trắng trẻo, đáng yêu khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Người vừa trở về cười nói: “Thật đen đủi. Vốn định mang mẹ nó về, kết quả trên đường đi mẹ nó biến thành xác sống, chỉ còn lại cục nợ này. Ông đây vốn không định dẫn con nhãi này theo, có điều tên biến thái Đại Sơn kia lại thích, một hai đòi mang về cho bằng được.”

Bọn họ phát ra tiếng cười vui vẻ. Miệng tuy nói biến thái nhưng thật ra lại chẳng thấy có vấn đề gì.

Hạ Vị Sương đặt tay lên cửa, cảm thấy buồn nôn, ghê tởm. Cô không nhịn được mà nhìn sang cô bé có gương mặt trắng nõn kia, không cách nào tưởng tượng ra em sẽ bị tra tấn man rợ kiểu gì.

Cô ép bản thân mình dời mắt khỏi cô bé. Không được, không thể nhìn nữa, phải bình tĩnh lại mới có thể giải quyết vấn đề… Ánh mắt Hạ Vị Sương dừng tại người cuối cùng trong nhóm lưu manh vừa trở về. Người kia… hình như im lặng hơn những kẻ khác nhiều. Hắn tuy cũng cười, cũng nói chuyện, vờ như mình vẫn bình thường, nhưng lại không cách nào gạt được người đang âm thầm quan sát. Người kia đang run rẩy, trong mắt cất chứa nỗi sợ hãi.

Lúc này, Hạ Vị Sương không cần năng lực tiên tri cũng có thể đoán ra tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. May mà hôm nay trời cao cho cô cơ hội, bằng không, Hạ Vị Sương chỉ có thể lựa chọn giả vờ thân thiện với đám rác rưởi khiến người ta buồn nôn này một thời gian.

“Này.” Không biết gã lưu manh canh cửa tên gì, Hạ Vị Sương gõ gõ cửa kính gọi hắn, “Tôi biết cô bé kia. Cháu tôi ở cùng một khu với em ấy. Cậu có thể dẫn con bé đến đây được không? Tôi muốn hỏi xem em ấy có nhìn thấy cháu tôi không.”

“Ha? Chị biết?” Có lẽ vì trước đó đã nói chuyện với Hạ Vị Sương khá vui vẻ nên lưu manh đã phần nào xem cô như người một nhà, thế nên chẳng nghĩ ngợi nhiều đã nói, “Vậy đợi chút.”

Hắn túm cô bé kia đến. Hạ Vị Sương mở cửa sổ, khom người sờ sờ bím tóc cô nhỏ, nhẹ giọng hỏi mấy câu: “Bé con, lúc tụi em đi có nhìn thấy người ở trong căn hộ dưới lầu không?”

Cô bé im lặng không đáp, chỉ nhìn Hạ Vị Sương mà chẳng hề hé răng.

Hạ Vị Sương vốn chính là nói bừa, căn bản không trông mong đối phương sẽ đáp lại mình. Cô chỉ muốn thử xem có thể nhân cơ hội để bé gái này được nhốt chung chỗ với mình hay không.

“Không nhớ à? Không sao, chừng nào nhớ lại nói cho chị, nhé?”

Cô vươn tay, giúp cô bé khảy khảy phần tóc mái, lại không ngờ chỉ một cái chạm hết sức tùy ý thôi mà dị năng đã lặn rất lâu kia lại đột nhiên bộc phát!

Nháy mắt, trời đất u ám. Hạ Vị Sương cảm thấy chung quanh vô cùng chật chội, hình như cô bị nhốt vào một cái lồng sắt. Cô cúi đầu, thấy một đôi tay non mịn, trắng như tuyết, không chút tì vết.

Đúng lúc này, lồng sắt đột ngột mở ra, một bàn tay to lớn, thô ráp vói vào túm lấy cánh tay cô lôi ra ngoài. Hạ Vị Sương cảm nhận được một loại sợ hãi và tuyệt vọng sâu tận đáy lòng.

Ngay sau đó, một con dao vươn đến, dứt khoát cắt một miếng thịt từ cánh tay trắng nõn không tì vết… Cả người cô run rẩy, mắt hoảng sợ nhìn thẳng, sau đó thấy được gương mặt của gã thủ lĩnh đầu vàng.

“Ọe!” Hạ Vị Sương bất chợt buông bé gái, đỡ cửa nôn khan, sắc mặt trắng bệch.

Gã lưu manh canh cửa hoảng hốt, vội kéo bé gái ra, hỏi: “Chị không sao chứ? Bị sao vậy?”

Hạ Vị Sương một tay che miệng, một tay phẩy phẩy, đầu choáng váng từng hồi. Một cảm giác ghê tởm nổi lên.

“Không có gì…” Mới vừa rồi, Hạ Vị Sương đã trải qua sự tra tấn vô cùng man rợ. Cô không thấy cô bé bị biến thái làm nhục mà lại nhìn đến em trải qua cảnh ngộ tàn nhẫn bị róc thịt, lấy máu làm thuốc… Chỉ vì máu thịt của cô bé này có năng lực chữa khỏi vô cùng mạnh mẽ. Em là một dị nhân, một dị nhân tay không tấc sắt, không có năng lực tự bảo vệ bản thân nhưng lại mang trong mình một kho báu.

Hạ Vị Sương ép mình cười thật miễn cưỡng: “Có thể để em ấy ở lại với tôi một lúc được không?”

Nhưng gã lưu manh canh cửa cũng không lập tức đồng ý mà chỉ nhún vai nói: “Phải chờ đại ca cho phép đã.” Nói đoạn, hắn liền dẫn cô bé rời đi.

Hạ Vị Sương không nói thêm gì, chỉ nhìn hướng hai người kia đi mà lâm vào suy ngẫm.

Sáu giờ, đầu đỏ đích thân đến đưa cơm, nhân tiện khuyên bảo Hạ Vị Sương một chút. Hạ Vị Sương lạnh nhạt tỏ ý sẽ suy xét gia nhập bọn họ, nhưng em gái nghĩ sao còn phải đợi cô nàng tỉnh lại mới biết.

Biểu hiện quá chống đối sẽ dễ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Biểu hiện quá nhiệt tình thì lại không dễ tạo lòng tin tưởng. Không nóng không lạnh, hợp lẽ thường, mới có thể để chúng cho rằng tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của chúng.

Sáu giờ rưỡi, Hạ Vị Sương nhớ kĩ mặt người đến khóa cửa.

Tám giờ, trời tối, Hạ Tình Tuyết có dấu hiệu tỉnh lại.

_____________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.