Mãi đến khi cánh cửa bị đóng lại, phòng y tế mới khôi phục lại vẻ im lặng thường ngày.
Trình Dư Chân nhìn cô, không khỏi dật ra tiếng cười trầm thấp.
Cô trừng anh liếc mắt một cái, tức giận nói: “Anh cười cái gì?” Khoe răng trắng sao?
“Anh không nghĩ em có nghĩa khí tới giải cứu anh như vậy?” Đây có thể gọi là công chúa cứu hoàng tử sao?
“Giải cứu anh?” Cô cười nhạo một tiếng, lộ ra biểu tình khinh khi,”Hay nói đúng hơn, tôi chỉ dùng một dao, xé nát lớp vỏ boc bên ngoài tên háo sắc như anh.”
“Năm năm không gặp, công lực trợn mắt nói dối của em càng lúc càng nâng cao.” Rõ ràng mới vừa rồi, là anh bị đè áp lên giường, ngay cả sàm sỡ còn chưa có nữa?
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, muốn chứng minh đôi mắt mình sáng ngời, không bị mù.
“Rõ như ban ngày, lòng người ai biết được, ai không biết anh thuộc dạng người làm ra vẻ đạo mạo, giả đứng đắn trước mặt mọi người còn bên trong sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, quan hệ nam nữ bừa bãi chứ……”
Trình Dư Chân đưa tuấn nhan gần sát vào cô, sau đó thừa dịp cô không chú ý, cướp đi máy chụp ảnh trong tay cô.
“Cái gì? Trả máy chụp ảnh cho tôi!” Anh không phải thẹn quá thành giận, muốn đạp nát máy ảnh của cô đấy chứ
Anh không trả lời câu hỏi của cô, đi thẳng ra cửa, đem tấm biển báo, “Tạm nghỉ ngơi”, tiếp theo đóng cửa, khóa lại, xoay người đối diện với cô, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.
“Anh…… anh muốn làm cái gì?” Cô nuốt một ngụm nước miếng, không hiểu vì sao anh phải khóa cửa.
“Em đã vạch trần mặt nạ của anh, em nói thử xem anh còn có thể làm gì?” Anh thưởng thức máy chụp ảnh của cô, sau đó mở máy ảnh ra, chỉnh sửa một chút, cười tà ác nói: “Lâm Gia Gia, suốt đời này vẫn chưa có ái dám uy hiếp anh, xem ra em thật sự là điều ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời của anh.”
“Cái gì…… có ý gì?” Cô nhịn không được lui về phía sau, mãi đến khi chạm vào giường, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, ngã ngồi ở trên chiếc giường màu trắng.
“Em cảm thấy một con sói nếu nhìn thấy con gà con không hề có chống cự năng lực, sẽ phát sinh chuyện gì?” Anh đem máy chụp ảnh đặt ở ngăn tủ một bên, màn ảnh vừa vặn đối mặt về hướng bọn họ.”Một, là một ngụm ăn nó? Hai, đùa bỡn một phen sau đó lại ăn vào bụng? Ba là…… Con gà con như em muốn lựa chọn kết cục như thế nào đây?”
Ba cái lựa chọn có cái gì khác biệt sao? Cô âm thầm khóc thét.
“Không bằng tự anh quyết định vậy!” Anh chậm rãi tới gần cô.
Ngay sau đó, anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem cô áp lên trên giường, nằm trên người cô.
“Anh…… anh muốn làm gì?” Đắc ý vừa rồi biến mất vô tung, cô có vẻ thất kinh.
“Hoàn toàn sử dụng hình tượng Trình Dư Chân thích quan hệ nam nữ bừa bãi giống như trong ý nghĩ của em yêu.” Anh mỉm cười, kiềm chế cổ tay cô, ngăn cản cô vặn vẹo thân mình.
“Anh vốn thích bắt cá hai tay, nam nữ quan hệ bừa bãi mà.” Lâm Gia Gia không phục rống to, hốc mắt hàm chứa nước mắt.
“Anh nghĩ giữa chúng ta lúc trước nhất định có hiểu lầm gì.” Trình Dư Chân nóng cháy nhìn cô, mềm giọng lại: “Hôm nay chúng ta hãy nói cho rõ ràng nhé! Nhưng trước tiên, anh phải chứng minh một chuyện, đó là chỉ có em mới có thể khiến cho anh nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất.”
Đến đây đi! Con gà con, bạn gái trước của anh, anh đã đợi thật lâu, hôm nay hãy ngoan ngoãn để cho anh một ngụm nuốt vào đi!
“Anh dám” Hai chữ còn chưa thốt ra khỏi miệng, cánh môi của cô đã bị bạc môi của anh hôn.
Dám hay không dám, không phải dùng miệng nói là có thể, anh muốn tự thể nghiệm.
Trình Dư Chân thập phần bá đạo chà đạp cánh môi của cô, mặc cho cô không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đầu lưỡi của anh vẫn là nhân cơ hội tách hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, cùng chiếc lưỡi hồng hào của cô dây dưa ở một khối.
Lâm Gia Gia không ngừng giãy dụa, đáng tiếc khí lực không bằng người, thủy chung không thể thoát khỏi anh.
Anh có chút tức giận, kéo ngăn tủ một bên, lấy băng gạc ra, quấn vòng quanh cổ tay của cô, sau đó cố định ở đầu giường.
“Trình Dư Chân!” Cô hổn hển kêu to.
“Em tiếp tục lớn tiếng ồn ào, anh thì không sao cả, dù sao nhiều nhất là bị cách chức, bất quá một khi tin tức được truyền ra ngoài, em nếu muốn giải thích em cùng anh không có quan hệ gì, chỉ sợ không có ai sẽ tin tưởng.” Anh lộ ra ác liệt tươi cười, giống như đã ăn định cô rồi.
Cô hạ giọng, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra……”
“Bảo bối, em cũng thật gấp a!” Anh cười khẽ nói, cuối cùng đã làm cho cô an phận một chút.”Như vậy đã chờ không kịp, muốn anh một ngụm nuốt em vào sao?”
“Dâm tặc!” Cô tức trừng mắt nhìn anh, “Anh có biết cái này gọi là cưỡng hiếp hay không?”
“Cưỡng hiếp?” Hai mắt anh híp lại, khóe miệng giơ lên, “Nhưng rõ ràng là em rất muốn anh cơ, ngay cả nằm mơ cũng nhìn thấy anh mà.”
“Anh……” Làm sao có thể biết? Giấc mộng xuân đó, cô xấu hổ mở miệng, anh làm sao có thể biết?
Ngay sau đó, hai mắt cô trợn tròn, trừng mắt nhìn anh.
“Không phải đêm đó anh……” Này, cô rất muốn đào một cái động đem mình chôn sống luôn cho rồi.
Trình Dư Chân ngồi ở mép giường, bàn tay nhẹ vỗ về hai má của cô, sau đó chậm rãi lướt tới xương quai xanh.
“Nghiêm chỉnh mà nói, là em giống như con mèo hoang nhỏ quấn quít lấy anh, muốn anh cho em.”
Anh mới là nạn nhân, được không?
Tối hôm đó anh chỉ muốn rót cho cô chén nước, không nghĩ tới lại bị cô quấn quít lấy, hôn anh, tiếp theo là thân thể mềm mại xinh xắn đó không ngừng cọ xát anh, để cho anh bất mãn là cô quá mức mẫn cảm, chỉ dùng ngón tay đã làm cô đạt tới cao trào, sau đó mặc kệ anh kêu gọi cô như thế nào, cô đều ngủ thật sự mê say, làm cho dục hỏa cuồng dại quấy phá anh.
Thù này, bắt đầu kết từ đêm đó.
Anh là nam nhân thích ghi hận, cho nên này cừu không báo, khó thể dập được “Lửa” thể xác và tinh thần của anh.
“Anh…… nói bậy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Gia đỏ bừng, thấp giọng phản bác, “Lúc trước anh cũng rất thích hù dọa tôi.”
“Anh hù dọa em sao?” Anh nhíu mày, bàn tay to thám hiểm sâu vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình: “Mấy năm nay em uống nhầm thuốc gì, tại sao trở nên mơ hồ như vậy, ảo tưởng nghiêm trọng như vậy?”
Miệng của cô dù lợi hại như thế nào, vẫn là thua anh một khoảng cách rất xa, anh luôn có biện pháp lạnh lùng phản bác lời của cô.”Tôi mới không uống nhầm thuốc!”
“Bằng không chính là em đối với anh hiểu lầm rất sâu.” Bàn tay của anh lại lướt đến chiếc eo thon nhỏ của cô, đến cái bụng hoàn mỹ bằng phẳng.”Tỷ như, bắt cá hai tay?”
Ủy khuất nháy mắt lấp đầy ngực, cô nâng đôi mắt đen ngập nước lên,”Anh cũng thừa nhận mình bắt cá hai tay sao?”
Sắc mặt Trình Dư Chân trầm xuống, “Tiểu thư, bắt cá hai tay là tội danh em dán lên người anh, hiện tại sao lại biến thành anh thừa nhận?”
“Anh rõ ràng có, tôi mới có thể yêu cầu chia tay.” Cô trừng mắt nhìn anh, trong mắt ẩn chứ không thể tha thứ cùng oán niệm.
Anh mím chặt miệng, mắt cũng không chớp nhìn cô, một hồi lâu mới nhếch miệng lên.
“Vậy em nói xem, lần bắt cá hai tay nào bị em bắt được?” Cảm tình của anh tuy rằng nhìn có vẻ thực tự do, nhưng hoàn toàn không hề tùy tiện.
“Đã…… đã qua rồi, hiện tại nhắc đến có ích lợi gì?” Thương tổn cùng bóng ma cũng đã tạo thành, cô không muốn nhớ lại.
Lâm Gia Gia là một cô gái lạ nhất mà anh gặp, cá tính đã không được hăng hái cho lắm, nhưng một khi cô đã nhận định chuyện gì, tuyệt đối không thể bàn cãi.
Tựa như anh, sau khi bị cô phán tử hình, không còn có cơ hội chống án, mà tử hình này còn phán một cách bất ngờ không hiểu nổi.
“Em đã không muốn đề cập đến, vậy tự anh sẽ sáng tạo tương lai của chúng ta một lần nữa.” Anh híp hai tròng mắt lại, bàn tay to không kiêng nể gì tham lam tiến vào trong áo lót của cô.
“Trình Dư Chân, anh dám!” Cô khẽ gọi một tiếng.
Đáng giận! Anh thực sự dám!
Bàn tay anh đang dọc theo bụng của cô hướng lên trên, lần dò lên, thẳng tiến lên ngực của cô.
Anh là một nam nhân muốn làm gì thì làm, hơn nữa đối với cô gái trước mắt, gần như đối với lời nói của cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Tay anh thuận thế đem quần áo của cô kéo lên trên, lộ ra cái bụng trắng nõn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trần truồng, năm năm trước khi bọn họ kết giao, đã từng lau súng hỏa, anh đối với thân thể của cô thập phần vừa lòng, nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rõ hương vị tuyệt vời của cô lúc trước.
Nghiêm khắc mà nói tiếp, bộ ngực của cô cũng không lớn, chẳng qua nhờ ma thuật của áo lót, nên trước mặt anh trở nên tròn trịa hẳn lên.
“Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, em chẳng những không cao hơn, ngay cả bộ ngực cũng không to ra.” Cuộc sống của cô thật đúng là bi thảm!
“Này!” Hơi quá đáng nha!”Anh xâm phạm cơ thể của tôi, còn nhục nhã tinh thần của tôi!” Lâm Gia Gia cắn môi, trừng mắt nhìn anh.
“Đây không phải gọi là xâm phạm.” Anh leo lên giường, giường hơi lõm xuống, thân mình hai người ái muội quấn vào nhau.
“Vậy động tác hiện tại này gọi là gì?” Anh cũng bắt đầu trợn mắt nói dối sao?
“Tôn thờ.” Trình Dư Chân lộ ra nụ cười lưu lanh vô lại, “Còn nhớ rõ lần đầu tiên của em không?”
“Tôi, tôi đã quên.” Cô đỏ mặt, cũng đã tiết lộ tâm tư.
Lần đầu tiên của một cô gái tượng trưng cho việc biến thành người lớn, sao có thể nói quên liền quên?
“Không sao, hiện tại chúng ta có thể ôn cố tri tân.” (Ôn cũ, biết mới)
Ôn cố tri tân?
Lâm Gia Gia không kịp mở miệng cự tuyệt, đôi môi lại bị anh quặc trụ một lần nữa.
Lúc này đây, cô rốt cuộc trốn không thoát……