Đình Nghi có tí sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục chọn lựa thức ăn. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô khiến hành động của cô dừng lại, bọn con gái phía sau cũng “hớ” lên khe khẽ. Cậu Hotboy tiếp lời.
– Nè cậu tôi đang nói chuyện với cậu đó.
Đình Nghi ngây ngô nhìn sang, tròn mắt
– Cậu quen tôi sao?
Cậu ta đáp
– Tôi nhớ đã gặp cậu rồi thì phải!
Đình Nghi nở nụ cười.
– Có sao? Có gặp còn để lại ấn tượng sao? Vinh hạnh quá.
– Hình như là chiều hôm qua….
– Trả tôi cái ô! – Đình Nghi chìa tay.
Không vòng vo nữa, Đình Nghi nghiêm túc đòi lại vật bị cướp trắng trợn bằng một lời nói cũng trắng trơn không nể nan gì nhau.
Lục Anh đứng kế bên đưa tay lên che nụ cười của mình, vì cũng giữ tí sĩ diện cho đối phương chứ.
– À.. Phải rồi, tôi đã mượn cái ô của cậu chiều mưa hôm qua.
Đã mượn!? Hai chữ rỏ ràng không lọt tai nhất của câu nói vừa rồi.
Đình Nghi trừng mắt, căm hận người kia, thầm oán trách: là cậu giật ngay tay tôi mà bảo mượn sao? Qào!! Cậu thật biết đùa. Người như cậu giật thì giật chứ mượn thì tôi không bao giờ cho nhé! Giả bộ lịch sự. Ai tin chứ? Xời.. Thật tức điên được.
– Thế cậu định khi nào trả cho tôi?
Mặt thản nhiên nhất có thể, cậu ta đáp
– Nếu tương lai tôi nhớ sẽ đem lên trả cho cậu, hoặc nếu lại gặp nhau trong trường hợp tương tự như hôm qua, giật được thì giật nhé!
Nói xong, cậu ta đạp gót giày quay đi.
Đình Nghi nghe xong, đầu như muốn bốc khói vì nổi giận, lòng ngực phập phòng như muốn nổi tung, tay ngứa ngáy chỉ muốn quăng gói thức ăn vào đầu cậu ta, ánh mắt liếc thật man rợ.
Thấy thế, Lục Anh hiểu ngay cảm xúc của bạn mình, vỗ vai, kề miệng thì thầm.
– Bình tĩnh. Nơi đông người.
Đình Nghi nghe vậy mới quay mặt đi, kìm nén tâm lí hết mức và nở nụ cười giả tạo tính tiền. Xong về lớp.
– Không ngờ Đình Nghi lại có diễm phúc quen được Lâm Thức của chúng mình.
– Phải rồi, tao còn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ. ( Đến gần xem xét chưa mà bảo vui vẻ! Mùi thuốc súng bay mù mịt không thấy bầu trời ấy chứ – tác giả lên tiếng)
Vừa đi nghe thoáng được hai người nói chuyện, Lâm Thức mới nghe được tên người vừa nãy là Đình Nghi. ( uầy! Hình như tác giả ghép cặp Nghi Thức rồi)
Đình Nghi?! Nghe tên cũng khá quen….
– Lâm Thức con lại chơi với bạn ấy đi. An ủi bạn ấy đi, bạn ấy đang khóc, bạn ấy đang buồn lắm đấy. Lại chơi với bạn ấy đi con!
Lâm Thức chạy đến một góc phòng, cạnh một cô bạn đang khóc nức nở mà mẹ vừa bảo tên là Đình Nghi!
– Cậu ơi! – Lâm Thức ngây ngô lên tiếng gọi.
Cô bạn ấy ngước mặt lên, cả gương mặt đỏ bừng, mắt sưng táy vì khóc rất lâu, mặt mũi tèm lem nước mắt, nước mũi. Lâm Thức liền ngồi xuống kế bên, chìa cái khăn tay.
– Cậu lau mặt đi!
Đình Nghi rụt rè, chăm chăm nhìn mà không dám nhận, còn khép nép mình hơn. Lâm Thức thấy vậy liền chính mình đưa tay lên lau giùm, Đình Nghi lại tiếp tục ép mình vào vách tường, Lâm Thức lại ngây ngô nở nụ cười, nói.
– Tớ chỉ muốn lau nước mắt cho cậu. Đừng sợ.
Đình Nghi nghe thế, còn thấy cậu bạn ấy cười thân thiện nên người cũng thả lõng hơn, để mặt cho cậu ấy lau.
Lâm Thức nhớ lại cách mẹ lau mặt cho mình mỗi khi lỡ ngã vào oà khóc, rồi nhẹ nhàng làm lại những thao tác đó, lau cho Đình Nghi. Lau bên gò má, mắt phải rồi bên gò má, mắt trái, lau dưới mũi, còn bảo Đình Nghi gỉ mũi cho sạch. Hoàn tất, lại cười và nói
– Xong rồi.
Đình Nghi cũng nở nụ cười hé răng.
– Cám ơn.
Sau đó, Lâm Thức đứng dậy, chìa tay rủ rê
– Cậu đứng dậy đi. Đi chơi với tớ này. Đừng khóc nữa! Mẹ tớ bảo khóc xấu lắm! Nào đứng dậy đi!
Đình Nghi nấc vài đợt rồi nắm lấy tay Lâm Thức, đứng dậy rồi được Lâm Thức dắt ra vườn hoa chơi.
Mãi chơi, nỗi buồn về việc mất cha mẹ đã bị xếp lại một góc trong trí óc Đình Nghi.
Con nít mà nhanh giận nhanh buồn cũng nhanh cười nhanh quên.
Hai đứa trẻ đùa vui với nhau trong vườn hoa, không âu lo suy nghĩ gì cả. Một lúc lâu, hai người ngã lăn xuống bãi cỏ, ngước mặt lên trời xanh ngắm mây trôi.
– Aa~ có đám mây giống que kem kìa. Đáng yêu quá. – phát hiện đám mây hình que kem giống như phát minh ra một điều vĩ đại, Đình Nghi nói thật to, thật hồn nhiên.
– Ê! Bên này tớ cũng thấy một đám mây hình con voi này. Đẹp quá. – Lâm Thức trầm trồ. Rồi hai người bậc cười.
– Cậu tên gì? – Đình Nghi quay sang hỏi
– Tớ là Hồ Lâm Thức.- Lâm Thức đáp.
– Còn tớ tên Đình Nghi! – Không quên tự giới thiệu bản thân.
– Đình Nghi! Đình Nghi! – Lâm Thức lẩm bẩn trong miệng để ghi nhớ cái tên đó. Rồi định mở miệng hỏi – Sao hôm nay cậu lại…. Thì có tiếng mẹ gọi.
– Lâm Thức ơi! Con đang ở đâu?
Lâm Thức liền bậc dậy hét lớn cho mẹ nghe.
– Con ở đây, mẹ ơi!
Đình Nghi cũng vội vàng bậc dậy. Mẹ Lâm Thức lại bảo.
– Về thôi con.
– Dạ! Lâm Thức lại hét lên, sau đó quay sang nói với Đình Nghi. – Mẹ tớ gọi! Tớ phải về.
Có chút luyến tiếc, ánh mắt hơi rũ xuống, nhưng Đình Nghi cũng gật đầu một cái.
– Nào chúng ta đi vào thôi! Lâm Thức lại chìa tay nắm lấy tay Đình Nghi đi vào trong.
Đình Nghi đứng bên cạnh dì Du nhìn Lâm Thức đang đi với cha mẹ ra về.
Lâm Thức sắp bước lên xe, còn quay sang vẫy vẫy tay chào tạm biệt Đình Nghi, rồi mới bước lên chiếc xe ôtô sám bạc sang trọng.
Đình Nghi cũng đưa tay lên lắc nhẹ, thì nhận được nụ cười của mẹ Lâm Thức và cánh cửa xe đóng xầm lại, chiếc xe chuyển bánh rời đi….
Đến tận bây giờ thì những chuyện xưa, trong tâm trí Lâm Thức chỉ còn vài mảng mỏng. Vả lại gần mười năm không gặp chắc gì cô ấy còn nhớ và đâu phải chỉ có cô ấy tên Đình Nghi…!!
Nghĩ vậy lòng Lâm Thức cũng có tí tiếc nuối.
Người xưa đang ở đâu nhỉ..?