Nhìn từ lúc Lâm Thức mới cầm bát lên cho đến khi các đĩa thức ăn không còn gì nữa, bà An vẫn chưa muốn dời mắt đi. Lâm Thức ăn xong, đặt bát cơm xuống, nhìn thấy bà An nhìn mình như thế, phớt lờ qua, đứng dậy lạnh nhạt “cảm ơn” rồi ra khỏi phòng.
Hai tiếng “cảm ơn” vang vọng vào tai và hằng sâu vào não bộ này. Lần đầu tiên, một câu nói nghe ngọt ngào như vậy. Bà An cười cười dọn dẹp xong rời phòng. Lâm Thức xuống uống nước, quay trở lên, bà An cười mỉm nhìn anh nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy lướt qua như không có gì. Anh đâu nghĩ chỉ hai chữ “cảm ơn” lại làm người khác đặc biệt là bà An vui vẻ, hạnh phúc đến vậy.
Bước lên lầu, anh đi thẳng đến phòng làm việc của cha mình, nghĩ đến phải chìa tay xin tiền lại làm tim đập nhanh, người hồi hộp hết sức. Trước giờ cha anh vẫn chỉ nhờ thư kí thường xuyên chuyển tiền vào tài khoản hai công tử nhà mình, chứ chưa từng nghe câu xin tiền. Không biết sẽ như thế nào?
Lâm Thức nhím môi, mắt chớp chớp, đảo qua đảo lại một chút đắn đo, tay hơi giơ lên. Mình phải làm thôi! Hít một hơi sâu, Lâm Thức gõ cửa. Cha Lâm Thức đang ngồi làm việc với máy tính, chăm chú, thì nghe tiếng gõ cửa. Thường ngày, chỉ có bà An là thường gặp ông, gõ rồi mở cửa vào ngay, lần này lại không, thấy hơi lạ, đoán chắc là một trong hai quý tử nhà mình. Ông hơi phân vân suy nghĩ đến những lí do con trai sẽ nói với mình. Tính ông trước giờ vẫn quan tâm con nhưng vì công việc và cả hai đứa con trai đã trưởng thành đôi khi thấy thật xa cách. Giờ con trai chủ động tìm đến thế này, có chút hồi hộp. Ông cũng đắn đo vạn phần trong lòng, ông đứng dậy ra mở cửa. Gõ cửa xong, Lâm Thức không dám vào. Từ khi mẹ anh mất đi, chà anh cũng chỉ giống như một người xa lạ, không hỏi han, không quan tâm anh, chỉ có điều là cho tiền anh tiêu dùng. Ở nhà này, anh thân nhất vẫn chỉ là Lâm Khả, em trai cùng trai khác mẹ đó. Đành đứng chờ một lúc, nghe tiếng vặn chốt cửa, Lâm Thức có hơi bồn chồn. Cha anh mở cửa ra, đứng trước mặt anh, cảm giác thật hoảng loạn cả lên.
Ông Hồ mở cửa ra, chính là Lâm Thức con trai lớn của mình. Hơi bất ngờ mặc dù cũng đã đoán trước là một trong hai người con trai của mình. Nhìn kĩ, nó đã lớn thật rồi, trong trưởng thành, cứng cõi hẳn ra. Ông Hồ nhìn Lâm Thức, anh nhìn ông.
Đắn đo không biết nên làm thế nào tiếp theo, Lâm Thức hơi cúi đầu.
– Con chào ba.
Nghe câu chào, một số suy nghĩ ban nãy “Sao nó lại gặp mình? Có chuyện gì vậy nhỉ? Nay nó lớn thật rồi….” tan biến. Ông Hồ mỉm cười, rồi bảo.
– Đến gặp ta có chuyện gì? Vào đi!
Lòng Lâm Thức có đôi phần nhẹ nhõm. Đứng trước người cha mình lại cứ như đứng trước một vị cấp trên trong một công ty. Nhưng đến khi nụ cười trên môi ông hé ra thì chợt tỉnh lại. Đây là cha mà!
Ông Hồ bước vào, Lâm Thức cũng nhanh chóng vào trong. Ngồi ở bộ bàn ghế thường dùng để tiếp khách trong phòng ông, ông Hồ rót hai tách trà nóng, đặt sang phía Lâm Thức. Lâm Thức nhìn tách trà còn nóng, khói bay nghi ngút, lại lo sợ không biết nên nói thẳng hay lại vòng vòng. Sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên trực tiếp bàn một chuyện gì đó với cha mình, không hiểu tính ông mấy. Thật khó khăn!
– Uống trà đi.
Lâm Thức lại nhìn tách trà, lại suy nghĩ thật nhiều, xong đưa tay nâng tách trà lên, nhâm nhi một ngụm.
– Ba con muốn……
Tính Lâm Thức không thích vòng vo tam quốc nên có lẽ sẽ nói thẳng, không chần chừ nữa. Vừa cất tiếng lên, nhìn sang cha mình dũng khí lại bốc hơi mất. Ông Hồ đang ở trước mặt anh, nhìn anh chăm chú, vừa nghe anh cất lời lại càng thêm tập trung. Quyết định uống thêm một ngụm nữa, rồi sẽ nói hết. Lâm Thức làm đúng theo dự định, đặt tách trà ngay ngăn anh lại nói.
– Con muốn xin năm mươi nghìn tệ, để….
Lâm Thức vẫn chưa nói lí do thì ông Hồ đã đáp.
– Ta đồng ý!
Lâm Thức bất ngờ, phát sock. Anh không nghi cha mình lại đồng ý nganh như vậy, bất giác không nói lên lời. Ông Hồ mỉm cười, nhìn thái độ là hiểu con trai mình đang rất ngạc nhiên.
– Ta thấy con đã trưởng thành, đến xin tiền ta thế này quả không đơn giản. Ngày mai ta sẽ bảo thư kí chuyển tiền vào tài khoản cho con. Ta rất vui khi con đến tìm ta thế này, con trai.
Ông vỗ vai Lâm Thức vài cái, môi vẫn mỉm cười. Lâm Thức thấy nhẹ nhõm, rồi cảm xúc trở nên thăng hoa. Cha anh rất tin tưởng anh, một điều khiến anh thật sự hạnh phúc.
– Con cảm ơn ba!
Ông Hồ gật gù. Nhìn con trai mình thêm một chút nữa cũng không thấy chán. Biết con trai thật sự trưởng thành lại hạnh phúc tràn trề hơn. Lâm Thức nghĩ không nên làm phiền cha làm việc nữa.
– Con xin phép về phòng, ba còn rất nhiều việc đúng không ạ?
Ông Hồ nhìn sang bàn làm việc, quả thật còn rất nhiều việc, cảm xúc tuột dốc không phanh. Phải chăng có người giúp được mình! Ông Hồ nhìn Lâm Thức. Sau này, mình đã có một người sẽ đảm nhiệm được việc này, tạm thời cứ như vậy đi đã.
– Được rồi, con đi đi.