Lâm Thức và Đình Nghi ngơ ngác một chút, sau đó Đình Nghi liền quay mặt đi, đậy nắp ly cacao lại. Lấy lại tinh thần, Đình Nghi quay sang, nở một nụ cười.
– Của cậu.
An Nhã cười.
– Cảm ơn!
Ý định là bước đi nhưng thực tế lại chưa bước, An Nhã đứng lại một chút.
Đình Nghi vừa thấy An Nhã hơi quay người liền báu nhẹ Lâm Thức. Tình huống xuất hiện quá nhanh thật sự cả hai người cũng không biết đối mặt làm sao. Lâm Thức bị báu, giật mình khẽ, nhìn Đình Nghi.
– Đau. – Khẽ rên.
– Làm việc đi. – Đình Nghi nói nhỏ.
Lâm Thức gật đầu. An Nhã quay lại, nở một nụ cười ẩn một cử chỉ khác.
– Đình Nghi này, tôi nghe Khả Khả bảo (Khả Khả là Lâm Khả nhé,gọi thân mật đó mà) Cậu ấy thích cậu! Có đúng vậy không?
Đình Nghi hơi đứng hình, suy nghĩ một chút.
Lâm Thức cũng không khác gì. Nhưng lòng bỗng có chút hồi hộp. Không biết Đình Nghi sẽ đáp như thế nào!
Không pjải hai người đã thành tình nhân rồi sao?
An Nhã trông đợi một điều gì đó, môi vẫn cong cong ý cười. Đình Nghi quay sang cười tươi.
– Tôi mấy hôm nay rất bận. Nhờ cậu chuyển lời tới cậu ấy. Tôi đã có bạn trai rồi nhé.
Cảm giác vui sướng lâng lâng trong đầu và cả người.
Nụ cười chợt vụt tắt, An Nhã quan sát một chút.
Lâm Thức cười tủm tỉm, nhanh nhẹn bán cho những người khách tiếp theo.
Đình Nghi vẫn đứng nhìn An Nhã.
Có phải cô ta và Lâm Thức…
– Có thể cho tôi biết bạn trai của cậu là ai không?
Đình Nghi cười.
– Cậu biết rồi mà. Cậu cần xem mặt không?
– Tôi biết rồi sao?
Chẳng lẽ thật sự là Lâm Thức?
– Được thôi.
Đình Nghi tiến một bước đến xát Lâm Thức, chạm một cái, vui vẻ
– Anh có người gặp.
Lâm Thức quay sang, nhìn An Nhã đứng sững sờ.
– Sao? Ai?
– Thôi không có gì!
– Em lại trêu anh à?
– Thì sao?
Đình Nghi kênh mặt lên nhìn Lâm Thức, Lâm Thức trừng mắt nhìn Đình Nghi.
Liền đó đưa tay lên véo má Đình Nghi.
– Hư nhé.
Đình Nghi nhăn nhó hấc tay Lâm Thức… An Nhã bỏ đi ngay.
Hai người nhìn theo dáng An Nhã rời quán, Lâm Thức cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
An Nhã hậm hực đi đến nhà Lâm Thức. Bà An ra mở cửa, thấy An Nhã trông không vui, mở miệng hỏi thăm.
– An Nhã sao vậy cháu?
– Cô An….
An Nhã mếu máo sắp phát khóc.
– Sao? Có chuyện gì? Vào nhà rồi nói.
Hai người đi vào nhà. An Nhã vừa ngồi xuống ghế là kể hết mọi chuyện cho bà An.
– Quá đáng! Con bé đó con nhà ai?
– Con không biết!
– Thôi được rồi. Chuyện này để cô giải quyết ha.
An Nhã gật đầu.
Tối, Lâm Thức đưa Đình Nghi về. Cả đoạn đường hai người không nói gì, không làm gì khác ngoài bước và đi.
Nói là tình nhân của nhau nhưng chỉ là như vậy thôi, không có điều gì khác. Cũng chỉ là diễn trọn vậy thôi chứ không có gì khác.
Đi đến con hẻm nhà mình, Đình Nghi im lặng rẽ vào, Lâm Thức dừng lại nhìn một chút rồi cũng cất bước đi về nhà.
Đút hai tay vào túi, cơ thể toát ra một khí chất lạnh lùng, Lâm Thức từng bước sải dài nhưng với tốc độ không nhanh mấy.
Bước vào nhà, bà An ngồi ngay phòng khách xem tivi, Lâm Thức một mạch đi ngang qua không chào hỏi, nói năng gì. Bà An nhìn theo dáng Lâm Thức một chút, thở dài.
Trước giờ, Lâm Thức vẫn thế, ngoài mặt thì có vẻ thân thiết với bà An nhưng mãi mãi chỉ xem bà là một người phụ nữ không thể thay thế mẹ anh.
Đúng rồi! Ai có thể xem một người phụ nữ không đẻ ra mình là một người mẹ thật sự? Ai có thể bỏ qua những suy nghĩ: người phụ nữ chỉ vì cha của mình mà quan tâm mình, người phụ nữ chỉ là một người vợ còn sống ở bên cạnh cha mình là mẹ?
Tôn trọng những lúc có người khác thì chỉ để người khác không kì thị. Còn không có ai thì…..
Cảm thấy cũng hơi quá đáng nhưng như một thói quen: cũng chỉ là vợ lẻ của cha, con riêng của chồng mà thôi.
Sau đó bà An tắt tivi, đứng dậy đi về phòng Lâm Thức.
– Lâm Thức à. Mẹ…à không…dì vào được chứ?
Lâm Thức đang nằm trên giường thì nghe tiếng gỏ cửa, tiếng bà An, bật mình dậy, đi đến mở cửa.
Thấy cửa mở, bà An mỉm cười một chút.
– Lâm Thức nói chuyện một chút được không?
Lâm Thức không nói, lặng lẽ đứng tránh sang một bên để bà An đi vào.
Hai người ngồi tại bộ ghế trong phòng Lâm Thức.
– Có chuyện gì sao?
– Thức nhi, ta nghe nói con đang yêu một cô bé cùng trường.
Lâm Thức mặt không thay đổi trạng thái gật đầu. Bà An cười cười, nhẹ nhàng nói tiếp.
– Ta biết chuyện tình cảm là không thể ép buộc. Cũng giống như ta và cha con hồi…..
– Mệt rồi. Có gì nói thẳng đi!
Nghe về chuyện ngày xưa thì chẳng muốn nghe chút nào cả, Lâm Thức tỏ vẻ khó chịu. Bà An vẫn giữ phong thái bình tĩnh, đứng dậy.
– Ta chỉ muốn nói con là trai lớn trong nhà cũng chính là trụ cột tương lai của cái nhà này, là chủ nhân tương lai của tập đoàn nhà mình. Làm việc gì cũng suy nghĩ một chút. Thôi ta về phòng. Con ngủ đi.
Lâm Thức một mạch leo lên giường đắp chăn lại, bà An tắt đèn chầm chập ra khỏi phòng.
Chuyện của tôi, tôi có thể tự quyết định.
Tương lai của tôi, cũng chính tôi quyết định.