Đêm đó tôi nằm trên giường nghĩ ngày mai phải đi thôi, trong tình huống bây giờ tôi có ở nhà cũng chỉ làm mẹ tôi thêm ngột ngạt.
Khi tôi dậy thì đã hơn chín giờ sáng, mẹ tôi hầm canh gà, tôi bảo bà lát nữa mình sẽ đi.
Bà không nói gì mà chỉ bảo tôi uống canh gà.
Uống xong tôi đem chén đi rửa, lúc ra khỏi bếp lại thấy hơi nóng.
Tôi mở cửa sổ ra nhưng vẫn nóng, hơn nữa mặt càng lúc càng đỏ.
Tôi tưởng mình bị sốt nên muốn tìm nhiệt kế, nào ngờ mới đi tới cạnh ghế salon thì cả người đột ngột ngã phịch xuống, tay chân mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Mẹ tôi từ trong phòng đi ra nhìn tôi một cái rồi đi qua mở cửa.
Một cô gái bước vào.
Mẹ tôi nói với cô ta mấy câu rồi quay đầu nhìn tôi, sau đó mở cửa ra ngoài.
Người tôi càng lúc càng nóng, miệng đắng lưỡi khô, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Tôi nhìn thấy cô gái xa lạ kia vừa cởi quần áo vừa đi tới chỗ tôi……!
Tôi cố gắng lui ra sau nhưng muốn đứng lên cũng không nổi.
Cô ta đi tới vuốt ve mặt tôi.
Tôi giãy dụa muốn đẩy cô ta ra, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, tôi nghe thấy mình run rẩy gọi: “Triệu Viễn Phong……!Triệu Viễn Phong……”
“Rầm” một tiếng cửa bị phá tan, tôi thấy Triệu Viễn Phong xông vào, mẹ tôi chạy theo cản mà không được.
Anh chạy tới đẩy cô gái kia ra rồi kéo tôi dậy.
Ngực anh phập phồng dữ dội, tôi nghe anh quát: “Dì đã nói sẽ không ép buộc cậu ấy mà!”
Tôi chưa bao giờ thấy Triệu Viễn Phong hung dữ như vậy, hệt như một con dã thú bị chọc giận, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Cút!” Anh nghiến răng nghiến lợi trừng cô gái kia.
Cô ta hoảng sợ nhặt quần áo lên mặc vào rồi bỏ chạy.
Mẹ tôi ngồi phịch dưới đất, hai tay bụm mặt khóc, “Chính các anh đã ép tôi, đều tại các anh……!tôi chỉ muốn con tôi làm người bình thường……”
“Chúng cháu cũng bình thường như bao người khác thôi.” Triệu Viễn Phong ôm tôi về phòng, cả người tôi như bị thiêu đốt, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Tôi cọ vào cổ Triệu Viễn Phong muốn làm dịu cơn khát, “Triệu Viễn Phong, em khó chịu……”
“Ngoan, không sao đâu……” Anh cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi đảo qua răng môi mang theo khí tức quen thuộc.
Tôi giống như con cá bị ném lên bờ bất an giãy dụa.
Triệu Viễn Phong hôn cổ tôi, một tay vuốt eo tôi rồi hướng xuống dưới.
Tôi nhịn không được run lên, ôm lưng anh thở hổn hển.
Ý thức của tôi càng lúc càng mơ hồ, thân thể bị kích thích theo bản năng quấn lấy Triệu Viễn Phong, hết co lại duỗi trong tiếng thở dốc nặng nề của anh, thanh âm run rẩy.
Triệu Viễn Phong ôm tôi, hôn vành tai tôi thì thào, “A Bạch, xin lỗi, anh sẽ không bỏ rơi em nữa đâu.”
Khi tôi tỉnh lại thì bên cạnh trống rỗng.
Tôi phát hoảng, cố nén đau lưng đứng dậy, lúc ra ngoài mới phát hiện Triệu Viễn Phong và mẹ tôi đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, chẳng ai nói năng gì.
“A Bạch.” Triệu Viễn Phong đi tới dìu tôi.
Tôi đẩy anh ra rồi lại nhìn mẹ tôi nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao?! Hai người đang giấu con chuyện gì đúng không?!” Tôi có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay mẹ tôi sẽ làm ra chuyện này.
Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó bà sẽ thấu hiểu, sẽ chúc phúc cho tôi và Triệu Viễn Phong, mong chúng tôi hạnh phúc đến già.
Nhưng giờ tôi lại cảm thấy mình không chờ được nữa.
“Sao chỉ có mỗi mình con y như thằng ngốc không biết gì hết vậy? Hai người đều gạt con……”
“Đúng, chính mẹ đã kề dao vào cổ mình để bắt nó rời xa mày đấy!” Mẹ tôi kích động đứng dậy, “Mẹ không muốn có thằng con thích đàn ông, không muốn bị người ta chỉ trỏ, mẹ gánh không nổi!” Bà vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn dí sát vào cổ mình, “Hôm nay mẹ vẫn nói lại câu này, nếu hai đứa không chịu xa nhau thì mẹ sẽ chết trước mặt tụi bây!”
Tôi sợ ngây người, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, Triệu Viễn Phong vội vàng ôm tôi.
“Mẹ, vậy con biết làm sao bây giờ?” Tôi khóc hỏi bà, “Mẹ sợ bị người ta bàn tán, sợ mất mặt nên muốn tự tay hủy hoại đời con sao? Con là con của mẹ mà mẹ cũng mặc kệ luôn sao?”
Mẹ tôi cũng khóc, “Mày yêu đàn ông thì có kết quả gì chứ?! Mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi, cưới vợ sinh con mới là cuộc sống mày nên có!”
“Nhưng con muốn ở bên người mình yêu!”
“Mày thích ai cũng được trừ đàn ông ra!”
Tôi đứng lên chạy vào bếp cầm dao phay ra.
“A Bạch!” Triệu Viễn Phong chạy tới nhưng tôi ngăn anh lại.
Tôi nói với mẹ tôi: “Mẹ, con không thể cưới vợ sinh con theo ý mẹ, con cũng không thể nhìn mẹ xảy ra chuyện ngay trước mặt mình, vậy con đành phải trả lại cái mạng này cho mẹ thôi……”
“A Bạch!” Triệu Viễn Phong đỏ ngầu hai mắt, giọng anh run rẩy, “A Bạch, em đừng như vậy……”
“Mày……” Mẹ tôi sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn con dao trong tay tôi, rốt cuộc ném đi con dao gọt trái cây trong tay bà, “Sao mày lại thích đàn ông chứ? Tại sao lại thế?” Bà gục mặt lên ghế salon, “Hai đứa đi đi, coi như mẹ chưa từng sinh ra đứa con này……”.
Trên đường về tôi không nói chuyện với Triệu Viễn Phong.
Tôi giống như kẻ mất hồn, cũng không nhớ làm sao về được nhà.
Triệu Viễn Phong bị tôi nhốt ngoài cửa, tôi nói muốn ở một mình.
Triệu Viễn Phong im lặng một hồi rồi nói được.
Tôi ngồi thừ trên ghế salon, trong đầu chỉ có hình ảnh mẹ tôi cầm dao gọt trái cây gào khóc. Tôi không rõ tại sao chúng tôi lại tới mức này? Cha tôi qua đời sớm, tôi chỉ có mình bà là người thân, bình thường bà nói gì tôi nghe nấy, nhưng chuyện này tôi thật sự không làm được.
Tôi ngủ trên ghế salon, trong lúc mơ màng cảm giác được ai đó bế lên, sau đó lại đặt xuống một nơi mềm mại.
Tôi mệt đến nỗi không sao mở mắt ra được, cựa quậy tìm tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Khi thức giấc thì trời đã sáng.
Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trên giường.
Ơ? Tôi nhớ tối qua mình ngủ trên ghế salon mà?
Chẳng lẽ mộng du tự vào phòng?
Tôi lắc đầu đi ra ngoài, bắt gặp Triệu Viễn Phong bưng cháo từ bếp ra.
A?! Sao gã khốn này lại ở đây?!
“Dậy rồi à?” Anh đặt cháo lên bàn, “Đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Anh vào bằng cách nào?” Tôi có mở cửa cho anh đâu nhỉ?
“…… Thì đi vào thôi.”
Giờ tôi mới nhớ lần trước anh dọn đi không trả lại chìa khoá cho tôi, “Đưa chìa khoá đây.”
“A Bạch……”
“Trả chìa khoá cho tôi.”
Anh bất đắc dĩ lấy chìa khoá ra đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy rồi đẩy anh ra cửa.
“A Bạch, khoan đã……”
“Đi làm việc của anh đi, đừng có lượn trước mặt tôi nữa.” Tôi đóng ập cửa lại.
“A Bạch, em mở cửa đi……”
Tôi mặc kệ anh, ngồi cạnh bàn ăn nhìn nồi cháo bốc hơi nghi ngút.
Cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh.
Ơ…… Mèo của tôi đâu?!
Tôi mở cửa hỏi Triệu Viễn Phong: “Tiểu Hoàng đâu?”
“Khụ….. Ăn sáng trước đã nhé?” Anh nói, “Cháo sắp nguội rồi.”
“Không muốn, Tiểu Hoàng ở chỗ anh đúng không? Anh mang nó về đây đi.”
“Em ăn sáng trước đi đã…… Ăn xong anh đem nó về được không?” Triệu Viễn Phong ấp úng làm tôi cảm thấy có gì đó không ổn, “Triệu Viễn Phong, anh lại gạt tôi đúng không?”
“Anh……” Anh đột nhiên ỉu xìu, “A Bạch, anh nói ra em đừng giận nhé, Tiểu Hoàng…… mất tích rồi……”
“Cái gì?!”
“Trước khi anh đi tìm em đã đem nó tới chỗ Trình Vũ, tối qua Trình Vũ nói nó đi ra ngoài không về nữa……”
Tôi nổi giận đóng sầm cửa lại, “Tiểu Hoàng không về thì anh cũng đừng về nữa!”
Đến tối mới tìm được Tiểu Hoàng.
Thì ra nó chui vào thùng rác gần nhà Trình Vũ, vì mập quá nên leo lên không được.
Triệu Viễn Phong vừa tắm cho nó vừa ghét bỏ véo bụng nó, “Đến lúc giảm cân rồi, sau này mỗi ngày cho nó ăn một bữa thôi.”
Tiểu Hoàng kêu meo meo làm tôi thấy hơi tội nghiệp, “Anh ngược đãi mèo đấy à? Muốn bỏ đói nó đúng không?”
Triệu Viễn Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy thì hai bữa đi, mất công nó đói quá lại nhìn mặt trăng thành bánh nướng.”
Tôi ngẩn người một lúc mới phản ứng được anh nói gì, tức giận cầm vòi hoa sen phun anh.
“Nóng, nóng…… A Bạch……”
“Hừ, cho anh chừa cái tật chọc tôi này!”
Có một lần tôi đói đến nỗi nhìn mặt trăng thành bánh nướng.
Lúc đó tôi vẫn chưa phải là trợ lý của Triệu Viễn Phong. Khi mới vào công ty tôi làm trợ lý cho phó giám đốc Lục Phương, lần duy nhất gặp Triệu Viễn Phong là khi ôm hồ sơ đến cho anh ký tên.
Hôm đó công ty vừa có dự án mới, tôi và Lục Phương bận đến mức quên cả ăn cơm tối. Khoảng mười giờ Lục Phương phát hiện Triệu Viễn Phong chưa về nên bảo tôi mau đem hồ sơ cho anh ký.
Đến văn phòng tôi mới phát hiện người này không làm việc mà đang ngắm trăng!
Anh dựa vào cửa sổ nói, “Hôm nay trăng tròn thật.”
Tôi đói mờ mắt, ngẩng đầu nhìn rồi thốt lên: “Đúng vậy, y chang bánh nướng luôn……”
Triệu Viễn Phong: “……”
Nói xong tôi mới phản ứng được, xấu hổ đến mặt đỏ rần, vội vã nói lảng sang chuyện khác, “Triệu tổng, hồ sơ này……”
“Cậu đói à?” Triệu Viễn Phong nhíu mày, “Chưa ăn cơm sao?”
“Không, tôi không đói……” Còn chưa nói hết thì bụng tôi đã kêu một tiếng.
Triệu Viễn Phong cầm áo khoác trên ghế nói: “Đi thôi, tôi cũng chưa ăn, đi chung nhé.”
“Không cần đâu Triệu tổng, tôi……” Tôi không muốn ăn cơm với anh! Tôi và anh có quen đâu chứ! Ở công ty Triệu Viễn Phong luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nên tôi hơi sợ, sợ không cẩn thận sẽ bị anh mắng xối xả.
Nhưng anh vẫn cứ đi, hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Lúc đầu tôi hơi căng thẳng khi ngồi cùng bàn ăn với Triệu Viễn Phong, nhưng đồ ăn vừa bưng lên thì tôi chẳng còn quan tâm nhiều vậy nữa.
Đói chết rồi, ăn no mới quan trọng.
Tôi vừa ăn vừa cảm thấy hình như Triệu Viễn Phong đang nhìn tôi, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy anh cũng đang ăn cơm.
Chắc tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Ăn cơm với sếp vẫn có chỗ tốt, đây là bữa ăn phong phú nhất trong tháng này của tôi, trong lòng tôi thầm cám ơn Triệu Viễn Phong tám trăm lần.
Nhưng tôi cứ có cảm giác mình quên mất gì đó.
Sau đó Lục Phương gọi điện tới, “Tiểu Bạch, hồ sơ ký xong chưa? Sao còn chưa về nữa?”
Thôi xong, tôi quên béng Lục Phương rồi, “Quản lý Lục, tôi……”
Triệu Viễn Phong đưa tay cầm điện thoại, “Lão Lục, cậu vất vả rồi, mau về nhà đi.”
Lúc này nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng cuối cùng lên bàn, “Món ngọt của ngài……”
Lục Phương nghe xong lập tức bùng nổ, “Các cậu đang ăn cơm đấy à?! Các cậu ăn cơm mà không gọi tôi?! Có lương tâm không đấy?!”
Triệu Viễn Phong: “Cậu có tay có chân, không biết tự đi ăn à?”
Tôi: “……”
Chẳng lẽ tôi không tay không chân sao?