Bần Cùng Quý Công Chúa

Chương 44



Cảnh sắc rừng cây tùng trong trang viên Rossing rất đẹp, tuy rằng là mùa đông hiu quạnh, nhưng gió lạnh mang theo hương tùng đặc biệt khiến người nâng cao tinh thần tỉnh não.

Elizabeth cùng Mary đều yêu thích phiến rừng cây này, buổi sáng mỗi ngày đều phải đi dạo bên trong một vòng.

Mà Collins, Charlotte cùng Lucas tước sĩ không có nhiều nhàn hạ thoải mái như vậy, sáng sớm mỗi ngày bọn họ đều phải đến thăm hỏi de Bourgh phu nhân. Mary xem ra, loại hành vi này tựa như cung phi thỉnh an thái hậu.

Ý tưởng này làm nàng buồn cười, đồng thời lại may mắn mình cự tuyệt Collins cầu hôn, nếu không mỗi ngày đi thỉnh an lại thành nàng rồi.

“Buổi sáng tốt lành, hai vị nữ sĩ.” Fitz William đứng ở chỗ đường mòn quẹo vào, cúi đầu với các nàng.

Darcy cũng giơ mũ mình lên thăm hỏi.

“Buổi sáng tốt lành, hai người cũng thích tản bộ ở trong rừng cây?” Elizabeth cười nhìn về phía Fitz William. Nàng cùng vị thân sĩ này thực thân, một tia tình tố lan tràn giữa hai người trong lúc đó.

“Đúng vậy, cảnh sắc nơi này thực mê người. Tôi hơn nữa thích hương vị tùng trong không khí!” Fitz William vừa nói vừa mở khuỷu tay mình, Elizabeth thuận thế ôm lấy cánh tay của hắn, làm bạn với hắn chậm rãi mà đi.

Con ngươi Darcy lóe lóe, cũng thong thả bước đến bên người Mary, hơi mở tay ra.

Mary có chút do dự.

“Sương sớm trên đất làm cho hài của nàng dễ trượt, Mary tiểu thư.” Darcy nghiêm trang khuyên bảo.

Hắn vừa dứt lời, Elizabeth phía trước liền lảo đảo một chút nhào vào trong lòng Fitz William. Sắc mặt hai người đỏ bừng tách ra, sau đó nhìn nhau cười.

Mary không hề do dự, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Darcy. Khuỷu tay của hắn thực ấm áp, gây cho người khác cảm giác an toàn.

Darcy kẹp chặt cánh tay, thả chậm cước bộ, dần dần kéo ra khoảng cách với Fitz William cùng Elizabeth. Hai người đều không nói lời nào, không khí dần dần trở nên xấu hổ. Mary đem sợi tóc bên má vén đến sau tai, mỉm cười nói, “Giống như có chút lạnh, chúng ta trở về đi.” Trước mắt, nàng cảm giác phi thường không được tự nhiên.

“Lần trước ta đưa cho nàng Brandy đã mở nắp sao?” Darcy không hề dự liệu hỏi.

“Còn không có.”

“Như vậy, ta có may mắn cùng nàng uống một ly không?” Darcy lại hỏi.

Rượu là hắn đưa, Mary không thể cự tuyệt.

Hai người trở lại khu nhà mục sư, trong phòng im ắng, mọi người đều không có trở về. Darcy đi đến lò sưởi trong tường thêm củi, dùng kìm sắt gẩy lửa thêm lớn.

Mary mở bình rượu, dùng ly rượu hình Tulip đổ ra rượu đạm kim sắc, bọt khí nhỏ bé bám đầy vách ly, sau đó vỡ vụn trong không khí.

Mary đem ly rượu đưa cho Darcy, ngồi xuống sô pha bên lò sưởi, hỏa diễm ánh đỏ nửa bên mặt nàng, ngay cả lông tơ thật nhỏ đều có thể thấy được rõ ràng, nàng thoải mái thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái tùy tiện giống như một con mèo nhỏ cuộn mình qua mùa đông. Nàng giơ lên ly rượu nhắm ngay lò sưởi trong tường, xem xét rượu dịch ánh lên ánh sáng màu, sau đó đặt lên chóp mũi ngửi, lộ ra biểu tình say mê.

“Rượu ngon.” Nàng nâng ly với Darcy, dùng đầu lưỡi nhấp nhất một giọt. Thuần mà hơi cay, đường đơn hơi ngọt, ngậm lâu nhiều chua sót theo đầu lưỡi lan tràn đến toàn bộ khoang miệng, lại tiến vào yết hầu. Nàng nhắm mắt, lẳng lặng thể hội dịu dang, cam liệt, tinh tế, day dứt. Có lẽ là bởi vì hỏa diễm thiêu đốt, có lẽ là bởi vì cồn thu hút, hai má của nàng lặng lẽ hiện lên hai mạt đỏ ửng.

Darcy cảm thấy mình còn không có uống rượu cũng đã say. Hắn nhìn chằm chằm Mary, hoàn toàn không thể dời tầm mắt.

“Ngài không uống sao, Darcy tiên sinh?” Mary nghiêng mặt, không được tự nhiên mím môi.

Darcy giật mình hoàn hồn, nhấp một ngụm rượu to nói giọng khàn khàn, “Ta khắc chế thật lâu, thẳng đến gần nhất mới buông tha cho giãy dụa. Mary tiểu thư, thỉnh cho phép ta biểu đạt tình yêu với nàng, cũng chân thành khẩn cầu nàng gả cho ta!”

Hắn đứng dậy, dùng tư thái vô cùng cứng ngắc đứng ở trước mặt Mary, đôi mắt thâm thúy trong một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng tú lệ.

Rượu trong tay Mary thiếu chút nữa đổ lên váy. Nàng lấy lại bình tĩnh, chần chờ mở miệng, “Darcy tiên sinh, ta nghe nói ngài muốn cùng một vị tiểu thư quý tộc kết hôn?”

“Ta từng có cái ý niệm kia trong đầu, nhưng cuối cùng đã mất.” Hắn thẳng thắn thành khẩn nói.

Mary buông ly rượu, cùng hắn mặt đối mặt đứng, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Như vậy, Darcy tiên sinh có thể nói cho tôi biết, tôi đến tột cùng có ưu điểm nào có thể cho ngài buông tha đám hỏi cùng một vị tiểu thư quý tộc?” Tay nàng thấm ra một tầng mồ hôi, khẩn trương cùng đợi trả lời của hắn.

“Gia đình của nàng cũng không giàu có; cha mẹ tính tình cổ quái; chị em lỗ mãng xúc động; đồ cưới thiếu; thân thích cũng không thể diện, thậm chí ngay cả di sản cũng không thể kế thừa. Đối với nàng vẫn như cũ yêu nàng, muốn có được nàng, loại tâm tình bức thiết này không thể kiềm chế. Nếu nàng có thể thành toàn niệm tưởng của ta, ta chính là nam nhân may mắn nhất toàn Anh quốc.”

“Cưới một vị tiểu thư điều kiện không xong như vậy, tôi thật sự nhìn không ra ngài có may mắn thế nào, Darcy tiên sinh.” Mary cơ hồ bị hắn mọi cách soi mói cùng hạ thấp mình mà tức nở nụ cười. Nàng nguyên vốn tưởng rằng hắn sẽ nói hết tâm sự với nàng, nàng chưa bao giờ nghe hắn nói với nàng chút ngọt ngào, liền ngay cả cầu hôn cũng là như thế. Nàng thật sự là rất đáng buồn!

“Mời ngài đi ra ngoài Darcy tiên sinh! Nơi này không chào đón ngài! Ngài mạo phạm cùng vũ nhục với Mary còn chưa đủ sao? Khi ngài ghét bỏ nàng, nàng sẽ yên lặng tránh ra, khi ngài yêu nàng, nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt? Trên thế giới cũng không có đạo lý như vậy! Nàng tuyệt sẽ không gả cho một kẻ vi phạm nguyện vọng cuối cùng của cha mình, tùy ý hãm hại bạn thân từ thuở nhỏ! Ngài thậm chí còn muốn chia rẽ Jane cùng Bentley, làm cho bọn họ lâm vào vực sâu thống khổ!” Elizabeth trừng mắt đứng ở cửa, hiển nhiên nàng đã nghe thấy bọn họ đối thoại.

“Tôi không rõ ý tứ của cô, Elizabeth tiểu thư?” Tiếng nói Darcy khàn khàn.

“Wickham đã vạch trần chân diện mục của ngài, nay cư dân toàn Lang Vaughn đều biết ngài là người như thế nào! Ngài không tốt, lãnh huyết, không nói tình nghĩa! Gả cho ngài là tuyệt đối sẽ không hạnh phúc! Mời ngài đi ra ngoài!” Elizabeth đập cửa ầm ầm, Fitz William ở phía sau nàng nhìn Darcy cười khổ.

Mary buồn bực cùng thất vọng bị trộn lẫn nháy mắt biến mất không còn một mảnh. Nàng khó xử nhìn lại Darcy, phát hiện sắc mặt hắn tối tăm, con ngươi tràn đầy sắc thống khổ, không khỏi đáng thương hắn. Nàng biết hắn nhất định là vô tội! Nhưng nàng không thể thay hắn biện giải, sẽ chỉ làm lửa giận của Elizabeth càng thêm tăng vọt, không thuận theo không buông tha.

Darcy ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Mary, “Ta nghĩ muốn được đến một đáp án.” Tiếng nói của hắn run run.

“Không, tôi không thể đáp ứng cầu hôn của ngài, Darcy tiên sinh.” Mary khuỵu gối, trong lòng thở dài một hơi.

Darcy bình tĩnh nhìn nàng, cảm xúc nào đó nóng cháy như nham thạch nóng chảy giấu giếm ở trong con ngươi sâu thẳm, mắt thấy sắp bùng nổ. Ngực của hắn kịch liệt phập phồng, cả người phát ra âm khí ngay cả Elizabeth to gan lớn mật cũng giật nảy mình. Nàng nghiêng người, kề sát cửa đứng thẳng.

Darcy đạp từng bước về phía trước, tới gần Mary.

Mary nâng cằm, ngạo nghễ nhìn lại.

Từ trong mắt nàng trạm lam thấy được tuyệt không thỏa hiệp, thái dương huyệt cổ Darcy ra nổi hai đường gân xanh, cắn răng lui về phía sau hai bước, cúi đầu thật sâu với Mary, sau đó trầm mặc rời đi. Bộ pháp của hắn nhanh chóng mà hỗn độn, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng tùng mông lung.

“Hy vọng cô có thể lo lắng nữa một chút, Mary tiểu thư. Darcy yêu cô là không thể nghi ngờ! Hắn mỗi thời mỗi khắc đều tưởng niệm cô! Liên tục công tác hai ngày hai đêm chỉ vì có thể đúng lúc đuổi tới Rossing trang viên cùng cô gặp nhau.” Fitz William nâng lên mũ thăm hỏi, sau đó cũng vội vàng rời đi.

Mary nháy mắt thoát lực, ngã ngồi ở trên sô pha sau người, lấy tay che mặt một lúc lâu không nói gì.

Elizabeth cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể ngồi ở bên người nàng làm bạn.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

“Em kỳ thật rất muốn đáp ứng cầu hôn của hắn, nếu hắn có thể buông tha cho thành kiến với nhà chúng ta, nếu hắn có thể đem lời nói lại ngọt ngào một chút.” Qua hơn mười phút, Mary thấp giọng mở miệng.

“Nha, Mary, thực xin lỗi, chị có phải đã phá hủy hạnh phúc của em? Nhưng là chị không thể tin nhân phẩm của hắn, hắn hãm hại Wickham! Hơn nữa, hắn đầu tiên là làm thấp đi em ghét bỏ em, hiện tại lại ở đây nói yêu em, loại chuyển biến này thật sự khả nghi!” Elizabeth nhanh khóc ra.

“Không, nếu hắn mang nhiều soi mói cùng bất mãn như vậy cùng em kết hôn, chúng em nhất định sẽ không hạnh phúc. Chị không cần suy nghĩ nhiều quá Eliza, Đông phương có câu ngạn ngữ —— Hạnh phúc của ta, mệnh của ta. Em nghĩ đây là vận mệnh của em, em hẳn là bình tĩnh nhận nó.” Mary ôm lấy bả vai Elizabeth lay động, mi tâm rối rắm chậm rãi buông ra. Nàng không nghĩ cùng Elizabeth thảo luận chuyện Wickham, nàng đã nhận định xong việc thực, chính mình nói cái gì cũng vô dụng.

Chờ mấy người Lucas tước sĩ trở về, hai chị em đã khôi phục bình thường, bọn họ một chút cũng không biết trong phòng này từng phát sinh chuyện có thể làm bọn họ sợ rớt cằm.

Darcy một hồi đến Rossing trang viên đã đem chính mình ném vào thư phòng, lấy ra một lọ Whiskey uống liền hai ly. Rượu dịch cay độc đau đớn yết hầu của hắn, cũng đau đớn trái tim của hắn.

“Hắc, chú em, chú cần khắc chế!” Fitz William đẩy cửa phòng ra, đoạt được ly rượu trong tay hắn.

“Không có ai có thể một lần cầu hôn liền thành công. Các cô gái luôn yêu thích lặp đi lặp lại nhiều lần khảo nghiệm người trong lòng các nàng.” Fitz William ra vẻ thoải mái an ủi, lập tức nhớ tới cái gì lại khẽ kêu lên, “Nha, chúng ta thiếu chút nữa đã quên Wickham! Chú nghe thấy Elizabeth nói sao? Hắn chửi bới thanh danh của chú. Ngẫm lại hắn sẽ làm như vậy ở trước mặt Mary phá hư hình tượng của chú đi, nàng đương nhiên sẽ không gả cho ‘Ác ôn’ như chú vậy! Anh nghĩ chú cần giải thích rõ ràng với nàng!”

Darcy ngẩn người, sắc mặt suy sút trở thành hư không. Đúng vậy, tồn tại hiểu lầm đáng sợ như vậy, Mary làm sao có thể đáp ứng mình cầu hôn? Hắn lập tức đi đến cửa phòng nghỉ, đi đến một nửa lại dừng lại, trở lại trước bàn làm việc mở ra giấy viết thư.

“Em cần im lặng, Fitz William. Còn có, cám ơn anh an ủi.” Hắn mỏi mệt nói.

“Không cần cảm tạ.” Fitz William xua tay, mặt lộ vẻ tò mò, “Chú sẽ không như vậy buông tha cho Mary tiểu thư đi?”

“Không, tuyệt đối không thể!” Darcy kiên định lắc đầu.

“Như vậy anh cho chú cái đề nghị, chờ nàng bình tĩnh, về sau lại cầu hôn nàng đi. Nghe nói mùa hạ sang năm các nàng muốn đi du lịch bên hồ, vừa vặn đi qua Pemberley, chú có thể ở chỗ này tiến hành một lần cầu hôn lãng mạn. Nói thực ra, chú cầu hôn lần này cực kỳ không xong, một câu ngọt ngào cũng không có. Lòng tự trọng Mary tiểu thư nhất định đã bị đả kích mãnh liệt.” Fitz William vui sướng cười rộ lên khi người gặp họa. Không nghĩ tới Darcy ngay cả cầu hôn đều bản khắc như vậy, lão Darcy tiên sinh nhất định sẽ khóc vì con.

“Em đã cho ta liệt kê đủ loại khó khăn khi cưới nàng mới có thể  đột nhiên hiện ra tình yêu thâm trầm của em với nàng.” Thống khổ trong lòng Darcy tiêu thất, chỉ còn lại có ảo não cùng rối rắm, thấp rủa nói, “Đáng chết, em đã quên nàng là một vị tiểu thư kiêu ngạo cỡ nào!”

“Vậy thật bất hạnh! Nàng chỉ cảm giác được chú cao cao tại thượng cùng bố thí thương hại. Chú hẳn là nên xem nhiều một ít tiểu thuyết tình yêu, đối với lần thứ hai cầu hôn rất có ích. Một cái đề nghị cuối cùng, không có trăm phần trăm nắm chắc trăm ngàn lâng đừng nữa mở miệng!” Vỗ vỗ bả vai em họ, Fitz William cười tủm tỉm tiêu sái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.