Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 247: Phiên ngoại 2



Như Mục Dung đã nói, mấy tiếng sau khi cô tiêu tan Huyết Nguyệt rơi xuống 

Ngày hôm sau mặt trời vẫn đúng hẹn mọc lên, hào quang vạn trượng xua đi hắc ám.

Tang Đồng nghe thấy tiếng thấy tiếng đập cửa ngồi dậy, đầy mắt mông lung: Sao mình lại ngủ trên bàn làm việc?

Cô nhìn quanh một vòng phát hiện mình đã về tới phòng làm việc: “Vào đi.”

Đường Liêm Tử mở cửa đi vào, cười nói: “,Chị Đồng, Ngưu cục trưởng tìm chị.”

“Ngưu cục trưởng?”

“Vâng.”

Tang Đồng tựa lưng vào ghế ngồi thật lâu, chuyện đêm qua xảy ra có vẫn nhớ rất rõ, giật mình nhớ tới Mục Dung nói cô ấy đem thế giới này quay về một tuyến thời không khác….

Cô cầm điện thoại lên nhìn ngày tháng, thời gian lùi về bốn năm trước??? Là lúc vừa xử lý xong Hoàng Sa Mạc Lĩnh Đông Bắc???

Tang Đồng đi tới phòng Ngưu cục trưởng: “Cục trường ngài tìm tôi?”

Ngưu cục trưởng tự mình đứng dậy lôi kéo Tang Đồng ngồi xuống, đưa văn kiện cho cô: “Nhiệm vụ Đông Bắc lần này cô hoàn thành rất xuất sắc, đây là tổ chức khen thưởng cho cô, cá nhân tôi thả cô ba tháng nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thật tốt.”

Tang Đồng nhận sấp văn kiện kinh ngạc nhìn Ngưu cục trưởng: lão Ngưu vẫn là dáng vẻ bảo đao chưa già.

Mở ra văn kiện, bên trong là huân chương vàng óng và một tấm bằng khen.

“Cục trưởng, Vương Hạo đâu?”

Ngưu cục trưởng kinh ngạc nhìn Tang Đồng: “Ai?”

“À, không có gì.”

Tang Đồng đi ra khỏi phòng cục trưởng đi vào phòng lưu trữ hồ sơ: Đại diện cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt lại biến thành tên một người khác.

Tang Đồng nhớ tới Vương Hạo là lão cục trưởng trước khi chết tiến cữ vào cục, tuyến thời không này không có lão cục trưởng như vậy Vương Hạo cũng không gia nhập vào cục…..

Kỳ quái hơn là Hoa Vân Nguyệt phải mấy năm sau mới gia nhập thì thình lình xuất hiện, người tiến cử cô ấy không phải  mình mà là sư phụ cô ấy Hoa Phong Tuyết.

Tang Đồng về phòng sắp xếp hành lý, xuất thần ngồi trên giường thật lâu, cầm điện thoại bấm số người nhà.

“Alo, ai vậy?”

“Mẹ…”

Tiếng quở trách lập tức truyền tới: “Cô còn biết có người mẹ này hả? Cô còn cần  cái nhà này không? Cô đếm sao bao nhiêu năm rồi cô chưa về nhà hả? Cô có biết mấy năm nay thân thể cha cô không tốt không? Cô đó bất hiếu!”

“Mẹ, Du nhi đâu?”

Bên kia điện thoại im bặt,: “Đồng Đồng con sao  vậy? Nói cho mẹ biết có chuyện gì rồi? Con đừng doạ mẹ.”

“Mẹ, con không sao, mẹ nói cho con  biết Du nhi đâu rồi?”

“Trận tai nạn giao thông kia một nhà ba người của chú con đều qua đời rồi…nếu con nhớ họ thì về nhà, mẹ với cha dẫn con đi bái tế.”

Hốc mất Tang Đồng đỏ lên, khẽ nói: “Mấy ngày nữa con về, muốn ăn canh gà.”

“Được được được, con về mẹ bắt cha con nấu cho con ăn.”

“Nhiều đậu hũ.”

“Được!”

Cứ như vậy Tang Đồng bước lên đoàn tàu về nhà, trên xe cô đọc được rất nhiều thông tin.

Tằng Thiên Hàm không sao Khôi bà bà không chết, vậy hung thủ sát hại Khôi bà bà là lão cục trưởng sao? 

Cô lại vờ như hỏi thăm tình hình Liễu Nhị nương tử, Tằng Thiên Hàm không vui nói: “Cô cố ý đúng không? Biết rõ trên người tôi không đủ tứ trụ, làm sao còn hỏi tôi chuyện Liễu gia hả?”

“Cậu giúp tôi hỏi Mã giá chút đi, tôi có chuyện quan trọng.”

Nửa tiếng sau Tang Đồng thu hoạch kết quả: Liễu gia Liễu Nhị nương tử mất tích được một khoản thời gian không rõ nguyên nhân, liên lạc không được 

Tang Đồng có chút hi vọng: Có lẽ những người tham gia diệt thế cũng giống mình, bảo lưu ký ức về thời-không đó.

Tang Đồng ở nhà hơn một tháng, trước sự không nỡ của nhị lão bước lên máy bay, bay về phương Bắc, máy bay vừa hạ hàn phong đã ập lên người, thành phố Sơn Dương thật lạnh mà.

Cô đi theo ký ức tìm về gia viên Hân Hân gõ cửa phòng 403, mở cửa là vị thiếu nữ trẻ tuổi 

“Ngài tìm ai?”

Tang Đồng há to miệng: “Xin lỗi, nhầm phòng.”

Lúc này 402 đối diện cũng mở cửa, Tang Đồng giật mình: Đây không phải chủ nhân đời trước căn nhà A Minh tiên sinh và chiếc hộp nhạc sao?

“A Vân, chuẩn bị xong chưa? Anh đưa ra ngoài ăn cơm nè, vị này là ai đây?”

“Xong rồi, vị này đi nhầm phòng.”

A Vân cầm túi xách cùng A Minh đi ra ngoài ngọt ngào nói cười mười ngón đan xen.

Tang Đồng nhớ lại: Vị A Vân này không phải nữ quỷ trọng hộp âm nhạc sao? Sao bọn họ lại ở cùng nhau?

Hoá ra, Mục Dung lại biến thế giới này trở thành tốt đẹp đến vậy.

Tang Đồng đi tới cửa hàng, bên trong có một bác gái đang đọc báo, thấy cô tới cũng không để ý.

“Dì ơi…”

“Có chuyện gì sao?”

“À, con thấy bên ngoài dán thông báo chuyển nhượng, định tới xem.”

Bác gái đẩy mắt kính dò xét Tang Đồng: “Tuổi còn nhỏ làm nghề này không sợ xúi quẩy hả con? Hay con muốn lấy mặt bằng buôn bán cái khác? Đối diện là trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu, làm nghề khác sợ không kiếm ra tiền đó.”

“Không sao, con có thể vào nhìn một chút không?”

“Vào đi, đằng sau còn có nhà kho, nơi này hoàn cảnh không tệ tiếc cái ở gần trung tâm mai táng quá, dì lớn tuổi thân thể cũng yếu dần suốt ngày nhìn tang lễ cũng không hay cho nên quyết định chuyển nhượng.”

Tang Đồng nhẹ gật đầu: “Con ra hậu viện nhìn thử nha.”

“Được.”

Tang Đồng quen đường đi ra hậu viện, cây quế xiêu vẹo kia tự tay Mục Dung cắm xuống vẫn an ổn đứng đó 

Tang Đồng có chút nghi ngờ, bất kỳ chỗ nào có dính đến lão cục trưởng đều bị ít nhiều thay đổi, tại sao linh hồn của Tần Hoài An vẫn còn nằm trong thân cây???

Nhịn xuống nghi ngờ, Tang Đồng trở lại: “Dì ơi, con nhìn cái cây kia hình như thuốc chủng phương Nam, sao lại xuất hiện ở Đông Bắc vậy?”

Bác gái giật mình một chút: “dì cũng không biết, nó đã ở đó trước rồi.”

Tang Đồng đóng lại cửa hàng, bác gái biết được Tang Đồng không đổi nghề liền đem tất cả giấy chế phẩm chuyển bằng giá vốn cho cô.

Tang Đồng đi tìm đội thi công, dựa theo dáng vẻ trong trí nhớ đổi mới cửa hàng, đặt lên biển quảng cáo 

Trên biển quảng cáo chia làm hai phần, một bên là Phong Thủy trai, một bên viết cửa hàng vàng mã, chẳng qua cô không có tâm tư xử lý nên cửa hàng buôn bán rất thảm.

Trong điện thoại Tang Đồng vẫn luôn lưu một dãy số, thỉnh thoảng cô sẽ mở ra nhìn nhưng chưa từng gọi, có một ngày không hiểu vì sao cô lại đổi tên số này thành: tiểu Trọc đầu

Nhìn màn hình, môi lại cong.

Bốn năm như cái chớp mắt, thoáng một cái đã đến thời gian diệt thế của lão cục trưởng năm đó.

Ngày đó Tang Đồng đóng cửa hàng lôi ghế ra ngồi cạnh cây quế già, nhìn trời chiều ngã về Tây, lại chờ đến phương Đông ngã màu nắng.

Không lâu sau đó, Tang Đồng thuê một vị đã về hưu chăm sóc cửa hàng, còn bản thân thì vác hành lý sau lưng bắt đầu hành trình không mục đích của mình.

Bản thân cô cũng không biết vì sao mình muốn đi, vốn tuởng rằng khoảng thời gian ở tuyến thời không kia mình đã kiệt sức, vất vả lắm mới có thể sống một cuộc đời an tỉnh nên trân trọng mới đúng.

Thế nhưng từ khi Mục Dung và Tang Du rời đi, chuyện linh dị trong nước cũng giảm mạnh.

Tang Đồng cảm giác mình như lục bình trôi nổi trên dòng sông, quá an tĩnh lại càng cô liêu.

Hoặc có lẽ nội tâm của cô đang khát vọng tìm kiếm thứ gì đó, cô không dám công khai truy tìm nên dùng cách mò kim đáy bể, nghe theo trời cao sắp đặt 

Dãy số kia vẫn khắc rất sâu trong lòng Tang Đồng dẫu rằng chưa một lần gọi, không có mình quấy nhiễu vận mệnh người kia chắc là không cải biển gì đâu? Có lẽ…đã sắp phi thăng.

Du lịch đến Tương Tây, Tang Đồng gặp được người quen cũ, Hoa Vân Nguyệt đi tới nhìn cô nửa ngày, kinh ngạc thốt lên: “Tang Đồng?! Là có thật sao! Lần trước họp thường niên Ngưu cục trưởng nói cô nghỉ phép dài hạn đi khắp nơi làm khảo sát, không ngờ đến chỗ này cũng gặp được cô.”

Tang Đồng hơi hoảng hốt, nhớ lại  ở tuyến thời không này Hoa Vân Nguyệt gia nhập cục còn sớm hơn cô, nên cười nói: “Thật trùng hợp.”

Hoa Vân Nguyệt đưa tay lên mắt Tang Đồng quơ quơ, ngạc nhiên nói: “Đúng là khỏi hẳn rồi, đúng là kỳ tích.”

Tang Đồng nhíu mày, bởi vì Mục Dung không xóa đi ký ức của cô cho nên trong tuyến thời không mới này cô không có ký ức những chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ Hoa Vân Nguyệt cũng giữ được ký ức sao?

“Cô còn nhớ mắt tôi bị thương?”

“Nói gì vậy? Chuyện này toàn cục đều biết mà.”

Thấy Tang Đồng mờ mịt, Hoa Vân Nguyệt chần chừ hỏi: “Sao vậy, cô không nhớ gì sao?”

Tang Đồng mìm môi  trầm mặc: “Đi trò chuyện chút đi.”

“Được.”

Hai người đi tới một quán rượu nhỏ, kêu mấy phần thức ăn mấy chai rượu, qua ba lần rượu Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng một chút, cảm khái nói: “Lúc xử lý bãi tha ma Đông Bắc không biết cô dùng bí thuật gì mà dẫn đến hai mắt bị mù, Ngưu cục trưởng vì muốn chữa lành cho cô mà triệu tập tất cả cao thủ trong cục tới có cả tôi trong đó, chỉ là tình huống rất lạ, dây thần kinh thị giác và khu phản xạ trong não không có vấn đề gì, chỉ là nhìn không thấy gì thôi.”

Tang Đồng thở chậm một nhịp, tuyến thời không cũ cũng đã xảy ra vấn đề này, không lẽ chỉ là trùng hợp sao?

“Là ai chưa lành cho tôi?”

Hoa Vân Nguyệt lắc đầu: “không biết, nhưng cô có thể hỏi Ngưu cục trưởng đó.”

Sau khi hai người tạm biệt, Tang Đồng quay lại khách sạn gọi cho Ngưu cục trưởng: “cục trưởng.”

“Là Tang Đồng sao? Du lịch thế nào nào?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi ngài.”

“Cô hỏi đi.”

“Mắt tôi là ai trị lành?”

“Cái này…”

“Cục trưởng, tôi vào cục nhiều năm chưa từng đòi hỏi gì quá đáng, chỉ lần này xin ngài trả lời tôi.”

“Được, tôi chỉ có thể nói là một vị cố vấn trong cục.”

Cố vấn?! “Cám ơn cục trưởng.”

Tang Đồng xoay người rời giường đi tới ban công, gió lạnh từng trận thổi vào làm cô hơi tỉnh táo lại.

Muợn chút men say cầm lên điện thoại, ngón tay linh hoạt bấm ra một dãy số, bấm xong trên màn hình xuất hiện ba chữ: Tiểu Trọc đầu.

Nhấn xuống nút gọi, cô hít một hơi thật sâu mới đủ dũng khí để điện thoại lên tai.

“Số máy quý khách vừa gọi không đúng.”

Tang Đồng cắn răng đi vào kho lưu trữ hồ sơ tìm hồ sơ của Tô Tứ Phương, tư liệu đã bị xoá.

Một loạt điểm kỳ lạ làm cho Tang Đồng có dự cảm bất an, một đáp án vô cùng sinh động.

Cô tìm đến phòng kỹ thuật xin người điều tra nguyên nhân vì sao loại bỏ hồ sơ của Tô Tứ Phương, đối phương nói: Người này xin phép rút lui khỏi cục, trong cục chỉ lưu trữ ba năm hồ sơ những thành viên xin rút khỏi cục.

Tang Đồng về tới phòng ngã xuống giường, mua chuyến bay gần nhất đến Tây Tạng.

Đến Tây Tạng bái kiến đại tông, đối phương nói với Tang Đồng: Tô Tứ Phương đã hoàn tục.

Đầu óc Tang Đồng trống rỗng xách hành lý xuống núi, mấy phút sau lại hồng hộc chạy về: “Đại tông, có thể cho đệ tử muợn thiền thất?”

Thi triển ngũ quỷ tìm người trong Phật môn tịnh địa hiệu quả không tốt, ngũ quỷ chỉ hời hợt chỉ ra một phương hướng, Tang Đồng xin lỗi đại tông rồi lập tức tạm biệt, dựa theo phương hướng ngũ quỷ đã chỉ vội vàng đi tới tiểu trấn nào đó ở phương Nam.

Cô tìm đại một phòng trọ nhỏ lại thi triển ngũ quỷ tìm người, bôn ba mấy ngày lại không ăn gì chỉ uống mấy ngụm nước, thi triển xong thuật pháp thì hai mắt mê man suýt té ngã.

Ngũ quỷ nói người cô muốn tìm đang ở trong một siêu thị lớn, trong tiểu trấn chỉ có duy nhất một siêu thị cỡ lớn, Tang Đồng đứng trước cửa siêu thị trái tim đập như không phanh.

“Hoan nghênh quý khách.”

Tang Đồng đưa điện thoại cho thu ngân: “Xin hỏi ngài có nhìn thấy người này không?”

Đối phương nhìn một hồi lắc đầu: “hôm nay không có vị hòa thượng nào tới tiệm chúng tôi…”

Ánh mắt Tang Đồng tối sầm: “Thật sao…”

“A?? Người này, quý khách chờ chút.”

“Ngài từng gặp sao? Em ấy ở đâu?”

Thu ngân gọi tới một vị nhân viên cửa hàng: “Chị Lưu, nhìn xem có giống tiểu Tô không?”

“À, đúng là giống thật.”

“Em ấy họ Tô, tên Tứ Phương! Em ấy ở đâu? Có thể để tôi gặp em ấy?”

Nhân viên của hàng vừa đi vừa nói với Tang Đồng: “ngài là bạn em ấy sao? Em ấy là nhân viên vệ sinh ở tiệm chúng tôi mấy năm rồi, tính cách đặc biệt tốt, chẳng qua tấm ảnh này của ngài…làm nhận không ra.”

Nhân viên cửa hàng quay đầu nhìn Tang Đồng, lập tức ngừng nói 

Tang Đồng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tô Tứ Phương, người này vẫn chưa nhận ra mình đi vào, Tô Tứ Phương mặc trên người quần áo lao động màu xanh của siêu thị, trong tay cầm đồ lau nhà nghiêm túc làm việc.

Tang Đồng cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, sạch sẽ gọn gàng như gương soi 

“Tô Tứ Phương?” Tang Đồng nhẹ giọng gọi 

Người trước mặt vẫn nghiêm túc làm việc không chút phản ứng.

Tang Đồng im một chút lại lớn tiếng gọi, nhân viên bên cạnh nghi hoặc đụng đụng tay Tang Đồng: “Quý khách, tiểu Tô khuyết thính.”

“Cô nói cái gì?”

Nhân viên bị vẻ mặt của Tang Đồng làm cho sợ hãi, do dự chỉ chỉ tai: “tiểu Tô nghe không được.”

“Chuyện lúc nào?”

“Lúc đến xin việc là đã như vậy rồi, tiểu Tô không có bằng cấp nhưng quản lý cân nhắc tình huống đặc biệt của em ấy nên đặc biệt thu nhận.”

“Em ấy tới bao lâu rồi?”

Nhân viên nghĩ nghĩ đáp: “Hình như ba bốn năm, chính xác là ngày nào thì tôi không rõ.”

Mũi Tang Đồng chua chua, cố trấn định: “Cám ơn, ngài đi làm việc đi.”

Nhân viên đi rồi, hốc mắt Tang Đồng có chút nóng 

Lần này cô hiểu rõ, hai tuyến thời gian phát sinh chuyện gì trên người, cô đều đã hiểu!

Cô biết dựa vào tính tình người này, hạo kiếp hủy diệt nhân loại xảy ra làm sao có thể không từ mà biệt?

Nghịch Thiên Cải Mệnh là bí thuật bá đạo một tay giao tiền một tay giao hàng, một khi dâng lên tế phẩm coi như thuật pháp không thành cũng không thể lấy lại tế phẩm!

Tại sao thời gian trước mình không nghĩ tới?? Sao mình lại có thể ngu ngốc đến như vậy?!

Thị giác và thính giác đều thuộc ngũ giác, rõ ràng là người trước mặt dùng thính giác đổi cho mình quang minh!!!

Tô Tứ Phương lau đến hàng cuối cùng mới vịn đồ lau nhà đứng lên, đưa tay lau mồ hôi trên trán, muốn quay đầu nhìn thành quả lao động, vừa xoay người thì lập tức chết trân.

Nàng im lặng, khoé môi giật giật theo bản năng, siết thật chắc đồ lau nhà mới nhịn được ý nghĩ muốn chạy trốn, Tang Đồng hít sâu một hơi sải bước đi tới Tô Tứ Phương.

Thế giới này đều đã hủy diệt một lần, lần này tuyệt đối không để Tô Tứ Phương rời đi!

“Đồng…”

Tang Đồng chụp lấy cây lau nhà quăng một bên, bắt lấy cổ tay Tô Tứ Phương không nói gì lôi ra ngoài 

Tô Tứ Phương kêu hai tiếng thấy Tang Đồng càng đi càng nhanh nên không giãy dụa nữa, trên đường đi nhân viên cửa hàng thấy vậy kêu lên: “Tiểu Tô? Em muốn đi đâu??”

Tang Đồng không quay đầu nói: “Bỏ việc, tiền lương trừ sao thì trừ.”

Trong lúc lôi kéo có mấy lần Tang Đồng muốn ngừng lại nhưng phát hiện luôn có người qua đường nhìn hai người nên đành phát bắt taxi đem Tô Tứ Phương lôi về khách sạn.

Trên đường Tô Tứ Phương gọi Tang Đồng mấy lần, nhưng thấy đối phương không để ý tới nàng nên cũng đành thôi, chẳng qua lúc đầu nắm cổ tay đã đổi thành muời ngón đan xen.

Vào phòng Tang Đồng đẩy Tô Tứ Phương lên giường, đi tìm giấy bút viết: “Tai mấy người bị gì?”

Tô Tứ Phương bất đắc dĩ cười, khẽ nói: “Đồng… Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần không quá phức tạp thì em có thể hiểu được khẩu ngữ.”

“Càng tốt, tôi hỏi tai mấy người bị cái gì?!”

Tô Tứ Phương mím môi: “bạo bệnh.”

Nước mắt trượt xuống khoé mi, một đường rơi xuống.

Trong mắt Tô Tứ Phương loé lên chút bối rối, muốn lau nước mắt cho cô tay đưa lên lại chậm rãi thả xuống.

Tô Tứ Phương biết: Tang Đồng là người không thích khóc.

“Có phải hoàn tục rồi không cần tuân theo thanh quy giới luật?”

“Đồng Đồng…”

“Còn muốn gạt tôi bao lâu nữa?”

Tô Tứ Phương thở dài một hơi, muốn quay đầu đi không nhìn cô, nhưng vì thính giác hạn chế không thể không nhìn người trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Nếu biết rồi thì hỏi em làm gì?”

Tang Đồng lung tung lau mắt: “Được, vậy hỏi mấy người tại sao muốn hoàn tục?”

“Kim Thân đã vỡ tu vi hủy hết, không bằng thuận theo tự nhiên.”

“Hay cho thuận theo tự nhiên, tôi lại hỏi mấy người: Tại sao muốn cứu tôi?”

“Người xuất gia lòng dạ từ bi, hơn nữa chị có năng lực tạo phúc cho bá tánh, giao dịch này em không chịu thiệt.”

Tang Đồng hừ lạnh: “tác dụng lớn hơn nếu so với tôi đâu đâu cũng có, nhiều nhà khoa học, y học, sinh vật học như vậy sao không thấy Tô đại sư cứu họ đi, sao hết lần này đến lần khác lại cứu tôi?”

Thấy Tô Tứ Phương im lặng, Tang Đồng có chút hoang mang nhận ra mình hùng hổ doạ người, im lặng một lúc, nói chậm lại ngữ khí ôn nhu hỏi: “trí nhớ của mấy người về tôi dừng lại ở đâu?”

Tô Tứ Phương còn chưa kịp đọc hiểu câu này thì Tang Đồng đã nói tiếp: “Mấy người biết không, thế giới này đã từng hủy diệt một lần.”

Tô Tứ Phương trừng lớn hai mắt, hít sâu một hơi: “Em biết.”

Lần này đến lượt Tang Đồng bất ngờ: “Mục Dung giữ lại trí nhớ cho mấy người?”

Tô Tứ Phương nhẹ gật đầu, Tang Đồng thả lỏng, cảm khái nói: “cô ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy.”

Nghĩ đến đêm diệt thế kia, mình tính lại thấy thân thể gần như trong suốt của Mục Dung, Tang Đồng trăm mối ngỗn ngang.

Cô hiệu rõ dụng ý của Mục Dung, cảm kích nên càng thêm kiên định, lần này có như thế nào mình cũng phải dũng cảm.

“Thôi việc theo tôi về.” Đại não Tang Đồng vận hành cấp tốc, nghĩ đến tất cả các loại khả năng.

Nếu như người ta từ chối thì mình nên nói gì, nếu người ta kiếm cớ trốn đi mình dùng cách gì lôi về đây.

Mặc kệ! Dù có chuyện gì cô cũng  cột Tô Tứ Phương ở bên cạnh!

Người này chất phác đến có chút ngốc, hiện tại còn mất đi thính giác không biết sẽ bị bắt nạt ra sao! Cái siêu thị trống rỗng kia, đến cả thu ngân lân nhân viên đều lười biếng, chỉ có nàng khờ khạo vùi đầu làm việc!!!

Tang Đồng thẳng người, chuẩn bị tư thế ‘chiến đấu’, nội tâm sinh ra vô số kịch bản.

Tô Tứ Phương nhìn vào mắt cô, nhẹ nói một chữ: “Được.”

“Hả?!” Tang Đồng không dám tin vào tai mình.

“Em nói được.”

Cười một cái, cảm giác mệt mỏi như lũ quét tràn về, Tô Tứ Phương thấy được dưới mắt của Tang Đồng sắp biến thành màu xanh đen: “Mệt thì nghỉ ngơi một chút.”

Tang Đồng cúi người tháo giày, sẵn tháo luôn giày Tô Tứ Phương, ôm nàng ngã xuống giường: “Ngủ với tôi một chút.”

Tiếng hít thở bình ổn ở bên tai Tô Tứ Phương, có chút nhột, không cần nhìn cũng biết người bên cạnh đã ngủ say.

Tô Tứ Phương kéo chăn lên đắp cho cả hai, nhắm mắt lại.

A Vân nắm tay A Minh ở trên đường, cô và A Minh quen biết nhau từ trên mạng kéo đến hiện thực tựa như một giấc mộng không chân thực.

Trước đây ít lâu, A Vân dẫn A Minh về quê ra mắt song thân và họ hàng, thương lượng tháng năm năm sau tổ chức hôn lễ.

Đốt nhiên tiếng ‘gào thét’ thu hút A Vân: “mấy người là muốn làm tôi giận chết? Hay là muốn mọc tôi tức chết??? Nhìn hơn hai chục căn nhà rồi thái độ mấy người là sao hả?! Không lẽ nhà chỉ có mình ên tôi ở hay gì?!” 

A Vân đưa mắt nhìn liền nhận ra cô gái kia, là người ngày đó đi nhầm nhà.

Mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng A Vân luôn cảm thấy bọn họ đã từng gặp nhau, thần kỳ chính là A Minh cũng có cảm giác này.

Lần này nhưng thấy Tang Đồng, A Vân rất vui, cô ở thành phố Sơn Dương không có bạn bè, nếu có thể trở thành bằng hữu với cô gái này thì thật tốt.

A Vân kéo tay A Minh, hai người ngầm hiểu đi tới gần Tang Đồng, Tang đang ở ven đường gào thét gọi Tô Tứ Phương, nói muốn mua nhà kết quả nhìn hơn hai chục căn đều không xong.

Đáng giận hơn là Tang Đồng dựa vào ánh mắt liền nhận ra Tô Tứ Phương không ưng, thế mà kêu bàng phát biểu ý kiến thù nàng không chịu nói.

Tằng Đồng thấy độ cong quỷ dị trên môi Tô Tứ Phương, nhớ tới người này căn bản không thể nghe được mình ‘gào thét’ nên càng cáu hơn.

‘ma trảo’ thuần thục đánh tới cánh tay Tô Tứ Phương, tìm nơi mềm nhất, chuẩn bị làm một cái vặn ba trăm độ.

“Hi!”

Tang Đồng quay đầu nhận ra đôi tình nhân này, liếc mắt nhìn Tô Tứ Phương: “Trùng hợp nha.”

“Ừm, không nghĩ tới có thể gặp được cô, tìm được bạn của cô chưa?”

Tang Đồng lắc đầu: “Cô ấy rời khỏi thành phố Sơn Dương rồi.”

“A! Vay tiếc quá…lần trước không kịp làm quen, có thể cho tôi biết tên của cô không?”

“Tôi tên Tang Đồng, kia là Tô Tứ Phương.”

A Vân nụ cười chói mắt: “xin chào xin chào, gọi tôi A Vân, đây là A Minh bạn trai tôi.”

Tang Đồng mỉm cười: “Xin chào.”

“Vừa nãy tôi nghe thấy hai người nói chuyện mua nhà? Cẩn tôi giúp gì không?”

“Không có gì, tôi nhìn mua nhà gần đây nhưng mà nhìn mâý căn rồi vẫn không hài lòng lắm.”

“Trùng hợp như vậy sao!” A Vân kinh ngạc.

“Sao vậy?”

A Vân quay đầu nhìn A Minh, thần sắc hạnh phúc giải thích: “Mùng một tháng năm năm sau chúng tôi kết hôn, đang định bán căn 403! Hai người…có muốn đi xem nhà chút không?”

“Giá tiền không vấn đề, tôi ở đây không có bạn bè thấy cô hợp duyên, nếu có thể làm hàng xóm càng tốt.” A Vân bổ sung thêm.

“Phòng 403?”

“Ừm, là phòng cô gõ nhầm ấy.”

Tang Đồng và Tô Tứ Phương nhìn nhau: “A Vân tiêu thư muốn bán nhà?”

“Ừm.”

“Chúng tôu mua.”

“Hả?  Okie okie,  tôi dẫn hai người đi xem nhà, thương lượng giá tiền luôn.”

“Không cần, giá tiền cô định là được, đây là điện thoại của tôi, cô chỉnh lý xong thì gọi tôi nha.”

A Vân ngạc nhiên nhận danh thiếp của Tang Đồng: “Được.”

Ngày đó dọn nhà A Minh và A Vân tình nguyện đến giúp,  xế chiều Tang Đồng mời hai người ở lại ăn lẩu Tứ Xuyên chính tông, bữa ăn này bốn người ăn rất vui.

Tiễn cặp tình nhân đi rồi, Tang Đồng đứng trong bếp rửa chén.

Lần đầu tiên Tang Đồng cầm nhận được người bên cạnh không nghe được cũng có chỗ tốt, chỉ cần đưa lưng về phía nàng liền có thể khóc lên.

Kể từ khi trùng phùng với Tô Tứ Phương, Tang Đồng phát hiện bản thân biến thành yếu ớt mẫn cảm, cô vẫn rửa chén, nước mắt vẫn cứ chảy 

Tô Tứ Phương để chơi xuống, yên lặng đi tới sau lưng Tang Đồng: “Đồng Đồng.”.

Tang Đồng cứng nhắc, không quay đầu lại.

Tô Tứ Phương vươn tay khoá vòi nước, rút khăn giấy lau tay cho Tang Đồng rời dắt cô đi ra phòng khách 

Tô Tứ Phương cúi đầu nắm tay sưởi ấm cho Tang Đồng: “Em biết chịu khổ sở, cũng hiểu rõ đau lòng của chị.”

Tang Đồng hít mũi, không nói gì 

Cảm nhận ấm ấp bao phủ lấy tay truyền đến trong lòng, Tô Tứ Phương trầm mặc thật lâu sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Tang Đồng, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Sau này còn có em.”

Nước mắt đọng trên khoé mi, tiếng khóc im bặt, Tang Đồng nhìn chằm chằm Tô Tứ Phương, mấy tháng nay hai người đều ở cạnh nhau.

Sớm chiều chung đụng nhưng chưa từng có cử chỉ thân mật nào, Tô Tứ Phương chưa từng chủ động, có khi trên đường cô đột nhiên nắm tay Tô Tứ Phương, nàng cũng không có phản ứng gì 

Nếu đổi lại là người bình thường, loại thái độ không từ chối cũng không đáp trả này chắc chắn sẽ bị tính vào hàng tra nữ.

Có lẽ do người này từ nhỏ đã sống trong thánh địa Phật môn, kinh nghiệm sống không nhiều cũng chưa từng tiếp xúc qua chuyện tình yêu, nên để Tang Đồng nghĩ cũng không nghĩ nổi 

Thậm chí Tang Đồng đã chuẩn bị kỹ, cứ như vậy sống hết đời với Tô Tứ Phương, hoà thượng phối đạo cô, ăn chạy trường cô cũng chịu!!

Tô Tứ Phương thấy Tang Đồng chỉ lo nhìn mình không nói gì, thở dài một tiếng kéo người vào trong lòng, bên tai cô nhẹ nói: “Chị… hiểu không?”

“Hiểu! Mấy người…tôi đợi câu này đợi đến thế giới hủy diệt, biết không?”

Tang Đồng nhìn hỏi Tô Tứ Phương có hỏi han hay không, nhưng lo lắng nếu đối phương hối hận thì làm sao bây giờ?

Sau đó nghĩ kỹ thì cảm thấy cần gì lo sợ, già mồm nói thật còn là mình sao?

Tang Đồng đỏ mặt, âm thầm may mắn: cũng may người này nghe không được, nghe không được thất tốt!

Cô thoát ra khỏi cái ôm của Tô Tứ Phương, muốn nhìn cặp mắt thanh tịnh như mặt hồ kia.

Đúng lúc cô nhìn thấy hai gò má Tô Tứ Phương đỏ ửng, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đổ ập vào lòng 

Tô Tứ Phương có chút xấu hổ nghiêng mặt đi, Tang Đồng lấy tay tay ‘bẹp’ một cái lên khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng của Tô Tứ Phương, không cho nàng quay đầu 

“Đồng…ưm…”

Tang Đồng vững vàng hôn lên môi Tô Tứ Phương, nụ hôn dồn dập có chút thô lỗ, Tô Tứ Phương cứng người không biết làm sao nhưng tay đặt lên eo Tang Đồng từ đầu đến cuối cũng không buông ra.

Vội vàng trong lòng bị nụ hôn hoà tan sạch sẽ, Tang Đồng vòng tay ôm lấy Tô Tứ Phương, kiên nhẫn dịu dàng dùng động tác dẫn dắt đối phương.

Tang Đồng dùng đầu lưỡi một lần lại một lần phác hoạ bờ môi Tô Tứ Phương, dưới sự kiên trì của mình, tảng đá ‘vừa thối vừa cứng’ rốt cuộc cũng khai sáng.

Bờ môi bồi hồi hé mở Tang Đồng mở cửa xông vào, cô hài lòng ôm lấy đầu lưỡi Tô Tứ Phương trêu ghẹo, trong hơi thở phát ra trận trận tiếng hừ nhẹ thoả mãn.

Trong người Tô Tứ Phương như có một ngọn lửa chập chờn ‘phốc’ một cái bừng cháy.

Duy trì tư thế ôm nhau, Tang Đồng xốc Tô Tứ Phương lên đi về phòng.

“Rầm” một tiếng, Tang Đồng giơ chân đã vào cửa, ôm lấy Tô Tứ Phương cùng ngã lên giường 

Nụ hôn thật dài kết thúc, Tang Đồng lưu luyến không rời, nhìn đôi môi yêu diễm của người dưới thân, ánh mắt si mê, ánh mắt ngượng ngùng không biết làm sao, gương mặt đỏ hồng, say lòng người.

Tô Tứ Phương thở rất gấp, ở dưới người Tang Đồng ngực chập trùng, thee giới của nàng không có âm thanh, chỉ có thể dùng đôi mắt tiếp nhận tin tức.

Cảm giác xa lạ làm nàng có chút bất an, đôi mắt thanh tịnh bây giờ vươn đầy sự ỷ lại, truyền vào lòng Tang Đồng.

“Đồng…”

“Ừm?”

“Em, em…”

Tô Tứ Phương ’em’ nửa ngày không nói được câu sau, Tang Đồng sớm đã hiểu ý nàng 

Tang Đồng duỗi ngón tay đặt lên môi Tô Tứ Phương, sau đó khẽ vuốt khuôn nóng hổi của nàng: “Đừng sợ, chị mãi mãi sẽ không tổn thương em.”,

Tô Tứ Phương chớp chớp mắt “Ừm” một tiếng, ánh mắt sạch sẽ đau lòng người.

“Chị nhìn cùng em nắm tay một đời một kiếp, em có nguyện ý không?”

“Nguyện ý…”

~~~

Ermmm 1 chương phiên ngoại bằng 3c thường, edit từ thuở ban mai đến chiều cmn tà.

~~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.