12.
Tôi lo lắng bất an.
Chờ đợi câu trả lời của Tống Ngự Hàn.
Điều tôi mong muốn, không chỉ là thoát khỏi Trầm Tự.
Mà còn muốn loại bỏ hoàn toàn tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn.
Trầm Tự đã hại một cô gái vô tội phải bỏ mạng, mà tôi có thể là người tiếp theo.
Phải đưa hắn vào tù.
Tốt nhất là có thể tù chung thân.
Nhưng bề ngoài Trầm Tự ưu tú, hoàn mỹ như vậy.
Không ai biết một mặt bệnh hoạn vặn vẹo của hắn.
Chỉ bằng một mình tôi, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Tống Ngự Hàn chính là sự trợ giúp tốt nhất.
Trải qua một đêm dài chờ đợi, anh đã đồng ý với tôi.
Tôi ở lại Hồng Kông mười ngày.
Sau khi Tống Ngự Hàn kết thúc công việc bên này, chúng tôi cùng nhau trở về.
Lần về nhà này, tôi không nói cho bất kỳ người nào biết.
Tống Ngự Hàn cần tiếp cận để điều tra tình hình của Trầm Tự.
Nhưng ngay cả khi tôi đã rất cẩn thận.
Vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tình cờ gặp phải anh em của Trầm Tự.
Lúc đó tôi đeo cả khẩu trang lẫn kính mát, bọc kín người như ninja lead.
Chỉ dựa vào bóng lưng vẫn có thể nhận ra tôi.
Anh em của anh nói, đã gặp qua là không quên được cũng gọi là một loại bản lĩnh.
Dĩ nhiên, cái bản lĩnh này chỉ đối với chị em phụ nữ.
Trong khách sạn nơi Trầm Tự chuẩn bị hôn lễ.
Anh ta nhìn thấy tôi.
Hướng về phía tôi gọi: “Chị dâu!”
Tôi không để ý đến anh ta.
Che kín bằng áo khoác ngoài rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ta không buông tha mà đi tới chỗ đi Trầm Tự gào hét:
“Anh, em vừa nhìn thấy chị dâu, chị ấy đang ở đây!”
Ngay sau đó tôi liền chạm mặt với Trầm Tự.
Đâm vào lồng ngực ngực.
Anh em của hắn thở hồng hộc chạy tới.
Hỏi tôi:
“Chị dâu, chị chạy nhanh như vậy làm gì?
“Tôi cũng có ăn thịt chị đâu.”
Anh sẽ không, nhưng Trầm Tự thì có đấy.
Tôi vùng vẫy.
Nhưng Trầm Tự ôm chặt lấy tôi, nói khẽ bên tai tôi:
“A Tinh, tôi bắt được em rồi.”
Trầm Tự ôm đầu tôi áp vào ngực hắn.
Không cho tôi cơ hội chạy trốn nào.
Nói với anh em hắn:
“Cậu về trước đi, tôi muốn hâm nóng chút tình cảm cùng chị dâu cậu.”
Anh ta nở một nụ cười mập mờ: “Em hiểu mà.”
Rồi tiêu sái rời đi.
Trầm Tự vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi, đưa tôi vào phòng.
Sau đó lấy kính mắt và khẩu trang của tôi xuống.
Tôi chật vật ngã ra đất, cảnh giác nhìn hắn: “Trầm Tự, anh đừng có làm bậy.”
Trầm Tự đứng khoan thai.
“Tôi vẫn đang đợi em thành thật, nhưng em lại không biết nắm lấy cơ hội.”
” Cục cưng, tôi sẽ không nhẹ nhàng với em nữa đâu.”
Trong lòng tôi lo lắng.
Sợ Trầm Tự nghĩ quẩn sẽ làm gì mình.
“Anh muốn làm gì?”
Tống Ngự Hàn lo liệu ở quanh đây.
Ngay khi tôi bị Trầm Tự bắt được đã nhấn phím khẩn cấp, có lẽ anh đã nhận được thông báo.
Hy vọng có thể chạy tới kịp thời, cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Em nói xem?”
Hắn chậm rãi đi về phía tôi, cởi bao tay đen, lộ ra mười ngón tay thon dài.
Cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Hắn ta nói:
“Chị em ở nước ngoài đúng là có kiến thức khá sâu rộng về phương diện kia, ở cùng với cô ta cũng rất vui vẻ, nhưng tôi vẫn thích em hơn.”
“Làm cho một người nội tâm trở nên điên cuồng, như vậy mới có cảm giác thành tựu.”
Mẹ nó!
Vậy cũng là do hắn ép mà ra!
13.
Mắt thấy hắn đã tới gần.
Tôi lặng lẽ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Nhấn nút mở, lộ ra bộ phận sắc bén.
Định liều mạng với hắn.
Bị loại cầm thú này làm nhục, không bằng lấy mạng đổi mạng còn sảng khoái hơn.
Ngay khi tôi chuẩn bị sẵn sàng.
Tống Ngự Hàn phá cửa xông vào.
Một cước đá thẳng vào mặt Trầm Tự.
Hắn bị đá văng xa mấy thước.
Tôi nhớ ra Tống Ngự Hàn từng luyện võ.
Anh kéo tôi từ dưới đất lên, lấy chân tàn nhẫn đá mấy cái lên người hắn.
“Dám động vào bạn gái tôi, muốn ch.ế.t à?”
Trầm Tự lau sạch vệt máu ở khóe miệng: “Cô ấy là bạn gái tôi, Lý Vãn Tinh.”
“Em ấy là Lý Hàm Nguyệt.”
Tống Ngự Hàn không mặn không nhạt nhắc nhở.
Ánh mắt sâu kín của Trầm Tự nhìn chằm chằm vào tôi một cách lạnh lùng.
“Thế nên hai chị em mấy ngươi có bệnh, đặc biệt hoán đổi thân phận đùa giỡn tôi?”
Tôi chẳng buồn giải thích cho hắn.
Tống Ngự Hàn đã báo cảnh sát.
Rất nhanh cảnh sát đã tới nơi.
Đưa chúng tôi tới đồn cảnh sát lập biên bản.
Trầm Tự cố chấp nói tôi là bạn gái hắn, nam nữ yêu nhau hai bên nguyện ý.
Lấy ảnh chụp chung của tôi và hắn.
Thậm chí còn kín đáo dẫn hướng nói tôi và Tống Ngự Hàn ngoại tình với nhau.
Cho đến khi Lý Vãn Tinh tới, không thèm phân biệt đúng sai đã đổ toàn bộ lửa giận lên người tôi.
“Lý Hàm Nguyệt, hồi nhỏ mày cướp đồ của tao thì thôi đi, bây giờ ngay cả bạn trai tao cũng không bỏ qua sao?”
Tôi không nói, “Rõ ràng là Trầm Tự muốn quấy rối tôi.”
Biểu tình cô nhân viên phụ trách hòa giải dần trở nên kỳ lạ.
Lý Vãn Tinh rất lo lắng, đi xem Trầm Tự.
Mà bên kia, Trầm Tự cũng từ trong nghi hoặc lấy lại tinh thần, cẩn thận quan sát một hồi mới đột nhiên bừng tỉnh.
Ôm chị ta vào lòng: “Xin lỗi, mắt tôi kém nên nhận nhầm Tiểu Nguyệt thành em.”
Nghe vậy, Lý Vãn Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng “trò cười” cũng kết thúc trong sự hiểu lầm.
Tôi kéo lấy vạt áo của Tống Ngự Hàn.
Anh nhanh chóng hiểu ý, đưa tôi rời khỏi chốn thị phi này.
Anh nói:
“Trầm Tự sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, khoảng thời gian này em cứ dọn tới ở cùng tôi trước đi.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Gió thổi vào mặt lạnh buốt.
Tôi bước đi cùng Tống Ngự Hàn trên con đường trải dài vô biên.
Một lúc lâu sau, tôi mới hỏi anh:
“Thời gian này anh có tra được gì không?”
“Rất sạch sẽ.”
“Đời tư của Trầm Tự thật sự rất sạch sẽ.”
Hắn làm việc gì cũng cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt qua.