Thuốc mỡ Hứa Huệ Chanh để dành trước kia vẫn còn thừa lại, sau khi cô tìm ra, Chung Định nhìn nhìn trên thân chai chẳng có giải thích gì hết, hắn nghi ngờ nói, “Cái thứ đồ chơi này là sản phẩm ba không à?”
(Sản phẩm ba không: thường là chỉ sản phẩm không ngày sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không nhà sản xuất. Hoặc có cách giải thích là: không có tên hãng sản xuất, không có địa chỉ hãng sản xuất, không có số chứng chỉ an toàn vệ sinh.)
Cô ấp úng giải thích, “Là Vũ ca bảo bác sĩ điều chế ra.” Sau khi bị thương cô toàn bôi thứ thuốc này, thật sự là không hề để lại sẹo.
Chung Định vặn mở nắp chai ra ngửi thử, mùi thuốc rất thơm, bên trong đã bị vét thành một cái hố, có thể tưởng tượng được, trước kia cô thật sự thường xuyên bị đánh. Hắn đóng nắp chai lại, ném chai thuốc mỡ lại cho cô, “Tự mình bôi đi.”
Hứa Huệ Chanh đón lấy chai thuốc rồi lẳng lặng ngồi xuống giường đẩy, quệt thuốc mỡ xoa lên vết thương. Mới vừa đụng vào miệng vết thương một chút, cô đã run cả người.
Chung Định đánh giá căn phòng thuê có gác lửng của cô. Trên mặt đất là đống hỗn độn, trừ chiếc giường đẩy ra, những thứ khác đều đã bị xáo trộn. Hắn giương mắt nhìn căn phòng ở lầu trên. Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy được, bài trí ở bên trong vẫn còn ngay ngắn ngăn nắp. Hắn quay đầu lại nhìn động tác bôi trét của cô, “Cô có dự tính gì?”
Cô cúi đầu, động tác ngừng lại, ánh mắt dán chặt lên chai thuốc mỡ trong tay,”Tôi… muốn về Tứ Xuyên…”
“Ừm.” Trước kia hắn đã từng nghe cô trả lời như thế, cũng không bất ngờ. “Về nhà sớm một chút.”
Hứa Huệ Chanh nghe hắn nói vậy, ngẩng đầu lên, “Tôi… không biết người nhà của mình hiện nay đang ở đâu.”
Mấy năm trước Tứ Xuyên bị động đất, nhà cô nằm trong khu vực bị nạn, lúc đó cô không ra được, chỉ có thể nhờ vả Chu Cát Vũ giúp cô hỏi thăm tin tức. Cô phải hết lần này đến lần khác quỳ xin, gã mới ưng thuận. Sau đó tin tức gã mang về là, trước trận động đất, người nhà của cô đã chuyển đến thành phố G rồi. Nơi đó cách tâm động đất rất xa, cho nên ảnh hưởng không lớn. Cô không biết rốt cuộc thì nhà mình dọn đi đâu, Chu Cát Vũ cũng không chịu tiết lộ địa chỉ chi tiết, chỉ nói là thành phố G.
“Vậy cô đi làm cái gì.” Lúc này Chung Định bỗng nhớ lại đêm đó cô say rượu, ở bên ngoài cửa khóc hu hu kêu “Mẹ ơi”, tiếng kêu đó rất tủi thân.
“Tôi đi thành phố G đợi trước, sau đó từ từ tìm.” Hứa Huệ Chanh nói chân thật, “Đăng báo, lên tivi, chắc là có thể tìm được.”
“Thật đúng là tốn sức.” Hắn nhếch khóe môi, “Mẹ của cô có phải là không cần cô rồi hay không?”
“Không phải.” Cô trở nên có chút kích động, phản bác, “Họ chắc chắn là đang đợi tôi.” Tuy rằng cô đã mất tích nhiều năm như thế, nhưng cô tin rằng người thân của mình không hề từ bỏ cô.
Chung Định nhếch miệng cười giễu cợt. Hắn không hiểu thứ niềm tin vững chắc đó của cô đối với tình thân, cũng không thể nào nảy sinh lòng đồng cảm với cô được.
Gia tộc của hắn, đều là đặt lợi ích lên trước nhất. Chung phụ và Chung mẫu chính là kiểu hôn nhân thương trường, cuộc sống sau khi kết hôn cũng gắn bó chặt chẽ với lãi lỗ của công ty. Nghe quen tai, nhìn quen mắt, Chung Định từ sớm đã hiểu được, hắn chỉ là một quân cờ của gia tộc mình, hơn nữa cũng chẳng phải là thứ độc nhất. Nếu như hắn mất tích mấy năm trời, Chung gia sẽ bồi dưỡng một người thừa kế khác.
Chung Định nhìn thật sâu vào đôi mắt của Hứa Huệ Chanh, nơi đó trong veo phản chiếu hình bóng của hắn.
Trước kia hắn cảm thấy đóa hoa Sơn Trà này cực kỳ thú vị, mặc cho xoắn vặn vê nặn thế nào, cô cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu như thật sự nóng lên, cô ta sẽ nhảy ra cắn đối phương một cái. Một khi cắn xong, lại lo lắng sợ sệt trở về trạng thái ban đầu.
Đôi khi hắn cảm thấy ánh mắt của cô rất quen thuộc, thế nhưng lại chẳng nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu.
Cứu cô trên xe cáp treo, là suy nghĩ nhất thời của hắn. Hắn cũng chẳng hề ngờ tới, bản thân mình sẽ đi trên con đường hướng thiện thế này. Bất ngờ hơn chính là sau khi ở cùng cô một khoảng thời gian, kỳ thật không thể nói là lâu dài gì, thế nhưng, hắn lại nhìn thấy một con thỏ nhỏ mang đầy thương tích.
Vẻ ngoài của hắn thì xán lạn bất phàm, nhưng nội tâm đã sớm vết thương lỗ chỗ. Còn cô, thì lại vừa vặn ngược lại.
Chung Định hừ nhẹ, nói chuyện cho có lệ, “Tiểu Sơn Trà, chúc cô may mắn.”
“Cám ơn anh, Chung tiên sinh.” Hứa Huệ Chanh mỉm cười.
May mắn hay không may mắn thì vẫn chưa biết, trong lòng cô đang lo ngại phía bên Chu Cát Vũ. Nhưng mà, cô lại nghĩ, Chu Cát Vũ đã mở miệng trước mặt Chung Định, hẳn là có thể tin tưởng được. Gã đã có một số tiền lớn như vậy, cần gì phải tham lam cái khoản tiền lẻ cô kiếm nữa chứ. Hơn nữa, trước kia hội sở có vài “chị em” không làm nữa, Chu Cát Vũ cũng không làm khó dễ gì nhiều.
Cho nên, gã thật sự sẽ thả cho cô đi rồi chăng.
Sau khi thoa thuốc xong, Hứa Huệ Chanh nhìn căn phòng hỗn loạn, cảm giác chẳng còn chút sức lực. Cô dựa vào mép giường, kéo khóa kéo của áo khoác xuống. Lúc cổ áo chạm vào vết thương, cô rụt người một cái, rồi lại tiếp tục cởi áo. Cô muốn lên căn phòng ở lầu trên nghỉ ngơi, nhưng Chung Định tạm thời chưa có ý muốn bỏ đi, cô không thể bỏ hắn lại.
Chung Định đại khái đã đoán ra chiếc giường đẩy đó dùng để làm gì, hắn không muốn ngồi xuống đó, cho nên đứng ở một bên nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp bên dưới cửa sổ. Sau đó hắn lấy hộp thuốc ra.
Hắn không lên tiếng, cô cũng im lặng.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Chung Định mới quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi, “Các cô là thuê tập thể à?”
Cơn đau trên vai Hứa Huệ Chanh dưới tác dụng của thuốc mỡ đã chậm rãi giảm bớt, trong không khí yên lành ban nãy, cô gần như sắp sửa nhắm mắt ngủ mất tiêu. Đột nhiên bị lời nói của hắn làm giật mình tỉnh giấc, cô gật gật đầu, “Đúng thế.”
“Đồ dùng trong phòng khác cũng giống nhau?”
“Không có, chỉ có mấy thứ đồ dùng này là hội sở mua.” Cô chỉ chỉ sofa và bàn ăn.
“Còn chiếc giường này?”
Cô sửng một chút, rồi tiếp tục nói, “Chiếc giường đó, là tự tôi mua.” Và cô chuẩn bị vứt nó đi. Chiếc giường đẩy đó đã ghi lại biết bao năm khổ sở của cô, cô không muốn nhớ lại nữa.
“Tầng này chỉ có cô đặt loại giường này?”
Hứa Huệ Chanh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đặt câu hỏi này. Cô không chắc chắn lên tiếng, “Chắc là vậy…”
Chung Định nhìn chiếc giường đó.
Có một buổi sáng, hắn đã tỉnh dậy trong căn phòng này. Lúc đó chỉ có một mình hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, rèm cửa sổ trên đó che lại rất kín. Từ phản ứng của cơ thể, hắn biết rằng mình không làm, cho nên cũng không có hứng thú tìm hiểu người phụ nữ bên trên là ai, sau khi thức dậy thì trực tiếp rời đi.
Hắn thế nào cũng không ngờ được, người ở nơi này chính là cô.
Hắn cố nhớ lại một chút chuyện của tối hôm đó, hoàn toàn không có ấn tượng. Hẳn là lúc đó lại say rượu rồi, cho nên mới tìm một người phụ nữ hạng kém thế này để qua-đêm.
Hứa Huệ Chanh vừa dựa vừa tựa bên giường, rồi chầm chậm trượt xuống. Cô cảm thấy một cơn mệt mỏi buồn ngủ, toàn thân hoàn toàn buông lỏng.
Tối qua cô ngủ rất ngon, thế nhưng bây giờ lại mệt rồi. Cảm giác rã rời này trước nay chưa từng có, cứ như thể cô đã gắng giượng mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật đàng hoàng.
Chung Định thấy sau khi mắt cô nhắm lại thì không mở ra nữa, bèn bước qua đó, đưa lưng bàn tay dán lên trán của cô.
Không bị sốt.
Lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên đá trúng một cây bút lông, thế là ý xấu nổi lên, ở một bên mặt của cô, viết một chữ “xấu” thật lớn.
Chung Định hài lòng xoay người ra ngoài.
Những nơi chốn như hội sở, nếu như kinh doanh, nhất định là sau lưng phải có chống đỡ. Cái tiệm đó của Chu Cát Vũ, trong mắt Chung Định không phải là một chỗ cao cấp gì. Thậm chí, những người đi vào tiêu pha, cũng là người bình thường chiếm đa số.
Nếu thật sự muốn tính sổ, sơ hở nhiều vô kể.
Thế nhưng, cái trò vờn chuột, chính là bắt bắt thả thả mới đã ghiền.
—-
Chung Định không để lại số điện thoại.
Lúc đó ở trên xe, khi Hứa Huệ Chanh nghĩ tới muốn nhận danh thiếp, thì hắn đã ném vào trong hộp.
Thế là sau ngày hôm đó, hai người mất liên lạc.
Ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh mới bắt đầu thu dọn từng chút một căn phòng của mình, cô quét dọn một lối đi xuyên từ phòng khách xuống nhà bếp. Còn về những vật dụng kia, cô cũng lười di chuyển.
Lúc ra khỏi nhà trọ, cô vẫn căng thẳng nhìn đông ngó tây, sợ rằng Chu Cát Vũ sẽ đột ngột xông ra. Thỉnh thoảng trên đường nhìn thấy loại xe giống như của gã, cô đều không kiềm được mà nhìn rõ biển số.
Đối với thành phố này, Hứa Huệ Chanh có những ký ức không tốt đẹp gì, thế nên muốn nhanh chóng rời đi, cô đã mua vé máy bay ba ngày sau bay đến thành phố C.
Chung Định không đặc biệt nhắc nhở cô chuyện trả tiền, nhưng trong lòng cô luôn nhớ là tiền mượn, cho nên thế nào cũng phải trả lại.
Chỉ là, cô không tìm được hắn.
Nói thật, tuy rằng cô biết công ty của Chung gia ở đâu, thế nhưng cô không cho rằng có thể tìm thấy Chung Định ở nơi đó. Bởi vì Chung Định cho cô cảm giác, chính là trạng thái ăn không ngồi rồi. Thích chơi thì chơi, thích ngủ thì ngủ.
Hứa Huệ Chanh nhớ lại cảnh tượng ban đầu quen biết Chung Định, có loại cảm giác như cách cả một đời vậy. Cô nào có thể ngờ tới được, một tên cậu ấm việc xấu vô số lại có thể vươn bàn tay trợ giúp ra cho cô trong cảnh khó khăn như thế.
Thậm chí cô có thể nói rằng, mấy năm nay, chỉ có Kiều Diên và Chung Định từng đối xử tốt với cô.
—-
Sau khi trở về thành phố D, Chung Định cảm thấy cuộc sống lại nhàm chán rồi.
Vết thương trên vai phải hắn dần dần hồi phục, nhưng vẫn mang ý xấu kêu Điền Tú Vân đến giúp hắn thay thuốc, sau đó lại vô tình cố ý trêu ghẹo cô mấy câu.
Điền Tú Vân luôn trơ mặt ra, thần sắc không đổi.
Hôm nay, Chung Định nghiêng người nằm trên giường, nhàn nhã xem lướt cuốn tạp chí mở ra ở bên cạnh, dặn dò, “Bác sĩ Điền, qua phải một chút.”
Điền Tú Vân theo lời mà làm.
“Qua bên phải thêm một chút.”
“Qua trái.”
“Qua trái.”
“Qua phải.”
Điền Tú Vân dịch qua dịch lại trên lưng của hắn, từng tí một giúp hắn thoa thuốc.
Vừa vặn nhìn thấy hai chữ “sinh nhật” trong tạp chí, Chung Định bèn lười biếng hỏi, “Bác sĩ Điền, sắp đến sinh nhật của cô rồi nhỉ?”
“Không thể trả lời.” Cô mím chặt môi.
“Lại một tuổi nữa rồi.” Hắn tặc tặc lưỡi, “Thật đáng tiếc, xử nữ già.”
Cô không trả lời, đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục động tác trên tay.
Chung Định cười nhẹ một tiếng, lật ra trang bìa của tạp chí.
Nói thật thì, thủ pháp của Điền Tú Vân không giỏi bằng đóa hoa kia.
Lúc này, hắn liên tưởng đến gì đó, bèn hỏi, “Bác sĩ Điền, cô có thuốc mờ sẹo không?”
“Chung tiên sinh yên tâm, vết thương của anh không thể bị sẹo.”
“Có cũng không tệ, để lại cái huân chương anh hùng.” Kỷ niệm hắn làm việc thiện ngàn năm một lần.
Điền Tú Vân liếc qua nửa tấm lưng của hắn, lờ mờ có chút dấu vết, nhưng cô không nhìn gần vào, căn bản là không thể phát hiện, “Nếu như Chung tiên sinh muốn làn da hoản hảo mềm mại, tôi có thể đưa thuốc qua.”
Chung Định ý cười tràn đầy, đặc biệt nhắc nhở, “Lấy bình lớn đựng.”
“Vâng.”
Điền Tú Vân cảm thấy tâm tình của Chung Định rất vui vẻ, hắn thờ ơ lật tạp chí, con mắt cong lên như vầng trăng non. Trong quá trình bó thuốc, hắn cũng trong tình trạng như thế.
Sau khi cô giúp hắn quấn băng vải lên xong thì chiếc điện thoại màu trắng của hắn reo vang.
Nhất thời, vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, nụ cười mỉm thoắt nhạt.
Chung Định vơ lấy điện thoại, nhưng không vội bắt máy, mà mặc cho nó réo gọi.
Tầm mắt của Điền Tú Vân chuyển một chút, rõ ràng nhìn thấy trên màn hình điện thoại ba chữ ____
Trần Thư Cần.