Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 11: Cực kỳ không biết xấu hổ



[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Mẹ kiếp! Này thực sự là thần toán rồi! Người bạn họ Dương toát mồ hôi lạnh.

Ông ta tính toán thời gian, lửa cháy đúng mười giờ ba mươi tối. Nếu ông ta không đi thì có lẽ ông ta đã bị kẹt ở bên trong. Nhìn vào những hình ảnh sau vụ cháy trên video, toàn bộ hội quán đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Điều đáng sợ hơn nữa là ngọn lửa nghi ngờ trong báo cáo là ở ngay phòng bên cạnh nơi ông ta chơi bài ngày hôm qua.

Lau mồ hôi trên đầu, người bạn họ Dương vẫn chưa hết bàng hoàng. Ngay sau đó, ông ta nhận được cuộc gọi từ giám đốc các công trường đã chơi với nhau hôm qua: “Cám ơn ngài cứu mạng chúng tôi!”

Đây thực sự không phải là họ nói quá, nếu không phải người họ Dương này một hai phải đi thì hôm qua bọn họ chắc chắn cũng không thoát được. Vì vậy, sau khi xem tin tức vào buổi sáng đã vội vàng gọi cho ông ta, thiếu chút nữa xem ông ta như Bồ Tát sống.

Mà hành động này cũng nhắc nhở người bạn họ Dương, ông ta vội vàng gọi điện thoại cho bố của Chúc Dương, đầu tiên là kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, sau đó nhanh chóng chân thành xin lỗi: “Hôm qua tôi đã quá thất lễ, Tiểu Nhan đúng là thánh sống mà.”

“Tiểu Nhan rất có bản lĩnh, nếu không tôi giới thiệu cho ông làm chi! Lão Dương à, tôi lừa ông khi nào chưa!” Sau khi nghe được chuyện hôm nay, bố của Chúc Dương cũng vì bạn thân mà đổ mồ hôi lạnh, khó chịu hôm qua cũng tan đi không ít. Còn nhắc đến Nhan Khuynh chỉ toàn cảm thấy tự hào.

“Vậy hôm nay tôi đến xin lỗi nhé?” Người bạn thận trọng hỏi.

“Không cần, Tiểu Nhan không để bụng đâu.” Biết tính cách Nhan Khuynh, bố Chúc Dương dứt khoát đẩy cô: “Đợi hai ngày nữa quán trà của cô ấy khai trương, nếu còn ở đây thì dẫn người tới ủng hộ đi. Còn nữa, tôi nhớ là ông đang tìm người bán hộ bất động sản nhỉ? Một người chị của cô ấy đứng ra làm trung gian công ty. Mặc dù đó là một doanh nghiệp nhỏ, nhưng việc kinh doanh nhân phẩm rất tốt.”

“Không sao, không sao. tôi sẽ bảo thư ký nói chuyện với người ta. Khi Tiểu Nhan khai trương mình nhất định sẽ có mặt!” Cúp điện thoại, ông ta nhanh chóng gọi cho vợ, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Nhan Khuynh quá ảo diệu, lần sau ông ta nhất định phải mang vợ theo, nhân tiện bảo vợ chuẩn bị một món quà. Đây là ân cứu mạng, không thể qua loa.

Vợ ông ta nghe xong cũng thấy kinh ngạc.

“Lúc trước đây có nghe nói đâu, một người tài ba như vậy lại ở thành phố A sao?”

“Anh cũng đâu ngờ! Nhìn số tuổi kìa, ôi anh cảm thấy năng lực này hơn rất nhiều lão già ở Yến Kinh đấy.”

“Mạnh như vậy? Họ là gì?”

“Hình như là họ Nhan.”

“Họ Nhan?” Vợ của người bạn hơi kinh ngạc: “Sao gần đây anh lại hay có quan hệ với người họ Nhan vậy? Người mà Ngụy Nguyên tìm lúc trước cũng họ Nhan.”

“Chắc là trùng họ thôi! Cái loại hàng như Ngụy Nguyên kia sao mà con bé ấy thèm.” Người bạn một mực phủ nhận, cũng kể lại sự tình của Nhan Khuynh.

“Chắc là trùng họ thôi.” Vợ nghe xong vội vàng đồng ý.

Mặc dù họ Nhan rất hiếm nhưng cũng chưa chắc không phải là ngẫu nhiên. Huống chi, đối với một người như Ngụy Nguyên, trong mắt bà ta không khỏi lộ ra một tia châm chọc.

Gần đây Ngụy Nguyên ngày càng trở nên vô lý, đầu tiên hắn bắt nạt một cô gái hết sức khoa trương, một chút đường lui cũng không chừa, hủy hoại đời người ta. Sau khi bị tát vào mặt, hắn vẫn nhất quyết trả thù, không có chút phong độ nào.

Mấu chốt là nếu như vậy, chỉ có thể nói Ngụy Nguyên bụng dạ hẹp hòi. Nhưng có một cái gì đó khác đang xảy ra ở đây. Mới tuần trước, hắn còn cùng con trai thứ La gia đối đầu vì một minh tinh tuyến mười tám. Một trong hai người tiêu tiền, người kia tiêu tài nguyên, tất cả đều xoay quanh phụ nữ kia. Nghe có vẻ nực cười.

Một món đồ thôi còn nghiêm túc tới vậy, hai thằng nhóc xuất thân từ gia đình danh giá, không có chút kiến ​​thức nào mà còn bị một bông sen trắng chơi đùa bằng những thủ đoạn nông cạn, đúng là đầu óc có bệnh.

Nghĩ như vậy, sau khi vợ của người bạn cúp điện thoại, bà ta đã dắt con trai mình ra dạy dỗ một hồi, ý tứ trong lời nói là khuyên cậu ta đừng báo đời như Ngụy Nguyên.

Đứa con tự nhiên bị la, càng cảm thấy Ngụy Nguyên và cô minh tinh tuyến mười tám kia thêm phiền phức, đồng thời còn cảm thấy tò mò với Nhan Khuynh.

Cậu ta hiểu rằng bố cậu ta không phải là một kẻ ngốc, không thể ngưỡng mộ một người nào đó mà không có lý do, vì vậy tiểu tiên sinh này có lẽ có một chút lợi hại.

Cứ như vậy, danh tiếng Tiểu tiên sinh của Nhan Khuynh nhanh chóng lan truyền trong giới nhỏ của Yến Kinh. Lúc đầu, một số người nghĩ rằng đó chỉ là phóng đại thôi, nhưng vấn đề của nhà họ Chúc và bạn bè nhà họ Chúc quá thần kì, chuyện này càng khiến cho Nhan Khuynh thêm bí ẩn.

Tuy nhiên, sự nổi tiếng ở Yến Kinh không ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống hiện tại của Nhan Khuynh. Việc trang trí quán trà đã đi đến những bước hoàn thiện cuối cùng, Nhan Khuynh gần đây đang chọn những thứ nho nhỏ để trang trí quán trà. Chỉ cần bà chủ cửa hàng rảnh rỗi, bà ấy cũng sẽ làm cùng với Nhan Khuynh.

Theo lời của bà chủ, những thứ này tuy là tầm thường nhất nhưng chạy tới chạy lui cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi.

Nhưng dù là cả hai người Nhan Khuynh và bà chủ cùng làm thì cũng đủ vất vả. Ước chừng một tuần chạy tới chạy lui thì mọi thứ cũng đã đâu vào đấy, bên giờ chỉ thiếu bể cá chiêu tài với cá koi nữa thôi.

Trong chợ gỗ đỏ có một nơi chuyên làm bể cá, Nhan Khuynh với bà chủ vào từng nhà chọn.

Nhan Khuynh cẩn thận chọn đồ, xem vài cửa hàng nhưng không tìm được thứ mình muốn, cuối cùng tìm được một cửa hàng có thể đặt làm, tự mình vẽ tranh và thiết kế.

“Tiểu Nhan, con học qua rồi hả?” Nhìn thấy Nhan Khuynh vẽ ba nét hai nét vẽ sơ đồ, bà chủ kinh ngạc nhìn hoa văn tinh xảo trên đó. Bà ấy cảm thấy Nhan Khuynh thực sự quá tuyệt vời, so với họa sĩ còn đẹp hơn, đẹp hơn so với nhìn thấy ở triển lãm nghệ thuật.

“Lâu rồi không luyện tập nên trình giảm rồi ấy ạ.” Nhan Khuynh không phủ nhận, còn cẩn thận vẽ thêm hai nét, hoa văn cần phải vẽ rõ ràng hơn, còn đặc biệt dặn ông chủ khi khắc phải thật cẩn thận. Không được có sai lầm hoặc thiếu sót.

Bà chủ thấy cô nghiêm túc nên cũng không quấy rầy cô nữa, đợi cô làm xong mới tò mò hỏi: “Tiểu Nhan, bể cá này còn thể làm như vầy sao?”

“Đương nhiên.” Nhan Khuynh kiểm tra bản thảo lần cuối, xác nhận không có vấn đề gì sau khi bắt đầu đánh dấu kích thước: “Trong Phong Thủy, cá koi có thể nhảy qua long môn, có thể biến thành rồng, tổ tông hút tài lộc thì nên chăm sóc một chút. Cho nên bể cá mới là quan trọng nhất. Bể kiểu gì, nuôi loại cá gì, đặt ở đâu thì còn có nhiều cách nói nữa.”

“Nghe tuyệt thật đấy.”

“Đúng vậy. Vì nước là con dao hai lưỡi, có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Cá hóa rồng xuống nước cũng vậy, nếu không làm đúng, Càn Long sẽ bị nhốt, sinh lòng oán hận, chẳng phải là tai họa hao tài sao? Cũng giống như bể cá mà người môi giới kia đặt đối diện với nhà vệ sinh, đó chẳng phải là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất thoát tiền sao?”

Bà chủ gật đầu, cảm thấy Nhan Khuynh nói có lý. Thực ra ban đầu bà cũng không tin lắm. Nhưng gia đình họ đã tốt hơn sau khi được Nhan Khuynh điều chỉnh phong thủy. Hơn nữa bà chủ cũng nhớ lại thì đúng là công việc của người môi giới bỗng nhiên sa sút, thực ra bắt đầu từ cái lần lắp bể cá.

Nhưng lúc này, bà chủ lại nghĩ đến một chuyện khác: “Vậy thì coi bói cho người ta cũng không sao ư? Cô đã từng thấy rất nhiều thầy bói nói rằng nếu nói ra thiên cơ thì rất dễ bị giảm tuổi thọ hay sao đó.”

“Không phạm thiên đạo thì không sao, nói thế nào nhỉ…” Nhan Khuynh ngẫm nghĩ: “Vận mệnh con người không cố định, một cơ hội nhỏ sẽ khiến cánh bướm rung động, rồi rẽ sang một con đường khác. Tuy nhiên, đạo trời thương thế gian, nếu muốn cứu người, mở miệng nhắc nhở đều sẽ không tính là tiết lộ thiên cơ, mà là quý nhân tương trợ. Mặc dù không nói được bao nhiêu nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, con chính là quý nhân, sẽ không bị thiên đạo phạt.”

*Nói dị thui chứ mọi người đừng mê đi xem bói nha, không có cái thiên cơ nào vài trăm ngàn cả, nếu có người tốt thật sự xem thì họ cũng không lấy tiền đâu á, vạn sự tùy duyên, nên nếu có duyên thì mọi người sẽ được xem miễn phí, còn nếu đi xem mà mất vài trăm ngàn thì đều là gian dối dối gian, thay vì xem bói chúng ta nên làm nhìu việc thiện để cải thiện âm phúc, từ đó thay đổi vận mệnh một cách tốt lên, cả nhà ơi.

“Còn người được cứu, nếu tin con thì tránh được một kiếp, không tin thì đã định không thể vượt ải, là linh hồn mà Diêm Vương muốn gọi tên. Thiên đạo không thể vi phạm, nếu thật là mệnh số, con nói cũng không thay đổi được gì.”

“Thì ra là thế.” Bà chủ nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn cảm thấy cho dù Nhan Khuynh nói nhẹ như vậy, đối với bà cũng đã thần kỳ rồi.

Nhan Khuynh nhìn ra ý nghĩ của bà chủ, tùy ý giải thích thêm một câu: “Nghe thì có vẻ như bịp bợm, nhưng thực ra đều là nhân quả. Hơn nữa, cao thủ huyền học cũng không phải vạn năng, còn có rất nhiều cấm kỵ không thể đụng vào. Ví dụ như không thể tùy tiện thay đổi cuộc sống của người ta, không thể dùng bí thuật hại người, không thể lấy tiền làm mờ ám kiếm sống, v.v…”

Bà chủ nghe vậy càng thêm kinh ngạc, chỉ cảm thấy năng lực của Nhan Khuynh quá lớn.

Lúc này, Nhan Khuynh cũng đánh dấu kích thước cuối cùng của bể cá, đặt nó lên bàn, nhân tiện gọi ông chủ đến.

“Chà! Cái bể cá này vẽ đẹp lắm! Yên tâm đi, chú sẽ làm chính xác cho cháu.”

“Vậy phiền chú rồi.” Nhan Khuynh cũng rất khách khí, sau đó hỏi về con cá: “Cháu muốn mua mấy con cá koi, chú có gợi ý gì không?”

“Có có có, cháu tới thật đúng là đúng lúc, mấy ngày trước chú mua được một con cá vương rất đẹp, giá cả hơi đắt, nhưng chú nghĩ cháu hiểu công việc, nhất định sẽ thích.” Ông chủ đã từng nghe qua, nghe Nhan Khuynh cùng bọn họ tán gẫu, liền hiểu rõ Nhan Khuynh hẳn là một cao thủ phong thủy, nghĩ đến mua bán lớn nên rất ân cần.

Ông ta đưa Nhan Khuynh và bà chủ đến phòng nuôi cá bên trong cửa hàng, khi cánh cửa được mở ra, ngay cả Nhan Khuynh cũng sáng mắt lên.

Ông chủ thực sự đúng, cá của ông ta thực sự là chất lượng tốt. Vừa nhìn qua là thấy màu đỏ son lộng lẫy, màu vàng đỏ chói lọi, màu mực đậm, tất cả đều rất đẹp.

Các bể cá lớn nhỏ cũng được bố trí hợp lý. Khéo léo là mặc dù vẫn còn những sai sót, nhưng điều hiếm thấy là màu sắc và chủng loại của những con cá này đều phù hợp với màu sắc và hình dạng của bể cá nơi chúng được nuôi, không có xung đột.

“Thế nào, chú cũng như là người thạo nghề đấy!” Nhìn thấy bất ngờ trong mắt Nhan Khuynh, ông chủ không khỏi có chút xấu hổ.

Ông ta đưa Nhan Khuynh đến một bể cá sứ Thanh Hoa, rồi chỉ vào cho Nhan Khuynh xem: “Cháu thấy cái này thế nào? Màu vàng óng, là màu thuần khiết hiếm có trong các loài cá koi. Vấn đề là con cá này là chỉ mới hơn một năm tuổi, nếu nuôi lớn thì chiều dài tối đa của chúng có thể lên tới hơn một mét.”

Bà chủ nghiêng người nhìn một cái: “Ôi! Thật xinh đẹp!”

“Không sai, đây là bảo vật trấn của cửa hàng chúng ta, cá koi chú nuôi nhiều năm chỉ có nó linh tính như vậy.”

Cô chủ cho rằng nó hơi cường điệu, được sự cho phép của ông chủ nên với tay lấy một ít thức ăn cho cá để trêu chọc đàn cá. Cuối cùng vẫn bị né tránh, nhìn đôi mắt cá lộ vẻ khinh thường.

“Không sao.” Bà chủ không nhịn được cười: “Đúng là có linh tính.”

“Cũng không phải, đây là cá phong thủy tốt nhất, nhưng không phải là nó chảnh, nó chỉ là có chút ngại ngùng…” Sợ ấn tượng của Nhan Khuynh và bà chủ sẽ không tốt, ông chủ vội vàng nói điều gì đó tâng bốc để bù đắp cho vẻ mặt lạnh lùng và mỉa mai của cá vương. Nhưng còn chưa nói hết câu, ông ta đã bị một màn tiếp theo làm cứng họng.

Không biết Nhan Khuynh đi tới bên cạnh bể cá từ khi nào, nhưng mà cá vương bình thường được cung phụng giống như tổ tông, ngày thường cho ăn còn chưa chắc qua bây giờ lại muốn lấy lòng Nhan Khuynh.

Nó không chỉ bơi lội sôi nổi trong nước mà còn khoe chiếc đuôi xinh đẹp của mình với Nhan Khuynh 360 độ, thậm chí còn bơi lên mặt nước và ngẩng đầu lên, cố gắng hôn đầu ngón tay của Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh quay sang nhìn ông chủ: Ngại ngùng?

Ông chủ trầm mặc ba giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: Có lẽ hôm nay ra đường không mang theo mặt, đặc biệt không biết xấu hổ.

Con cá nghe nói cực kỳ không biết xấu hổ: Mua em [ nhiệt tình như lửa.jpg ]

Cảnh tượng này rất xấu hổ. Nhưng cuối cùng, Nhan Khuynh vẫn chọn con cá này và để lại địa chỉ cho ông chủ, để ông ấy gửi bể cá cùng với con cá.

“Được, được, cháu từ từ đi.” Nhan Khuynh là khách hàng lớn, ông chủ cũng tươi cười. Tuy nhiên, khi ông ta quay đầu lại bắt gặp một đôi mắt cá oán hận. Ngay lập tức, ông ta có một cảm giác là con cá dường như đang phàn nàn tại sao hôm nay Nhan Khuynh không mang nó đi ngay lập tức.

Ông chủ: Nhất định là hiểu lầm, cũng chỉ là một con cá thôi mà!

Cá: Ha ha, biết cái rắm gì!

Vậy đó, mua cá chỉ là một tình tiết nhỏ, Nhan Khuynh còn có những thứ khác để chọn sau. Trên phố còn bày bán rất nhiều mẫu mã đồ đạc, nghiễm nhiên có những cửa hàng bán đồ phong thủy.

Một số cửa hàng trang trọng hơn có danh tiếng tốt, số còn lại là một vài quầy hàng bên đường được coi là một doanh nghiệp hợp pháp.

Nói chung, những người đến đây mua sắm hầu hết là các cặp vợ chồng mới cưới, hoặc các cô chú chạy việc vặt cho những người trẻ tuổi, hoặc là thành viên của một đội công trình tới lựa chọn gỗ cho chủ sở hữu. Có rất ít cô gái độc thân xinh đẹp như Nhan Khuynh.

Thường xuyên qua lại làm nhiều ánh mắt đổ dồn lên Nhan Khuynh.

Nói đến cũng khéo, khi Nhan Khuynh đi đến cuối chợ gỗ đỏ, một người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên ngăn cô lại, câu đầu tiên ông ta nói là: “Cô gái, tôi thấy ấn đường của cô màu đen, hôm nay chắc chắn sẽ có một tai nạn đẫm máu.”

*Đồ cổ trang thời gì thì không rõ..

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Khuynh: ^_^

Bà chủ: Phát ra tiếng cười đồng tình.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.