《Bách yêu phổ 2》
Đào Yêu không nói gì, liều mạng ngáp một cái, sau đó nước mắt chảy ra. Nàng lấy một ngón tay chấm một giọt nước mắt, ấn vào mắt của Ti Tĩnh Uyên, chấm một giọt nữa ấn vào mắt của Miêu quản gia, nói: “Nhìn lại đi.”
Rất nhanh, Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia đều biến sắc.
Sau đó, Ti Tĩnh Uyên dui dụi mắt, chỉ vào Tháp Xung Tiêu nói: “Những thứ đó đều là yêu quái sao?”
“Không chỉ thế, còn có sơn tinh võng lượng(yêu quái từ trong gỗ đá), tử linh các thứ, nói chung là lộn xộn ngổn ngang.” Đào Yêu bĩu môi: “Đá Âm Quỷ đại khái là thứ hấp dẫn mấy thứ quái quỷ này đến đây. Khí tức mà khối đá này tản ra đối với nhân loại và chim thú thì là một loại độc không mùi không vị, nhưng đối với những yêu quái tinh quái thấp hèn này thì là sự hấp dẫn lớn nhất, cũng giống như người đói lại được ngửi thấy mùi thịt vậy, sau đó liều mạng muốn tìm miếng thịt đó mà nuốt. Người bị hại chết càng nhiều, thì đá Âm Quỷ sẽ càng thơm.”
Tầm mắt nàng rơi trên mặt đất, một bức tường đen cao gần bốn năm trăm mét vây quanh Tháp Xung Tiêu, trên tường không có bất cứ một vật trang trí nào dư thừa, chỉ có các loại kinh văn được khắc rất ngay ngắn, một cánh cửa màu đen nằm đối diện bức tường, hoàn toàn không khóa.
Nàng đi về phía cửa lớn, trong lòng nghĩ lần này sợ là lỗ vốn rồi. Thục Hồ lại không phải là yêu quái gì ghê gớm, dùng làm thuốc cùng lắm cũng chỉ có tác dụng làm thân thể tráng kiện, nhưng muốn chữa bệnh cho đệ đệ nó, không biết phải tốn bao nhiêu thuốc đây, chỉ riêng việc xử lý mấy đám nhóc bên ngoài tháp thôi cũng đủ làm nàng đau đầu rồi, vả lại còn không biết thuốc trên người có mang theo đủ hay không nữa. Nếu như không thể một phát giải tán hết đám này, ắt sẽ bị phản công, đến lúc đó thì phiền phức lớn rồi. Bắt sống thì tốn thời gian tốn sức, đại khai sát giới thì tội của chúng lại chưa đến mức phải chết, chẳng qua chỉ là đến ngửi mùi hương gây nghiện kia thôi mà.
Đang suy nghĩ rất lung thì bất tri bất giác đã đi đến trước cửa, thực sự nếu không được thì chỉ có thể nhờ Liễu công tử mở ra một được máu thôi, cũng không biết tình hình trên đỉnh tháp thế nào rồi, đều tại cái tên Diệp Phùng Quân kia, nếu như không phải hắn dạy cho tên nhóc Thục Hồ đó đốt nhiều giấy như thế thì nàng căn bản sẽ không gặp phải cái chuyện rắc rối này.
Càng nghĩ càng tức, đang định đưa tay ra đẩy cửa thì cửa đã tự mở ra.
Có một số người, quả thực phải dùng đến bốn chữ “Đẹp như hoa đào” để hình dung.
Nữ tử mở cửa cao hơn Đào Yêu nửa cái đầu, tuổi tác cỡ hai mươi, eo thon, mắt hạnh sáng như sao, cho dù không cười thì đôi môi đỏ thắm kia cũng khẽ cong lên, tự nhiên những cũng rất mê người.
Khi một con người có khuôn mặt đủ đẹp, thì mặc gì trên người cũng rất hợp lý hợp tình, dù chỉ là một bộ hắc y không có chút trang sức thậm chí là không thể phân biệt được là nam hay nữ, cho đến việc chỉ dùng một sợi dây đơn giản buộc gọn lại mái tóc dài đằng sau.
Trên người nữ tử không thể tìm ra được bất cứ một màu sắc nào dư thừa, làm bộ đồ đỏ của Đào Yêu lại biến thành một bức tranh không màu ở trước mặt nàng, bị nàng lấn át.
Đào Yêu sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta còn tưởng người trông coi tháp không phải là hòa thượng thì là ni cô chứ.”
Nữ tử đánh giá nàng một hồi, cũng cười: “Tiểu a đầu, nếu muốn đi tham quan tháp, thì ngày mai hẵng đến.” Dứt lời, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn Ti Tĩnh Uyên phía sau lưng nàng chớp mắt: “Lâu rồi không gặp, Ti đại thiếu gia, đã muộn như thế rồi còn đưa người đi dạo à? Ấy, bên cạnh chẳng phải là Miêu quản gia sao? Kỳ lạ ghê, ông không phải cũng đi dạo với họ đó chứ.”
Quen biết sao?
Đào Yêu đứng ở giữa bọn họ, tuy không biết thân phận lai lịch của nữ tử này, nhưng từ biểu cảm ngạc nhiên vi diệu của Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia thì đoán là có lẽ không phải một người dễ đối phó.
Ti Tĩnh Uyên đi lên trước, mắt mày tươi rói chắp tay với nàng: “Thật là đã lâu không gặp rồi!” Lại nhìn cánh cửa sau lưng nàng ta, cười: “Chỉ là không biết đêm nay nên tôn xưng ngươi một tiếng Linh Tinh đại nhân hay là Khưu cô nương mà thôi?”
“Thân làm công vụ.” Nàng chắp tay trả lễ, lại làm một tư thế mời: “Đại thiếu gia mời về cho, vài ngày nữa lại đưa bằng hữu đến đến đây ngắm cảnh.”
“Vậy hôm nay chỉ có thể gọi là Linh Tinh đại nhân rồi.” Ti Tĩnh Uyên cười cười, chỉ vào Tháp Xung Tiêu, thấp giọng nói: “Sao, công vụ hôm nay là bắt yêu quái à?”
Nữ tử cười khẽ: “Đại thiếu gia, mời về cho.”
“Nếu như ta cứ muốn lên tháp bây giờ thì sao?”
Đào Yêu đẩy Ti Tĩnh Uyên qua một bên, cười híp mắt đánh giá nữ tử: “Vị tỷ tỷ này thông cảm cho một lần đi. Đêm tối thế này, một nữ nhi như ngươi ở đây để trấn áp một đám yêu quái, chúng ta nhìn thấy thôi cũng rất lo lắng. Chi bằng chúng ta ở lại với ngươi, lỡ như xảy ra chuyện gì còn chăm sóc lẫn nhau được.”
Nữ tử chỉ quay mặt về phía Ti Tĩnh Uyên hỏi: “Bằng hữu của ngươi?”
“Không phải, là tạp dịch nhà ta.” Ti Tĩnh Uyên cười nói: “A đầu này ngang bướng, ta quản không được.”
Tầm mắt nữ tử rơi trên người Thục Hồ, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Tiểu yêu quái nhà ngươi còn dám xuất hiện sao! Niệm tình ngươi thân thể yếu đuối, nếu không ta đã lấy mạng ngươi rồi, thả cho ngươi đi, ngươi lại không biết sống chết?”
Thục Hồ sợ khiếp, trốn sau lưng Liễu công tử.
“Ấy mà, yêu quái bị trúng của ta một tên vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ như thế, quả thực là không nhiều.” Nữ tử nhìn Ti Tĩnh Uyên: “Ti phủ từ lúc nào bắt đầu giải thị phi thay mấy yêu vật bẩn thỉu này rồi?”
“Dùng ám tiễn để làm bị thương yêu quái không phải càng bẩn thỉu hơn sao?” Đào Yêu nhè lưỡi với nàng: “Tỷ tỷ, chi bằng ngươi coi như không nhìn thấy ta? Ta đi vào một lát rồi sẽ ra. Ngươi cứ ở bên ngoài trò chuyện với đại thiếu gia nhà ta cũng được, còn hơn là đi đối phó với đám yêu quái kia à?”
Nữ tử chỉ cười không nói, nghiêng người qua, tựa như nhường đường cho Đào Yêu.
“Đa tạ.” Đào Yêu lập tức đi về phía cửa.
Nữ tử ở đằng sau, ung dung lấy túi rượu đeo bên hông, đổ ra một ít trong lòng bàn tay, cũng không biết là nước hay rượu, mùi hương toả ra vô cùng ngọt ngào. Nhưng nhìn thấy nàng chỉ hơi cử động, lại mở tay ra lần nữa. Trong tay không còn nhìn thấy nước nữa, chỉ là ba mũi tên ngắn sáng chói. Không đợi ngươi khác kịp phản ứng, mũi tên ngắn kia đã bay ra, mỗi một mũi đều nhắm trúng vào những chỗ chí mạng trên người Đào Yêu.
“Cẩn thận.” Ti Tĩnh Uyên đứng gần Đào Yêu nhất xông lên đẩy nàng ra.
Gần như chỉ nghe được mấy tiếng “rắc rắc”, ba mũi tên kia đã bị gãy nát, rơi xuống đất hóa thành nước.
Thứ làm chúng gãy, là một hòn đá và mấy chiếc lá cây.
Đám người quay đầu, không biết Ti Cuồng Lan từ đâu bước ra, phủi lá cây trên vai, đi lên trước nói với Miêu quản gia: “Không tồi, bảo đao bất lão, hòn đá kia không lệch một chút nào.”
“Nhị thiếu gia?” Miêu quản gia kinh ngạc nói: “Sao ngài lại đến đây?”
“Ngủ không được, ra ngoài tản bộ.” Ti Cuồng Lan khẽ bước đến trước mặt nữ tử kia.
Vừa nhìn thấy Ti Cuồng Lan, nữ tử thoáng biến sắc, nói không rõ là cảm xúc gì, vui vẻ hay là mong đợi, kính sợ hay ngưỡng mộ, hỗn loạn.
Nàng ta lại muốn quỳ xuống, nhưng đầu gối chưa chạm đất đã bị Ti Cuồng Lan ngăn lại.
“Ta đã rời bỏ chức vụ lâu rồi, ngươi không cần làm như thế nữa.” Lúc Ti Cuồng Lan nói, hoàn toàn không nhìn nàng ta, chỉ nhìn về phía Tháp Xung Tiêu nói: “Trong tháp này có thị phi mà Ti phủ ta phải giải quyết, cứ coi như nể mặt ta, để họ vào đi.”
Nữ tử ngước nhìn một bên khuôn mặt hắn, khó xử nói: “Phía trên đã hạ lệnh, ba ngày sau sẽ mở trận trừ yêu ở Tháp Xung Tiêu, bây giờ đã bố trí trận bùa rồi, yêu vật có thể vào chứ không thể ra. Ta phụng mệnh canh giữ nơi đây, bất cứ người nào không phận sự tuyệt đối không được vào.”
Ti Cuồng Lan lạnh lùng nói: “Vì sao phải đợi đến ba ngày sau mới mở trận trừ yêu?”
“Ý của bên trên là, nếu như đã có yêu vật hấp dẫn yêu quái đến, thì chi bằng đợi thêm vài ngày, trừ đi một con chi bằng trừ luôn một đám, bớt đi một con yêu vật, thì kinh thành được thêm một phần yên bình.” Nữ tử trả lời.
“Các ngươi lấy Tháp Xung Tiêu làm mồi nhử yêu quái?” Đào Yêu nghe rõ ràng, chỉ vào Tháp Xung Tiêu nói: “Nếu như có bản lĩnh lớn như thế, thì các ngươi sớm đã biết được nhưng người chết oan trong kinh thành là vì nguyên nhân gì rồi nhỉ? Có công phu đi tính kế yêu quái, sao lại không chịu đưa tay ngăn lại thứ đồ chơi kia kẻo lại có thêm nhiều người bị hại, lại còn lợi dụng chúng để kéo thêm càng nhiều yêu quái đến là sao?”
“Bớt một con yêu quái, không biết có thể cứu được được bao nhiêu mạng người. Nếu tính về lâu về dài, quyết định của chúng ta không hề sai.” Nữ tử không đổi sắc: “Sự hi sinh là điều tất yếu, cũng hết cách rồi.”
Thục Hồ chạy đến bên chân Đào Yêu, vội nói: “Không thể đi vào sao?”
Ti Cuồng Lan nhìn Đào Yêu không chớp mắt nói: “Dẫn nó vào đi. Ta đã ở đây thì các ngươi có thể ra vào thoải mái.”
Rõ ràng là nói không liên quan đến mình, rõ ràng đã tỏ ra dáng vẻ muốn làm gì thì làm chết tiệt kia, vì sao lại cứ muốn mở ra một đường cho yêu quái này… Đào Yêu nhìn Ti Cuồng Lan, tuy có cả bụng nghi vấn nhưng cũng không muốn truy hỏi, lập tức mang theo Thục Hồ đi vào trong. Phía sau, Liễu công tử Ma Nha cũng vội đi theo vào.
“Đứng lại.” Nữ tử muốn ngăn, nhưng lại bị Ti Tĩnh Uyên ngáng đường, hắn cười hi hi nói: “Tinh Linh đại nhân, đừng quan tâm đến họ, lâu ngày không gặp, ngươi thực sự không có gì muốn thổ lộ với Lan Lan nhà ta sao?”
“Đúng thế, đêm còn dài lắm, cố nhân trùng phùng, không có lúc nào thích hợp hơn hôm nay đâu.” Miêu quản gia cũng ngăn lại một con đường khác của nàng ta.
“Các ngươi.” Nàng ta nắm chặt tay, nhưng cũng biết được nếu như đã bị ba tên này bao vây rồi thì chắc chắn sẽ không có cơ hội để thoát thân nữa.
Gió lạnh quét qua, những chiếc lá múa lượn, Ti Cuồng Lan nhìn nàng, lại thở dài: “Ngọt như mật đường, độc như thạch tín… Bản lĩnh lấy nước đường để làm kiếm của ngươi vẫn độc nhất vô nhị như thế nhỉ. Không cần đến gần cũng có thể biết ngươi đang ở trong này.”
“Đây là đang khen ta, hay là chỉ trích ta.” Nàng mỉm cười, nâng túi rượu lên uống một ngụm: “Ta dùng mười loại cánh hoa để điều chế đó, có tác dụng thanh cổ nhuận họng. Muốn thử không?”
“Ta xưa giờ không thích đồ ngọt.” Ti Cuồng Lan cự tuyệt, vĩnh viễn không cần uyển chuyển.
Nàng tiếc nuối nhún vai, lại uống thêm ngụm nữa, liếm môi hài lòng.
“Ngon không?” Hắn hỏi.
“Ngon lắm!” Nàng vô cùng chân thành nói.
“Vừa nói nó ngon vừa dùng nó giết người.” Hắn khẽ cong khóe miệng.
“Quy củ của chúng ta, đại nhân ngài… không phải, nhị thiếu gia ngài nên biết rồi chứ.” Nàng bất lực nói: “Phàm người nào ngăn cản ta làm công vụ thì có thể tiền trảm hậu tấu.”
Hắn lắc đầu, cười gằn: “Tác phong của Bệ Hãn Tư, quả thực là không có chút thay đổi nào.”
Đào Yêu tính toán, tòa tháp cao trăm trượng, yêu quái bò khắp nơi, phải dùng bao nhiêu thuốc mới có thể khiến cho chúng mất đi tri giác trong thời gian ngắn, từng con một rơi xuống đất đây.
Bây giờ, từ đỉnh tháp ngó xuống lại là một quan cảnh “hùng vỹ” khác nữa, dưới tháp chất đống nhưng một đám yêu mị tinh quái, nhiều cũng gần bằng một ngọn núi nhỏ. Con nào con nấy đều ngất đi với những tư thế vô cùng kỳ quái. Thỏ tinh thì giẫm chân lên mặt hồ yêu, mấy con rết tinh gớm giếc thì bị đám tinh quái nhờm gớm như nước mũi bao lấy, mấy còn gà yêu nằm chỏng vó trên người mèo yêu, chốc nữa tỉnh lại hi vọng bọn chúng có thể kịp thoát ra khỏi miệng của mèo yêu kia…
Đỉnh tháp quả thực có một bức tượng làm bằng vàng, cả gian phòng này chỉ có bức tượng Phật là điềm tĩnh nhất, khuôn mặt từ bi nhìn những kẻ không điềm tĩnh bên dưới.
Huynh đệ Thục Hồ cuối cùng cũng gặp lại nhau sau ba ngày xa cách, đáng tiếc kẻ làm đệ đệ không may mắn như ca ca, vết tên bắn trên người đều tập trung vào chỗ trái tim, toàn bộ đều là nhờ thân thể cường tráng, lại có đá Âm Quỷ trong người mới có thể miễn cưỡng sống được.
Đào Yêu đứng ở trước cái tên to lớn hơn ca ca nó gấp bội lần, tầm mắt tập trung tại phần thịt bị lõm vào trên lưng nó, trong đó có một khối đá đen chỉ to bằng quả trứng gà.
Lúc này nó đã không thể động đậy được nữa, hơi thở ra còn nhiều hơn cả hơi thở vào.
01.10.2020