Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 39



Lăng Thư Minh trong mắt dần dần có hơi nước dâng lên, lại hung hăng trừng hắn, không cho nước mắt rơi xuống, môi gắt gao cắn chặt, hù Tiêu Lâm nghĩ hắn lại mất hứng, vội vàng nói,“Hảo, hảo, hảo, coi như ta chưa nói. Ta không bức ngươi. Ngươi đem ta đánh cũng được, làm gì cũng được.”.

“Ngươi một cái Vương gia, liền đem chính mình làm thành như vậy?” Lăng Thư Minh tà liếc hắn liếc mắt một cái, hơi hơi nghiêng đầu, xóa thủy quang dưới mắt, có chút buồn cười. Nhớ tới một chuyện lập tức đứng lên, kéo vạt áo quỳ xuống, nghiêm mặt nói,“Vương gia thân thể thiên kim, là do thần không tốt, Vương gia công lực mất hết, lại bị mang đi làm nhục, thần đáng chết. Thần hôm nay lập lời thề, Vương gia hôm nay chịu khuất nhục, thần sẽ đòi lại gấp trăm lần!”.

Tuy nói là Tiêu Lâm từng có phụ Đừng Hác, nhưng mà đường đường Cảnh vương Vệ quốc bị người bắt đi tra tấn, hắn muốn nhẫn cũng không nhẫn được.

Lăng Thư Minh này cũng muốn bao che khuyết điểm của Tiêu Lâm.

Hắn nói xong, sau một lúc lâu thấy Tiêu Lâm không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, Tiêu Lâm giống như người mất hồn nhìn hắn, ngưng thần, sắc mặt xanh mét.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Lăng Thư Minh cuống quít đứng lên sờ cái trán hắn, Tiêu Lâm ôm chặt thắt lưng hắn, đầu chon trong lòng hắn nói,“Ngươi nói như vậy, là muốn đuổi ta hồi kinh sao?”.

Thanh âm thống khổ, Lăng Thư Minh nghe hắn nói xong, trong bụng chỉ thấy tích tụ một cỗ khí, thật khó chịu. Đem hắn từ trong lòng ra, Cảnh Vương gia cuống quít cúi đầu, nhưng Lăng Thư Minh vẫn là thấy khóe mắt hắn nước mắt không kịp biến mất. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi, thở dài,“Ngươi thật xấu tính. Nay còn học được khóc.”.

Tiêu Lâm phát giác Lăng Thư Minh ngữ khí khác thường, ẩn ẩn có chút hy vọng nhưng là không dám xác nhận, sợ hãi nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra chút bất đồng.

Lăng Thư Minh đã có chút buồn bực, thầm nghĩ, không lẽ muốn ta nói rõ ràng a? Âm thầm oán Cảnh vương, đều nói ngươi tâm tư tinh xảo đặc sắc, giờ ta mới biết, chính là ngu ngốc.

Chuyện thế gian vốn là như thế, cái gọi là [trong nhà chưa rỏ, ngoài ngõ đã tường]. Tiêu Lâm tự  biết nghiệp chướng nặng nề, lâu nay đều bị tuyệt vọng quấn lấy, cứ thế mà càng ngày càng tự ti, làm sao còn dám lớn mật phỏng đoán?

Hắn một bộ biểu tình vừa tha thiết vừa khiếp đảm, cuối cùng làm cho Lăng Thư Minh mềm lòng, thở dài nói,“Chuyện trước kia, ta không trách ngươi.”.

Tiêu Lâm ngây người, rất lâu mới hiểu được, vừa muốn cao hứng, đột nhiên nhíu mi lại, thật cẩn thận hỏi,“Ngươi không trách ta, có nghĩa là ngươi không có đáp úng?” Gặp Thư Minh vẻ mặt không có đổi, lại bỏ thêm một câu,“Theo ta cùng một chỗ, ngươi có đáp ứng không?”.

Lăng Thư Minh cuối cùng đỏ mặt, bỏ Tiêu Lâm ra đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra

“Ta đáp ứng ngươi.”.

Đêm nay, không ánh trăng, cũng không gió, bên ngoài tối đen một mảnh.

Lăng Thư Minh nghe thấy phía sau Tiêu Lâm xuống giường, từng bước một tới gần hắn, mỗi một bước đều giống như dẫm nát tâm hắn, hắn ngừng hô hấp, thẳng đến khi bị kéo vào trong một khuôn ngực dày rộng. Hơi thở Tiêu Lâm truyền tới, Lăng Thư Minh thể xác và tinh thần như say rượu, cỗ hương hoa mai quen thuộc, hắn nhớ rõ khi động tâm luôn bị cổ hương vị này tra tấn.

Người nọ ở bên tai sâu kín thở dài,“Bỏ qua gian nan như cả một đời khổ, cuối cùng hết khổ, Thư Minh, ngày sau ta Tiêu Lâm kính ngươi, yêu ngươi, thiệt tình đối đãi ngươi, quyết định cuộc đời này sẽ không cô phụ ngươi.”.

Hai cơ thể tiếp xúc, hai người cũng không ngăn run rẩy, đều muốn nhớ đến lần đầu tiên hôn môi, trong vương phủ. Thiếu niên đơn thuần, cảnh vương phong lưu, rõ ràng một khắc kia, hai người đều là động tâm không thôi, tại sao liền bõ lở?

Tiêu Lâm ôm hắn càng lâu càng chặt, giống như trân bảo mà ôm vào trong ngực, tràn ngập trong lòng đều là hắn, thế là càng thêm ôn nhu hôn xuống, đuôi lông mày khóe mắt đều hôn, e sợ bỏ thừa một tất nào.

Từ trong mắt Thư Minh rõ ràng có một cỗ thâm tình, Tiêu Lâm nhìn ngây người, nguyên lai lưỡng tình tương duyệt, tốt đẹp như thế.

Lời lẽ rốt cuộc cũng không thể nói hết được nhu tình mật ý này, khát vọng nhau càng nhiều. Thư Minh đưa tay thâm nhập vào vạt áo Tiêu Lâm, ở bên hông hắn khẽ vuốt.

Tiêu Lâm mỉm cười hôn lên cổ hắn, cảm giác tê dại ở đầu lưỡi lan thẳng tới chi bách hải, hắn cổ họng khẽ nhúc nhích, một tiếng rên rỉ xuất ra, Tiêu Lâm càng ra sức liếm, liếm thật mạnh trên hầu kết hấp dẫn khéo léo của hắn, ở trên cổ của hắn lưu lại hồng ngân ái muội.

“Tướng quân của ta” Tiêu Lâm nỉ non, nụ hôn một đường trượt xuống, dừng ở bên hông Thư Minh.

Thư Minh thở dồn dập một chút, có chút nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Lâm, không rõ Tiêu Lâm vì cái gì đang lúc tình ý này dừng lại.

Tiêu Lâm đôi mắt đẹp mở to, lộ ra một nụ cười mềm mại đáng yêu đến cực điểm, nhìn Thư Minh, đem mặt vùi vào hạ thân thư minh cọ cọ.

Thư Minh suýt nữa đứng không được, Tiêu Lâm khẽ cắn hắn một ngụm, kéo vạt áo cùng khố hạ, đem dục vọng ngây ngô tiến vào trong miệng.

Con ngươi giống xuân thủy bình thường ẩn tình, vương gia diễm lệ lại dùng miệng, Thư Minh chỉ cảm thấy máu dồn về phía đó, giống như bị ai đang kiềm chế thân thể.

Tiêu Lâm một bộ phong tình, không phải thiếu niên tướng quân nho nhã có thể chống cự, không cần một khắc, liền tiết ra.

Bên môi còn dính mật dịch của Thư Minh, Tiêu Lâm đứng lên đem Thư Minh còn chưa hoàn hồn ôm lấy, đi nhanh về giường, cũng không biết hắn làm sao có nhiều khí lực.

Bị hắn toàn thân áp chế, Thư Minh bản năng tránh né, Tiêu Lâm lại hôn lên môi hắn, làm cho miệng hắn đều là hơi thở ái dục, hắn vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hai tay không tự giác để lên ngực Tiêu Lâm, Tiêu Lâm cơ hồ là lập tức liền ngừng lại, hơi thở như có chút không xong, lại vẫn là nhẹ giọng hỏi,“Thư Minh, ngươi không muốn?”.

Cái loại ngữ khí ủy khuất mang theo hy vọng thiết tha này, Thư Minh không biết như thế nào cự tuyệt, nghĩ đến vết thương trên người Tiêu Lâm, lại nghĩ đến chỗ phía sau cũng có thương, thầm nghĩ cho hắn lần này.

Hắn nhẹ buông tay, Tiêu Lâm liền áp lên, tuy là chặt chẽ đưa hắn ôm vào trong ngực vuốt ve hôn môi, cũng chưa từng lộng đau hắn, một chút cảm giác áp bách cũng không có.

Thư Minh thân hình hư nhuyễn, giơ cánh tay ôm lấy hắn.

Tiêu Lâm quả thực vui vẻ không hết, phía dưới thân cũng cứng rắn như gang thép, hắn chen vào giữa hai chân Thư Minh, đưa tay xuống, hướng mông thư minh đưa tới, huyệt khẩu nơi đó đã có thể làm. Hắn đưa một ngón tay vào, cúi đầu nhìn Thư Minh, hai má đỏ bừng, lại chính là cắn môi, cũng không có biểu tình không khỏe. Hắn liền đưa thêm một ngón tay vào, nhẹ nhàng chuyển động.

“Ngô ~” Thư Minh khẽ hừ một tiếng, Tiêu Lâm đều dừng lại, cũng không dám liều lĩnh, chần chừ đưa ngón tay thứ ba vào, thẳng đến khi cảm thấy không ngại, thế này mới kéo tay đang che mắt của Thư Minh xuống, nhìn hắn nói,“Thư Minh, nhìn ta.”.

Trong con mắt sáng hiện lên một tầng thủy quang, ẩn đầy tình ý, Tiêu Lâm rốt cuộc nhịn không được, dang chân Thư Minh ra, thắt lưng hạ xuống, đem chỗ lửa nóng của chính mình đưa vào bí huyệt.

“Ân”.

Hai người đều khó nhịn ra tiếng.

Tiêu Lâm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi thấm trên trán Thư Minh, hôn nhẹ lên bạc thần của hắn nói,“Thư Minh, chúng ta cùng một chỗ.”.

Thư Minh cả thể xác lẫn tinh thần đều bị cảm giác phía dưới chi phối, hốt hoảng không biết đang ở nơi nào, duy nhất có thể xác nhận, chính là cặp mắt người phía trên đang nhìn mình quả thật hữu tình.

Từ vô tình đến đa tình lại có tình, gian nan dữ dội? Bỗng dưng nghĩ đến Lân nhi đã mất, mày nhíu lại.

Tiêu Lâm lúc này lại mở miệng nói,“Thư Minh, Lân nhi còn có thể trở về.”.

Thư Minh không có thời gian suy nghĩ Tiêu Lâm sao biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cơ thể đột nhiên co rúm lại, rốt cuộc không thể ngăn cảm giác này, chỉ có thể tùy ý Tiêu Lâm một lần rồi một lần đưa hắn đến cao trào tình dục.

Đêm xuân khổ đoản, tình triều tạm lui, Tiêu Lâm ôm lấy Thư Minh, xoa nhẹ thắt lưng hắn, đem cái của mình thâm nhập thật sâu vào bên trong Thư Minh, không thể kiềm chế được liền lập tức phát tiết. Hai người đều mồ hôi đầm đìa, khí lực giơ ngón tay cũng không còn, Tiêu Lâm cố sức mở chăn đắp lấy Thư Minh, suyễn khí hỏi,“Ngươi hoàn hảo a?”.

Khoái cảm còn vây lấy cơ thể, Thư Minh ẩn ẩn cảm thấy có cái gì bất đồng, lại ngại da mặt mỏng, không hé răng, Tiêu Lâm xoay mặt hắn qua nhìn kĩ, khẳng định hắn không có việc gì, thế này mới yên tâm.

Lúc này Đông Phương ký bạch, hai người bận việc một đêm, ngay cả ngủ cũng không ngủ, nghe được kèn vang lên, thời gian tập thể dục buổi sáng đã đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.