Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 20: Thần làm công tạm thời



 [Đám tiểu nhân ở nơi nào, dám đến giương oai trên địa bàn của Bản Thần Quân?! ] Trong miệng Quan Đế gia phun ra khói trắng nồng đậm: [Bổn thần quân nhất định phải trị các ngươi hình phạt sét đánh! ]

  ”A a a a a a, Quan Đế gia tha mạng!”

  ”Chúng ta là bị bức ép, thật sự không cố ý mạo phạm đến lão nhân gia ngài!”

  ”Rút lui rút lui!”

  Đám gia đinh quỳ xuống đất, liên tục dập đầu.

  Lão quản gia sợ tới mức rớt bệt xuống mặt đất: “Lão lão lão lão gia, lại lại lại tới nữa rồi! ”

  Sắc mặt Tiền lão gia trắng bệch, tay cầm rèm kiệu run rẩy không ngừng: “Sợ, sợ cái gì, đạo trưởng nói, đây bất quá là chướng nhãn pháp mà thôi, đều lên hết cho ta … “

  Hắn còn chưa nói xong một câu, mặt Quan Đế gia liền đanh lại, râu ria uy vũ, một đám hỏa tinh xẹt ra trên không trung, miệng phun sương mù dày đặc giận dữ quát: “Giết chết ngươi!

  Chiếc kiệu nổ tung, Tiền lão gia ùng ục lăn ra, đầu dính đầy bùn đất, kéo cổ họng thét chói tai: “Đạo trưởng, cứu mạng! ”

  Lời nói ra lúc chậm lúc nhanh, Thập Diệp chỉ cảm thấy ngực mình chấn động, Tụ Khuê bàn bay ra, Thất Diệu kiếm ý ngay ngắn chỉ về phía bầu trời, một đạo bùa chú thật lớn từ trên trời giáng xuống, nện lên trán Quan Đế gia.

  Quan Đế gia nổi giận đùng đùng gầm lên, lắc lắc đầu, chú quang bắn ra bốn phía mặt đất, dấy lên một vòng hỏa quang đem hắn vây lấy ngay chính giữa.

  ”Đệ tử đích truyền đời thứ bốn mươi tám của Thất Tinh Quán Tố Thanh đạo trưởng ở đây, yêu nghiệt phương nào, còn không nhanh chóng hiện hình!” Một gã đạo sĩ đạp không mà tới, trên tay cầm phất trần chắn trước người Tiền lão gia, đạo bào bay múa, phất trần lượn lờ, tông vô cùng uy phong.

  Bạch Huyên ngạc nhiên: “Đồng môn của ngươi? ”

  Thập Diệp cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, vị đạo sĩ trước mắt này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi,

mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí, đạo bào màu xanh toả sáng, đôi giày không nhiễm một hạt bụi, vớ trắng như tuyết, nhất là thanh phất trần trong tay hắn, tinh quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ.

  Thập Diệp lắc đầu: “Không biết. ”

  Bạch Huyên: “Giả mạo? ”

  ”Ừm.”

  Bạch Huyên nhướng mày: “Nhìn bộ quần áo này của người ta, ngươi không cảm thấy cách ăn mặc của ngươi quá nghèo nàn rồi sao? ”

  “……”

  ”Đạo trưởng! Cứu tôi! “Tiền lão gia tay chân luống cuống bò lên trước, biểu cảm như muốn ôm đùi nhưng lại không dám ôm.

  Đạo trưởng Tố Thanh vung phất Phất Trần: “Tiền thí chủ yên tâm, yêu nghiệt này tuy rằng có chút đạo hạnh, nhưng không phải là đối thủ của ta, ngươi lui về phía sau một chút, chớ để ngộ thương đến ngươi. ”

  Đám người Tiền gia liên tục lăn qua một bên.

  Quan Đế gia ở trong vòng lửa phát ra một tiếng gầm giận dữ, bạch quang ầm ầm bốn phía cường ngạnh áp chế chú hỏa, Tố Thanh phi thân bay lên không trung, lại vung ra hơn mười đạo bùa chú, chú quang như gai nhọn từ sáu phương hướng trên, dưới, trái, phải, trước, sau bắn ra, lông mày râu ria của Quan Đế gia điên cuồng tung bay, toả ra ánh sáng rất giống với màu sắc và thi chú của Bạch Huyên, chỉ là kết cấu không đủ thuần túy, tựa hồ bên trong xen lẫn một ít sợi tơ kỳ quái.

  Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, hắn tựa hồ nghe được tiếng thở dốc của loài dã thú.

  Chú quang cùng minh quang uy lực bất phân cao thấp, ở trên không trung công kích lẫn nhau, khí tức áp đảo khuếch tán ra từng vòng, khiến cho không khí xung quanh điên cuồn gào thét, cát bay đất cuốn, tất cả mọi người đều nằm sấp trên mặt đất, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

  Ngay tại thời khắc căng thẳng này, trong bụi cây có ánh sáng tựa như đom đóm yếu ớt xuất hiện, mấy tấm bùa làm bằng giấy vàng chậm rãi bay ra , ở trên không trung hình thành một kết giới mỏng manh. Gió cát sắc bén cùng hỏa quang chạm vào kết giới mỏng như cánh dế này, trong nháy mắt liền hóa thành vô hình. Ở bên trong kết giới, có hai người đứng đó, một người bạch y như tuyết, mặt mày sáng sủa, một người hắc bào cũ nát, cau có khó chịu, nhàn tản cước bộ về phía trung tâm cuộc chiến.

  Mọi người hoảng sợ đến biến sắc, Tố Thanh đạo trưởng tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

  Bạch Huyên khoanh tay, nhìn bên này, ngó bên kia, miệng chậc chậc một tiếng: “Ta phát hiện ra một chuyện thú vị, ngươi đoán xem là chuyện gì? ”

  Tụ Khuê Bàn rất không ổn định, Thất Diệu kiếm ý lúc thì bắt được cảm ứng, lúc thì lại không có cảm ứng gì, đủ thứ cảm giác thay đổi một cách bất định, sau đó rất nhanh, liền mất đi phương hướng. Thập Diệp nhíu mày, thật sự không muốn đáp lời.

  Bạch Huyên đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thập Diệp đáp lại lời hắn, chỉ có thể tự nói: “Quan Đế gia này là hàng giả. ”

  [ Dám vu khống bản thần quân … Áu … ] Đường nét khuôn mặt khổng lồ của Quan Đế gia kịch liệt rúng động, cơ hồ không cách nào duy trì tạo hình nổi nữa.

  Thập Diệp cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Bạch Huyên một cái: “Bạch Huyên!Làm sao ngươi biết? ”

  ”Lão Quan trăm năm trước đã bị điều đến Thiên Binh bộ làm tiền phong tướng quân, ở dưới trướng Dương Tất bận đến mức phải gọi một gót chân sau đạp vào sau ót, làm gì còn có thời gian rảnh rỗi đi xuống phàm thể hiện thần thông.” Bạch Huyên cười nói: “Huống chi sức chiến đấu của lão Quan làm sao có thể gà như vậy? ”

  Thập Diệp: “Thế mà ngươi còn nói dẫn ta đến miếu Quan Đế ăn cơm? ”

  ”Chực chút cống phẩm ăn thì cũng coi là ăn chực rồi.”

  “……”

  ”Ha ha ha ha, quả nhiên là một yêu nghiệt khác loài à! Cảm ơn đạo hữu đã nhắc nhở! “Đạo trưởng Tố Thanh nhất thời tinh thần chấn động, bả vai run lên, một đạo kim quang từ phía sau hắn phá không mà ra, đúng là một thanh bảo kiếm trừ tà, hoa quang bắn ra bốn phía. Thân kiếm ong ong run lên, mang theo hào quang đầy sát khí đâm về phía ngực “Quan Đế gia”.

  Ai ngờ vào lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên vọt tới trước mặt Quan Đế gia, giang hai tay làm ra tư thế bảo hộ, cư nhiên lại là Tinh Nhi.

  Trong tiếng kêu thảm thiết của Miêu Tam Nương, Thập Diệp xông ra ngoài, triệu Thất Diệu kiếm ý chém ngang qua, chặt đứt kiếm trừ tà của Tố Thanh đạo trưởng, Tố Thanh đạo trưởng bị kiếm khí ép bay ngược ra ngoài, rớt trên mặt đất phun ra mấy ngụm máu tươi.

  Mũi chân Thập Diệp rơi xuống đất, quay đầu chỉ thấy Bạch Huyên một tay ôm lấy Tinh Nhi biểu tình có hơi sụp đổ: “Lần sau ngươi chạy lung tung có thể hé răng một tiếng trước được không? ”

  Tinh Nhi nằm sấp trong ngực Bạch Huyên, biểu cảm có chút bối rối, cậu nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì đó, trên không trung Quan Đế gia mặt to không thấy đâu nữa, chỉ còn lại ánh sáng như tơ tằm phiêu đãng khắp chung quanh.

  Tinh nhi miệng mồm xụi lơ, chực khóc.

  ”Đừng khóc đừng khóc, càng khóc càng xấu!” Bạch Huyên hét lớn.

  Miêu Tam Nương chân cao chân thấp chạy đến gần Tinh Nhi, Tinh Nhi nhào vào trong ngực mẫu thân gào khóc, Bạch Huyên thở phào nhẹ nhõm.

  Người Tiền gia hoàn toàn choáng váng, đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Đạo trưởng Tố Thanh. Tố Thanh đứng dậy, ôm ngực, sắc mặt trắng bệch: “Lá gan của các ngươi thật lớn, cư nhiên dám làm bằng hữu với yêu nghiệt, đối địch với Thất Tinh Quán?! ”

  Thập Diệp: “Ngươi không phải đệ tử Thất Tinh Quán. ”

  ”Nói hươu nói vượn, ta là đệ tử đích truyền đời thứ bốn mươi tám của Thất Tinh Quán! Tố Thanh từ trong ngực lấy ra một tấm kim bài: “Có Kim Tự Minh Bài do triều đình ban tặng làm chứng! Ngươi là yêu đạo ở đâu, còn không nhanh chóng quỳ lạy, dập đầu nhận sai, nếu không ta nhất định bẩm báo với quán chủ, giáng các ngươi tội trời phạt! ”

  Người Tiền gia hoảng sợ, nhất tề quỳ xuống dập đầu: “Tiên sư bớt giận! ”

  Miêu Tam Nương ôm chặt Tinh Nhi, toàn thân run rẩy.

  ”Ngươi có kim bài không?” Bạch Huyên hỏi.

  Thập Diệp: “Không. ”

  ”Thật ra, ngươi mới là hàng giả, phải không?”

  Thập Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ vào mấy sợi tơ đang lơ lửng xung quanh: “Làm sao bây giờ? ”

  ”Đơn giản.” Bạch Huyên cầm Cỏ tinh tiện tay ném lên, cỏ tinh chít chít kêu to, vụn cỏ bay tán loạn đụng vào mấy sợi tơ kia, trong nháy mắt chúng liền hóa thành vô số bóng đen sắc bén, chỉ trong thoáng chốc, âm phong gào thét, mây đen kéo đến, một cái bóng dã thú khổng lồ hiện lên giữa không trung, thân thể toả ra một tầng bạch quang, dần dần hiện ra mặt lông răng sắc nhọn, ánh mắt toả ra hung quang.

  Tố Thanh đạo trưởng kêu lên một tiếng phun liên tục vài ngụm máu, thân như con châu chấu chạy đi, mấy người Tiền gia đờ ra một lúc rồi cũng vắt giò lên chân chạy trốn, chỉ còn sót lại một mớ hỗn độn.

  Miêu Tam Nương ngồi bệt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn yêu thú trên trời, không cách nào thốt nên lời, Tinh Nhi ở trong ngực nàng lại vươn cánh tay vẫy vẫy, miệng “A ô a ô”, phảng phất như đang chào mừng yêu thú kia.

  Yêu thú xếp bằng trên không trung, nhắm mắt há miệng, phát ra tiếng gầm trầm thấp, tựa hồ đang uy hiếp Thập Diệp cùng Bạch Huyên, tuy rằng tạo hình rất là đáng sợ, nhưng so với những yêu vật mà Thập Diệp gặp phải lúc trước, yêu khí của nó chẳng những không sắc bén, ngược lại có chút mềm mại.

  ”Tiểu tử, thức thời thì mau xuống đây.” Bạch Huyên vẫy tay.

  Yêu thú: “Ngao … “

  ”Hừ, làm phản hả!” Bạch Huyên tức giận, bắt lấy Cỏ tinh ném ra ngoài, Cỏ tinh bị ném thành đường vết cỏ vụn trên không trung, sau đó bị dán lên trán yêu thú kia.

  Mặt yêu thú cứng đờ trong chớp mắt, oanh một tiếng nổ ra một làn khói dày đặc, vặn vẹo một lúc sau đó vèo một cái biến nhỏ lại, hóa thành một đống trắng trắng rơi xuống đất, biến thành một chú mèo con, bốn móng vuốt còn vững vàng ôm lấy Cỏ tinh, phảng phất như đang ôm lấy một sợi dây.

  Thập Diệp: “…”

  Miêu Tam Nương: “…”

  Tinh Nhi: “A ô ô a ô ô! ”

  Bạch Huyên ngồi xổm trước con mèo nhỏ: “Tiểu tử, ngươi có biết giả mạo Thần tộc chính là đại tội xúc phạm đến thiên điều không. ”

  ”Hỗn xược!” Mèo con đá Cỏ tinh xuống đất rồi nhảy dựng lên, đuôi nó dựng lên cao, mắt nó một con màu lam một con vàng màu vàng, trong suốt tựa như việc bảo thạch, tạo hình râu ria vô cùng hung ác, thế nhưng chỉnh thể tạo hình nhìn quả thực quá mức đáng yêu nên cũng không có sức uy hiếp gì: “Ta là thần quân tạm thời thứ ba mươi tám của Quan Đế thần quân, không được vô lễ! ”

  Bạch Huyên: “Cái gì cơ? ”

  Thập Diệp: “Ba mươi tám… Cái gì? ”

  Tinh Nhi từ trong ngực Miêu Tam Nương giãy ra, một tay ôm lấy tiểu miêu, một người một mèo bốn con mắt hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Huyên cùng Thập Diệp, ánh mắt kia nếu là thực thể, thì sợ là đã đâm xuyên qua người hai người họ mất rồi.

  Bạch Huyên: “Các ngươi … quen nhau sao? ”

  Miêu Tam Nương chống người ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Quan Đế gia cư nhiên là do Tiểu Bạch biến ra? Tiểu Bạch thế mà lại là yêu quái? ”

  ”Ta không phải là yêu quái! Ta là thần quân tạm thời thứ ba mươi tám của Quan Đế thần quân ở Âm Sơn mạch, Phượng Hoàng phủ, Thành Hoàng thuộc! “Tiểu miêu nhe răng lắc đầu, một tấm kim bài toả ra kim quang từ đỉnh đầu nó hiện ra, ở giữa không trung xoay tròn, phát ra tiếng kêu ong ong.

  Bạch Huyên búng ngón tay, tấm kim bài vù một tiếng liền bay đến trong lòng bàn tay hắn, kim bài không lớn, chỉ có kích thước cỡ bàn tay, chất liệu không biết là làm từ kim loại gì, tản ra ánh sáng âm u, mặt trước khắc ” Âm sơn mạch Phượng Hoàng phủ Thành Hoàng thuộc”, mặt sau khắc hai hàng chữ, theo thứ tự là: “Quan nhị gia tôn thần phân tọa số ba mươi tám” và “Thần chức lâm thời đặc biệt cung cấp tôn hiệu”.

  Bạch Huyên dùng đầu ngón tay búng một cái vào kim bài, một luồng ánh sáng nổi lên trên không trung hình thành kim ấn hình vuông, mơ hồ có thể nhìn ra là quan ấn.

  ”Cư nhiên là thật.” Bạch Huyên bật cười.

  Con mèo con kinh ngạc: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là ai? Cư nhiên có thể triệu hoán thần bài của ta?! ”

  Thập Diệp cũng kinh hãi, bất quá điều làm hắn kinh ngạc lại là vì một chuyện khác: “Hiện tại Thành Hoàng thuộc đã suy bại đến mức muốn tuyển người làm công tạm thời rồi à? ”

  ”Tăng nhiều cháo ít, ở thiên đình thần chức chính trực vốn không nhiều lắm, phân phối đến các Thành Hoàng Thất Mạch ở Cửu Châu càng ít hơn.” Bạch Huyên thấp giọng nói: “Tuy lão Quan đã đến Thiên Binh bộ, nhưng ở nhân giới hắn lại được cung phụng hương hỏa rất vượng, phỏng chừng là Thành Hoàng thuộc thật sự bận rộn làm không xuể, nên mới chọn vài yêu tiên phân mảng quản lý tạm thời. Coi như là nâng cao tỷ lệ việc làm của các yêu tiên nhàn tản, miễn cho bọn chúng tự do ở bên ngoài gây chuyện. ”Bạch Huyên ném kim bài cho con mèo nhỏ và hỏi: “Tên ngươi là gì?” ”

   Sự cao ngạo của mèo nhỏ rõ ràng yếu đi không ít, lui vào trong ngực Tinh Nhi, nhìn sao cũng nhỏ đi một vòng: “Ta, ta tên là Tứ Trà. Ngài là thượng thần trên thiên đình phái xuống sao? ”

  Bạch Huyên: “Ta là Bạch Huyên. ”

  ”Ngài ngài ngài chính là Bạch gia trong truyền thuyết?!”

  Bạch Huyên rất là đắc ý, liếc mắt nhìn Thập Diệp, hai lông mày nhướng nhướng: “Nghe chưa, ta chính là nhân vật trong truyền thuyết, lợi hại không! ”

  Thập Diệp không lên tiếng, hắn thấy Tứ Trà từ trong khuỷu tay Tinh Nhi lẻn xuống, bốn móng vuốt lặng yên lui về phía sau, nghiễm nhiên là định chạy trốn.

  Bạch Huyên: “Này, ngươi muốn đi đâu?”

  Đuôi Tứ Trà đột nhiên dựng thẳng lên rồi xù ra, phảng phất như một ngọn lau sậy đang đón gió, trên khuôn mặt đầy lông mềm mại rơi xuống hai hàng nước mắt trong trẻo: “Bẩm Bạch gia, tiểu tiên chỉ là một vị thần tạm thời, mỗi tháng bổng Lộc chỉ có hai mươi hộc pháp lực, thật sự không có cách nào cho ngài mượn được đâu! ”

  Bạch Huyên: “…”

  Thập Diệp: “Phốc khụ khụ khụ khụ … “

  *

  Căn nhà của mẹ con Miêu Tam Nương chỉ dùng hai từ có thể hình dung, nhà bốn vách tường, không dính bụi trần. Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế nhỏ, một cái rương gỗ lớn chính là toàn bộ gia sản của bọn họ, nhưng mà sạch sẽ sáng sủa, nhìn rất thoải mái. Trên giường là mấy đống y phục đã giặt xong xếp chồng lên nhau và mấy đế giày mới may xong, kiểu dáng có của nam của nữ có lớn có nhỏ, hẳn là công việc duy trì sinh kế của Miêu Tam Nương.

  Thập Diệp chú ý tới bên chân giường còn bày một cái giỏ trúc, bên trong lót đệm có hình hoa vụn, màu sắc rất giống với tấm đệm trên lưng ngựa gỗ nhỏ bên ngoài cửa, nhìn kích thước của cái giỏ trúc này cùng lông trắng rớt trên trên đệm, thì có lẽ là ổ của Tứ Trà.

  Miêu Tam Nương nhanh nhẹn cất xong đống y phục, nhường chỗ cho Thập Diệp cùng Bạch Huyên ngồi, rót hai chén nước: “Hôm nay nhờ hai vị tiên trưởng ra tay cứu giúp, nếu không mẹ con chúng ta khẳng định dữ nhiều lành ít. ”

  Tinh Nhi gắt gao ôm lấy Tứ Trà ngồi trên giường, tựa hồ đối với Bạch Huyên cùng Thập Diệp vẫn có chút kiêng kỵ, tròng mắt đen nhánh không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nhưng dù sao thì tuổi tác của cậu bé cũng còn quá nhỏ, nhìn chằm chằm không lâu thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, đầu nghiêng qua một bên rồi ngủ thiếp đi. Miêu Tam Nương đem Tinh Nhi đặt trên giường cho cậu ngủ yên, Tứ Trà lúc này mới thoát thân nhảy lên bàn, ngồi xuống ngay ngắn.

  ”Bạch Huyên thượng thần, ngài tối nay tới đây, là vì Thành Quân lão gia có chỉ thị gì sao? ”

  Bạch Huyên: “Ta chỉ nghe nói nơi này có một búp bê xấu xí đến mức kinh thiên động địa, tò mò nên mới đến xem. ”

  Tứ Trà vừa nghe thấy thế liền nóng nảy: “Tinh nhi không xấu! Không tin ngài hỏi mẫu thân Tinh Nhi xem! ”

  Miêu Tam Nương ngồi ở bên giường, dém chăn cho Tinh Nhi, ngón tay lướt qua mái tóc rơi ra ở thái dương Tinh Nhi, hốc mắt hơi đỏ lên: “Đúng, Tinh nhi nhà ta sao lại xấu chứ… Nó là đứa bé hiểu chuyện đáng yêu nhất thiên hạ…”

  Tứ Trà: “Những người nói bé xấu xí, mắt đều có vấn đề! ”

  Bạch Huyên: “Khụ khụ khụ! ”

  Thập Diệp suy nghĩ một chút liền hiểu, Miêu Tam Nương không cảm thấy Tinh Nhi xấu, là bởi vì nàng là mẫu thân của Tinh nhi, mẫu thân nhìn hài tử của mình đều là đẹp nhất thế gian, mà Tứ Trà nhìn không thấy Tinh Nhi xấu, ước chừng là bởi vì Tứ Trà là Miêu Yêu Tiên, mắt mèo vốn có thể nhìn thông âm dương, là trời sinh tịnh mục, Tinh Nhi trong mắt nó hẳn cũng giống như mình, là bộ dáng thuần túy nhất của hài tử.

  Nói cách khác, Tinh Nhi cũng không phải thật sự xấu xí, mà do bên ngoài thân thể cậu bị một thứ gì đó rất kỳ lạ bám vào, dẫn đến người bình thường nhìn thấy cậu đều là ngũ quan

vặn vẹo. Điều này cũng có thể giải thích vì sao mọi người đều nói Tinh Nhi xấu, nhưng cụ thể xấu như thế nào thì mọi người chỉ bàn tán xôn xao, nhưng lại không có tiêu chuẩn cụ thể.

  ”Miêu thí chủ, có thể để cho bần đạo xem Tinh Nhi một chút không?” Thập Diệp đi tới trước giường hỏi.

  Miêu Tam Nương nhìn Thập Diệp một cái, gật đầu đứng nhường sang một bên.

  Thập Diệp tỉ mỉ nhìn Tinh Nhi một vòng, Tinh Nhi trong mắt hắn chỉ là một hài tử bình thường, tuy rằng thân thể có chút gầy, nhưng gương mặt vẫn rất tròn trịa, xem ra Miêu Tam Nương nuôi cậu rất tốt, lúc ngủ miệng còn hơi lẩm bẩm, giống như ở trong mộng ăn được thứ gì ngon lắm.

  Thập Diệp đặt huyền chưởng cách năm tấc phía trên thân thể Tinh Nhi, chậm rãi xoay một vòng, từ lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận được khí tức ấm áp ở bên dưới, phảng phất như thân thể Tinh Nhi là một cái lò sưởi nhỏ, đang không ngừng tản ra độ ấm. Thập Diệp lại lấy ra một tờ thanh minh chú, dán ở vị trí ba tấc trên trán Tinh Nhi.

  Thanh Minh chú không gió mà động, nét chu sa từ màu đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành vàng, lá bùa tựa hồ như đang hấp thu thứ gì đó, mơ hồ toả ra ánh sáng màu trắng, loại ánh sáng nay rất giống với chú pháp khi Bạch Huyên khi thi triển pháp thuật.

  ”Đây là… ” Bạch Huyên kinh ngạc: “Thần quang? ”

  Lời còn chưa dứt, bạch quang đột nhiên tản ra, thanh minh chú dấy lên ánh lửa màu cam, thiêu thành tro tàn.

  Thập Diệp lui về phía sau nửa bước, nhíu mày.

  Là yêu khí!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.