Nói như vậy, ông nội biến mất cô cũng không biết, Giai Kỳ hỏi:
“Không ở nhà sao? Ông nội đi đâu rồi?”
Bạch Nhi Nguyệt thì quen rồi:
“À, hàng năm quân đội sắp đón năm mới đều sẽ mời ông nội đi nói chuyện hoặc để ông nội đi trấn giữ, năm nay cả nhà ở trong nước, có lẽ bốn ngày sau mới trở về”.
Giai Kỳ có chút lo lăng cho sức khỏe người già:
“Vậy sức khỏe ông nội không sao chứ? Đi qua đi lại rất mệt mỏi, hơn nữa hoàn cảnh của quân đội cũng rất ác liệt.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Đừng quá lo lắng, có quản gia đi cùng ông nội, bác sĩ riêng của chúng ta cũng đi theo, đến quân đội còn có bệnh viện quân đội.”
Bỗng nhiên Giai Kỳ nhớ đến chuyện hôm qua ông nội hẹn cô, câu trả lời của bản thân quả thật là đã từ chi, có lẽ là ông nội muốn dẫn mình đi.
“Nhi Nguyệt, hôm qua ông nội đi khi nào?”
“Cái này em không biết, thím Lý, ông nội đi từ khi nào vậy?”
Bạch Nhi Nguyệt nhìn thấy người giúp việc vẫn đang phụ trách phục vụ đồ ăn hỏi.
Thím Lý đáp lại: “Tướng quân lên máy bay lúc một giờ trưa hôm qua.”
Trong lòng Giai Kỳ có chút không dễ chịu, giống như mình đã làm tổn thương ông nội vậy.
Bạch Nhi Nguyệt nhìn ra tâm tư của Giai Kỳ, Bạch Nhi Nguyệt an ủi:
“Chị dâu, ông nội sẽ không dẫn người đến quân đội, nếu chị là người nhà thì sẽ bị lộ diện trên truyền hình, điều này sẽ tạo thành uy hiếp. Đối với an toàn cá nhân của chị, nguyên tắc của ông nội chính là tuyệt đối không thể để cho người nhà gặp nguy hiểm. Đừng tự trách mình, còn nữa, đợi lúc ông nội trở về thì kế hoạch của hai chúng ta cũng đã hoàn thành, vừa hay cho bọn họ một bất ngờ.”
Bạch Nhi Nguyệt rất biết an ủi người khác, mấy câu nói đã khiến Giai Kỳ không trách mình nữa, tâm tư đều nhào vào kế hoạch.
Buổi chiều Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt lại muốn đi ra ngoài, Bạch Quân Đàm không ở nhà, Bạch Tuấn Thành và ông Bạch đều đến công ty, chỉ có Bạch phu nhân ở nhà một mình.
Bạch phu nhân hỏi con gái:
“Nhi Nguyệt, các con đi đâu vậy?”
Bạch Nhi Nguyệt nói:
“Mẹ, con và chị dâu đi ra ngoài mua vài thứ. Hôm nay sẽ về sớm.”
Giai Kỳ nhìn ra Bạch phu nhân muốn đi cùng hai người họ, nên hỏi:
“Mẹ, mẹ có bận không?”
Bạch phu nhân luôn là người nhàn rỗi nhất trong nhà:
“Mẹ không có việc gì cả.”
“Mẹ, vậy chúng ta cùng ra ngoài dạo phố đi.” Giai Kỳ nói.
Bạch phu nhân cười hỏi: “Các con đi đâu?”
Bạch Nhi Nguyệt nghe mẹ muốn tham gia, lập tức vui vẻ:
“Mẹ, con và chị dâu vẫn chưa biết sẽ đi đâu, chúng ta đi cùng nhau đi, được không mẹ?”
Bạch Nhi Nguyệt làm nũng, Giai Kỳ cũng tương đối thành khẩn mời:
“Mẹ, mẹ ra ngoài với bọn con đi, bọn con sẽ nói cho mẹ một bí mật!”
Bạch phu nhân vốn định đi ra ngoài nhưng lại ngại mở miệng, mà con gái và con dâu đã dựng bậc thang cao cho mình, Bạch phu nhân cười gật đầu nói:
“Các con đợi mẹ một chút, mẹ lên lầu thay quần áo.”
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt phất tay:
“Mẹ, mẹ mau đi đi.”
Bạch phu nhân cười bỏ đi.
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt ở phòng khách đợi Bạch phu nhân.
Bạch Nhi Nguyệt hỏi Giai Kỳ:
“Chị dâu, thật sự phải nói cho mẹ biết sao?”
Giai Kỳ nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan dung, trên đường hai chúng ta dùng miệng để lôi kéo mẹ vào. Nếu thật sự không được thì tìm cách khác.”
Bạch Nhi Nguyệt hỏi: “Mẹ có đồng ý không?”
Giai Kỳ đáp: “Chị đoán tám chín phần.”
“Đồng ý?”
Giai Kỳ lắc đầu: “Không đồng ý.”
Bạch Nhi Nguyệt lại nói:
“Vậy đừng nói nữa?”
Giai Kỳ đáp: “Nói chứ, không phải còn có khả năng mẹ sẽ. đồng ý sao? Hơn nữa làm những điều này dưới mí mắt của mẹ, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.”
Bạch Nhi Nguyệt tiếp tục lắc đầu:
“Chị dâu, không được, không thể nói cho mẹ biết, mẹ không phải loại người đồng ý dễ dàng, chị nói chỉ khiến mẹ phản cảm, cuỗi cùng thành quả vất vả buổi sáng của hai chúng ta sẽ bị hủy. Chúng ta cứ xem đó là bất ngờ cho mẹ, không nói với mẹ, chuyện giữ mẹ lại cứ giao cho em.”
Giai Kỳ nhìn thấy thái độ Bạch Nhi Nguyệt cường ngạnh như vậy, lập tức nghe Bạch Nhi Nguyệt nói:
“Nếu em đã nói như vậy, vậy chúng ta cũng không dám đi nữa, nhưng bất ngờ đó chúng ta phải suy nghĩ kỹ nên nói như thế nào.
Bạch Nhi Nguyệt gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên Giai Kỳ hỏi:
“Nhi Nguyệt, em và mẹ từng đến chợ chưa?”
Bạch Nhi Nguyệt nhếch miệng lắc đầu:
“Chưa, em và mẹ chưa bao giờ đến đó. Hơn nữa chợ là cái quỷ gì?
Chẳng phải người giúp việc trong nhà mới đi sao?
Giai Kỳ vỗ tay một cái:
“Vậy chúng ta đi chợ đi.”
Bạch Nhi Nguyệt không thể tin được:
“What?”
Giai Kỳ lặp lại lần nữa để xác định:
“Đi chợ mua sắm tết.”
Bạch Nhi Nguyệt lần nữa khẳng định:
“Are you sure?”
Giai Kỳ gật đầu chắc chắn:
“Yes, Sure.”
Bạch phu nhân xuống lầu hỏi:
“Hai đứa nói gì đấy?”
“Mẹ, bọn con đang nói bất ngờ.” Bạch Nhi Nguyệt trả lời.
Giai Kỳ cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói:
“Mẹ, Nhi Nguyệt, chúng ta đi thôi.”