Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Bạch Thị ở thành phố N nước Mỹ đang trải qua một cuộc họp gay gắt.Trong phòng họp màu chủ đạo đen trắng, mấy người cấp trên của tập đoàn Bạch Thị đều ngồi chật kín.
Mà một thanh niên ngồi ở hàng ghế đầu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghế, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng .
Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại.
Lúc này mấy người trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh bởi ai cũng sợ vị giám đốc này. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ , nếu mà làm phật lòng thì chắc chắn sẽ có kết quả rất thê thảm.
Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo đã lập tức được nhân viên của tổng giám đốc cho mời vào phòng họp, họ đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hồ, thậm chí buồn vệ sinh cũng chẳng dám đi.
– “Ngày mai, tôi không hy vọng phải gặp mấy người, hiểu không?” Cánh môi gợi cảm của thanh niên cuối cùng cũng mở ra sau bốn tiếng im bặt.
Không phải thắc mắc, mà là bày tỏ!
Cấp trên ngồi gần anh nhất cố gắng điêu chỉnh âm thanh của mình, nhưng vẫn nghe ra được trong âm thanh của ông ta có chút run rẩy . Ông ta trả lời:
– “Vâng, tổng giám đốc. Ngày mai vợ tôi sinh con nên tôi không đi được”.
Lúc nói ra lời đó khiến bầu không khí bị kìm nén trong phòng họp dịu đi một chút, các cấp cao khác đều là người tinh tế, sau khi hiểu được ý của ông ta thì đều lần lượt phụ họa nói ngày mai bản thân còn có việc bận không thể đi được.
Đôi mắt phượng của Bạch Tuấn Thành tà mị nhìn mấy người cấp cao của công ty, khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ý vị:
-“Rất tốt”
Nói xong, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Anh vừa rời đi, mấy người cấp cao trong phòng họp ở phía sau đua nhau thở phào nhẹ khi buổi tra tấn kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi lần họp với tổng giám đốc trẻ tuổi này đều là một loại tra tấn, còn căng thẳng hơn cả họp với chủ tịch.
Khí tràng của anh quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không nhận thức được mà muốn thu nhỏ bản thân của mình lại.
Bạch Tuấn Thành bước vào văn phòng của mình, trợ lý phía sau gõ cửa tiến vào:
-“Tổng giám đốc, máy bay đã đến lúc cất cánh rồi.”
Bạch Tuấn Thành cởi áo khoác ra tiện tay ném trên ghế sô pha bằng da , ngước mắt nhìn trợ lý của mình, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc:
-“Tôi bảo đặt vé máy bay cho tôi từ lúc nào vậy?”
Trợ lý được hỏi lập tức ngây ra:
-“Là chủ tịch đặt cho anh.”
Bạch Tuấn Thành nghe xong xua tay đuổi trợ lý đi, khóa cửa văn phòng bằng điều khiển từ xa, bản thân đứng trước cửa sổ , hai tay cho vào túi quần rồi nhìn cảnh phồn hoa phía dưới , chìm vào suy nghĩ của mình . Chẳng bao lâu sau, anh xuống sảnh lái xe rời khỏi công ty.
Cùng lúc này, trong biệt thự Mạc Tuyết ở thành phố A nước Mỹ, Mạc Giai Kỳ đang nằm trên chiếc giường kingsize vừa ngủ dậy, cô vừa vươn chiếc eo lười biếng ra lăn đùng xuống giường, miệng thì hét lớn:
-“Mẹ …., mấy giờ rồi ạ ?”
Bà Mạc ở dưới lầu nghe được tiếng động trên lầu thì buồn bã, lắc đầu không ngớt, nhận đĩa trái cây từ trong tay người giúp việc đặt trên bàn trà ở phòng khách, ngồi cạnh ông Mạc đang đọc báo.
Bà Mạc không khỏi thắc mặc:
-“Kỳ Kỳ của chúng ta như vậy, gả qua đó thật sự ổn sao ông ?”. Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, con nhỏ nghịch ngợm, chúng ta có nên nghe theo nó không?”
Ông Mạc đang đọc báo nghe vậy cũng không có tâm trạng đọc tiếp nữa, liếc nhìn mấy cái, nhưng lại nhìn thấy tin tức:
Tập đoàn Mạc Thị là mất hay còn! .Mạc Phong của tập đoàn Mạc Thị đã bỏ nhà chạy ra nước ngoài! .Tập đoàn Mạc Thị khủng hoảng tài chính, giáo sư Trương nhà kinh tế học… đợi đã, tất cả những gì báo chí đưa tin đều là làm xấu công ty mình.
Ông Mạc thân là chủ tịch, lúc này không đi xử lý khủng hoảng của công ty, mà lại lo lắng vấn đề con gái mới tuổi đôi mươi lại sắp phải đi lấy chồng.
Bà Mạc lại không kìm được mà nói, giọng điệu vội vàng:
-“Nếu không được thì chúng ta xin phá sản đi, không thể lấy hạnh phúc cả đời của Kỳ Kỳ ra để đặt cược được.”
Âm thanh ông Mạc trầm ngâm vang lên, trong giọng nói vô cùng bắt đắc dĩ:
-“Sao tôi nỡ lấy hạnh phúc của con gái mình đi đặt cược chứ nhưng ông Bạch đã đích thân đến đây, Kỳ Kỳ còn đích thân đồng ý chuyện hôn sự, cho dù chúng ta làm đơn xin phá sản, vậy còn hôn lễ ngày mai thì sao? Chúng ta có thể làm xấu mặt nhà họ Bạch trước mặt mọi người sao?”
Bà Mạc thở dài, cũng không biết phải làm thế nào:
– “Tôi thấy ý của Bạch phu nhân rõ ràng là không thích Kỳ Kỳ nhà chúng ta, tôi sợ Kỳ Kỳ gả qua đó, chịu ấm ức, cương vị là một người mẹ sao tôi có thể chấp nhận chuyện này được .”