Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê He Với Thế Thân

Chương 5: Bạch nguyệt quang về nước



Trong sân bay rộng lớn, dòng người tấp nập.

Cố Hàn Chu mặc một bộ vest sang trọng, tóc đã được xịt keo định hình từ trước, trông lịch sự và tinh tế, vì để chào đón Bùi Túc Nguyệt về nước, hắn đã cẩn thận chuẩn bị rất nhiều thứ. Đôi mắt hắn dõi theo dòng người qua lại sân bay, trong mắt tràn đầy mong đợi người nào đó xuất hiện.

Đã rất nhiều năm hắn chưa gặp Bùi Túc Nguyệt. Giờ đây, khi Bùi Túc Nguyệt trở về, hắn là người vui mừng nhất. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ có cơ hội theo đuổi Túc Túc.

Không biết Túc Túc sống ở nước ngoài như thế nào, bây giờ ra sao.

Bọn họ đều rất nhớ Túc Túc.

Đợi khoảng nửa tiếng, ở lối ra mới có một nhóm người dần dần bước ra.

Giữa đám đông, người đó xuất hiện như một vầng trăng được các vì sao vây quanh, ngay khi vừa mới xuất hiện đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Cậu quá rực rỡ, quá xinh đẹp, quá cao quý.

Vô số ánh mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm vào người con trai đẹp đến mức không giống người thật ấy.

Cậu cao khoảng 1m85, chiếc áo sơ mi trắng đặt may làm cậu trông có vài phần cấm dục. Quần tây đen ôm lấy đôi chân dài săn chắc, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đặt làm riêng.

Mái tóc ngắn đen nhánh bồng bềnh, cần cổ thon dài như ngọc, từng đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, đôi mắt phượng kiêu ngạo cao quý tuyệt đẹp, cậu sở hữu gương mặt hoàn mỹ như nhân vật trong truyện tranh. Nhìn kỹ, dưới mắt còn có một nốt ruồi son nhỏ, tăng thêm vài phần quyến rũ mê người.

Cậu giống như nam thần bước ra từ trong tranh, rực rỡ chói lóa, ánh hào quang tỏa ra bốn phía, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.

Làm người ta cảm thấy rung động đến ngẩn người ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tựa như vầng trăng sáng giữa trời.

Cậu chính là Bùi Túc Nguyệt.

Cố Hàn Chu vừa liếc nhìn qua đã không thể rời mắt được. Nhiều năm không gặp, Bùi Túc Nguyệt giờ đây càng thêm cuốn hút mê người, từng cử chỉ, từng hành động đều giống như ánh trăng lạnh lùng, vừa cao ngạo vừa quý phái, ánh mắt của mọi người đều vô thức dõi theo cậu.

“Túc Túc.” Cố Hàn Chu lên tiếng chào hỏi. Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt từ từ nhìn qua, sau đó kéo theo chiếc vali, sải từng bước dài, trên môi nở một nụ cười hoàn hảo, chậm rãi tiến lại gần.

“Chào mừng trở về, Túc Túc.” Giọng Cố Hàn Chu dịu dàng chưa từng có, hắn kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, mỉm cười nói với Bùi Túc Nguyệt: “Nghe nói em trở về, mọi người đã chuẩn bị một bữa tiệc chào đón em, hy vọng Túc Túc có thể nể mặt tham dự.”

Đôi mắt phượng đẹp đẽ của Bùi Túc Nguyệt ánh lên một nụ cười xa xăm, nụ cười rất nhạt, rất nhẹ, gần như không thể nhìn thấy được, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên cho thấy rằng cậu đang cười. Thần thái của cậu cao quý điềm tĩnh, ngay cả nụ cười cũng mang vẻ mờ ảo như bị ánh trăng bao phủ, khiến người ta khó mà nhìn rõ.

Bùi Túc Nguyệt yên lặng nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt cậu không có cảm xúc, chỉ có một chút ý cười nhạt nhòa. Cậu liếc nhìn từ trên xuống dưới, thu lại hình dáng của Cố Hàn Chu vào trong mắt, lặng lẽ quan sát.

Cố Hàn Chu bắt gặp ánh mắt của Bùi Túc Nguyệt, bước chân không khỏi chậm lại.

Trong mắt Bùi Túc Nguyệt, chưa từng chứa đựng bất kỳ ai.

Cậu sẽ không dùng ánh mắt chuyên chú để quan sát, hay là dùng ánh mắt mang theo ý cười chăm chú nhìn ai.

Nhưng Bùi Túc Nguyệt lại đang dùng ánh mắt chuyên chú đó nhìn về phía hắn.

Tim Cố Hàn Chu khẽ đập mạnh, ánh mắt này của Túc Túc sẽ khiến hắn hiểu lầm rằng, Túc Túc cũng nhớ hắn, trong mắt Túc Túc cuối cùng cũng có hắn.

Cố Hàn Chu biết mình nên vui mừng.

Nhưng…

Ánh mắt của Bùi Túc Nguyệt khiến hắn vô thức cảm thấy hơi khó chịu, không thoải mái.

Là ảo giác sao?

“Sao vậy? Túc Túc…”

Bas

Giọng nói của Cố Hàn Chu dịu dàng nhã nhặn, hắn cười nói: “Anh có chỗ nào không ổn sao?”

“Không có vấn đề gì.” Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt, nụ cười ấm áp lại kiêu ngạo, cậu giống như trước đây, gọi: “Chỉ là đã lâu lắm rồi không gặp anh Hàn Chu, nên mới nhìn nhiều hơn một chút thôi. Anh Hàn Chu mấy năm gần đây sống như thế nào?”

Thì ra vậy. Cố Hàn Chu không nhịn được bật cười thành tiếng, hắn ân cần giúp Bùi Túc Nguyệt cầm chiếc vali, sau đó cười nói: “Cũng tốt, chỉ là khi em ra nước ngoài, mọi người đều rất nhớ em.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Vậy sao? Em cũng rất nhớ mọi người, cho nên đã quay lại. Em đã hoàn thành việc học và công việc của công ty ở nước ngoài rồi, em muốn trở về nước để phát triển, anh Hàn Chu, lần này em đặc biệt quay về vì anh.” Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt đong đầy ý cười, cậu chậm rãi nói: “Anh sẽ chào đón em quay về phải không?”

“Anh đương nhiên rất hoan nghênh em trở về. Anh vô cùng vinh hạnh khi được nhận vinh dự này.” Ánh mắt của Cố Hàn Chu dịu dàng, nhận được một lời nói từ Túc Túc, hắn cố gắng kìm nén lại sự vui mừng không thể diễn tả được trong lòng.

Bùi Túc Nguyệt nói, cậu quay về vì hắn.

Cậu nhìn về phía chiếc xe phía trước, chậm rãi nói: “Đó là xe của anh sao? Chúng ta đi thôi. Em rất mong chờ buổi tiệc chào đón hôm nay.”

“Được.”

Cố Hàn Chu chu đáo giúp Bùi Túc Nguyệt đặt vali vào cốp xe.

Bùi Túc Nguyệt mở cửa xe, từ từ ngồi vào ghế sau.

Gương mặt của cậu hoàn hảo đến mức không giống người thật, khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay, tạo ra vài vệt đỏ.

Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt nhìn chằm chằm vào Cố Hàn Chu đang đi tới ngoài cửa sổ xe, trong mắt có vài phần ghen tị và ghét bỏ không dễ nhận ra.

Nhiệt độ trong xe lúc này hơi lạnh.

Cố Hàn Chu ngồi lên ghế lái, không hề nhận ra ánh mắt của người phía sau. Hắn cười nói vui vẻ, vừa lái xe vừa giới thiệu với Bùi Túc Nguyệt về những thay đổi của thành phố J trong những năm qua, cùng với những chuyện của mình, những sự kiện lớn của nhà họ Lục, nhà họ Cố.

Bùi Túc Nguyệt lắng nghe và đáp lại từng câu một.

Bọn họ trò chuyện với nhau suốt đoạn đường dài.

Sau khoảng một tiếng, cuối cùng họ cũng đến được khách sạn. Đây là địa điểm tổ chức bữa tiệc chào đón Bùi Túc Nguyệt, là một trong những khách sạn sang trọng nhất của thành phố J.

Cuối cùng đã đến rồi.

Bùi Túc Nguyệt dường như càng lúc càng căng thẳng hơn, hoàn toàn không còn bình tĩnh như khi xuống máy bay.

Cậu không ngừng nhìn vào gương, kiểm tra xem mình có chỗ nào không đủ hoàn hảo hay không.

Nhìn thấy cửa lớn của khách sạn xuất hiện trước mặt, cậu ngồi thẳng lưng, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập mạnh, tay khẽ run lên.

Dường như Cố Hàn Chu nhận ra cậu đang căng thẳng, cười nói: “Hôm nay chỉ là một buổi tiệc chào đón thôi, không cần lo lắng quá, Túc Túc, chúng ta đi vào thôi.”

“Vâng.”

Bùi Túc Nguyệt xuống xe, nhìn vào cánh cửa to lớn và xa hoa của khách sạn, cậu chỉnh lại tay áo, sánh vai đi bên cạnh Cố Hàn Chu. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê He Với Thế Thân

Chương 5: Tới gần



Tô Dĩ Trần khó hiểu nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt chan chứa hình bóng anh, y dường như đang rất khẩn trương, chỉ biết si ngốc tới gần Tô Dĩ Trần. Rèm mi mảnh dài rũ xuống hơi hơi run rẩy, dường như không dám nhìn thẳng người trước mắt.

Môi y khẽ động, âm lượng nhỏ đến mức chỉ bản thân mình nghe thấy.

– Không nhớ rõ cũng không sao hết, anh vẫn nhớ em là được rồi… truyện teen hay

Bạch nguyệt quang quả thật xinh đẹp đến mức khiến người ta khó mà không động lòng.

Nhưng nhìn y tự mình lẩm bẩm, trong mắt Tô Dĩ Trần nhất thời hiện lên cảm giác một lời khó hết. Anh có chút kì quái nhìn Bùi Túc Nguyệt, liền quên mất phải tiếp tục diễn xuất.

Bùi Túc Nguyệt rốt cuộc là đang lầm bầm làu bàu cái gì vậy trời? Bọn họ trước kia mặc dù là đồng học, nhưng cũng không tới mức phải nhận ra nhau đâu mà nhỉ?

Anh đối với Bùi Túc Nguyệt không có một chút xíu ấn tượng nào hết á.

Thấy bộ dạng Tô Dĩ Trần giống như gặp phải yêu ma quỷ quái, mi mắt Bùi Túc Nguyệt run lên, phượng mâu nhiễm mấy phần ướt át, dáng vẻ này không khỏi làm Tô Dĩ Trần nhớ đến chú chó hoang trước đây mà mình từng gặp, lúc anh cho nó ăn, đôi mắt to tròn đen nhánh của nó cũng ngập nước long lanh hệt như này.

Ngữ khí Tô Dĩ Trần hơi nghi hoặc nói:

– Cậu đến tìm tôi rốt cuộc là muốn nói cái gì?

Anh không quá rõ mục đích của Bùi Túc Nguyệt, chỉ có thể từng bước thăm dò. Không lẽ…Bùi Túc Nguyệt xuất hiện ở đây là để đánh dấu chủ quyền, định ra oai phủ đầu với anh?

Tô Dĩ Trần suy nghĩ bay xa, anh nháy mắt tưởng tượng đến vô số tình huống sắp sửa xảy đến, thậm chí đã nghĩ kỹ phải đối phó với người này ra sao.

Nào có ngờ, Bùi Túc Nguyệt lại chỉ rũ mắt, lông mi y run rẩy, nốt ruồi son nơi đuôi mắt có chút quyến rũ.

Y chuyên chú nhìn vạt áo sơ mi Tô Dĩ Trần đang mặc trên người, cần cổ y trắng nõn thon dài, xương quai xanh hết sức tinh xảo, thật cẩn thận ngắm nhìn đối phương từng li từng tí.

– Em thật sự… Rất thích Cố Hàn Chu sao?

Ngữ khí mang theo ý tứ thăm dò trắng trợn.

Tô Dĩ Trần âm thầm cười nhạo một tiếng, nhìn đi, chẳng phải mục đích của vị bạch nguyệt quang này quá rõ ràng rồi sao. Có câu tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, đúng là không trật đi đâu được.

Tôi diễn sâu hơn một năm nay còn sợ không làm lại cậu chắc?

Tô Dĩ Trần điều chỉnh cảm xúc, lập tức đi vào trạng thái, ánh mắt của anh cũng thay đổi.

Giờ phút này, anh chính là kẻ thế thân hèn mọn đem lòng thầm mến bá tổng. Còn người trước mắt là bạch nguyệt quang mà bá tổng cầu mãi mà không có được, anh một lòng muốn bắt chước người này, bắt chước người mà mình cả đời này cũng không sánh kịp.

Trong mắt Tô Dĩ Trần hiện lên vẻ thương tâm cùng tuyệt vọng.

Khóe mi anh phiếm hồng, nước mắt sóng sánh, ẩn nhẫn mà hèn mọn.

– Không có, tôi chỉ là trợ lý của Cố tổng thôi, giữa bọn tôi không có quan hệ nào khác, mong cậu đừng nghĩ nhiều.

– Không phải.

Giọng nói của Bùi Túc Nguyệt ôn nhu như gió xuân ấm áp.

Tô Dĩ Trần: “?”

Bùi Túc Nguyệt nhìn anh chăm chú, ngữ khí đau khổ tiếp tục nói:

– Anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, anh biết em dọn đến Cố gia từ lúc nào, biết giữa em và hắn còn có một cái hợp đồng ràng buộc, cũng biết em ở Cố gia bị người khác coi thường ra sao, anh biết em…

Tô Dĩ Trần: “!!!”

Cho nên bạch nguyệt quang dù đang ở nước ngoài vẫn một mực giám sát bọn họ? Cậu ta là đối với tên tra công cặn bã kia nhớ mãi không quên sao?

Bùi Túc Nguyệt vừa nhìn thấy ánh mắt ngây dại xen lẫn khiếp sợ của anh liền mím môi không nói nữa, sợ bản thân lại lắm lời dọa đến đối phương.

– Chuyện này không quan trọng.

Bùi Túc Nguyệt cố ý dời chủ đề, lại thấp giọng hỏi:

– Em thật sự thích hắn sao?

A, cái này…

Dù Tô Dĩ Trần đối với phản ứng của bạch nguyệt quang có chút khó hiểu, anh vẫn như cũ chỉ lo không giữ được thiết lập hình tượng thế thân của mình, gần như ngay lập tức nhập diễn, giống như thực sự đã đem bản thân mình đặt vào tình cảnh tương tự.

– Không sai.

Dáng vẻ của Tô Dĩ Trần vô cùng khổ sở.

– Tôi yêu hắn.

…Tiền của hắn.

Nghe được câu trả lời xác thực của Tô Dĩ Trần, ánh sáng trong mắt Bùi Túc Nguyệt liền trở nên ảm đạm, sắc mặt y thoáng chốc tái nhợt, trông như sắp khóc tới nơi.

Y nắm thật chặt nắm đấm, trông chẳng khác gì chú chó nhỏ lang thang đi lạc rồi rơi xuống nước sau khi bị chủ nhân vứt bỏ.

Mỹ nhân xinh đẹp như thế lại dùng dáng vẻ đáng thương đến vậy đứng trước mặt mình, nếu là người bình thường đều sẽ động lòng trắc ẩn. Chỉ tiếc Tô Dĩ Trần lòng dạ so với sắt đá còn muốn cứng hơn.

Anh chỉ cảm thấy hành vi cử chỉ của tên bạch nguyệt quang này cứ kỳ kỳ quái quái làm sao ấy, không giống cái người hoàn mỹ trong mô tả của mọi người lắm…

– Nhưng Cố Hàn Chu đối xử với em có tốt đâu, hắn hung dữ với em, hắn không tôn trọng em chút nào, hắn không xứng có được tình cảm của em.

– Cố Hàn Chu một chân đạp hai thuyền, hắn nhất tâm nhị dụng, đâu có xứng đáng để em phải hy sinh như thế?

Lúc đầu ngữ khí của Bùi Túc Nguyệt coi như còn bình thường, nhưng về sau càng lúc càng quá khích. Hốc mắt y phiếm hồng, ghen tị với Cố Hàn Chu đến mức sắp phát điên, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều.

Y đố kị với Cố Hàn Chu đến độ hận không thể đem hắn đi chặt thành tám khúc, đêm nay y tận mắt nhìn thấy nhiều chuyện như vậy, đã sớm không còn cách nào khống chế được tâm tình của mình.

Người y trông ngóng nhiều năm lại bị kẻ khác nhanh chân cướp mất, có trời mới biết để khiến bản thân trở nên hoàn mỹ như vậy xuất hiện trước mặt Tô Dĩ Trần y đã tốn biết bao nhiêu công sức. Cuối cùng Cố Hàn Chu chỉ cần tuỳ ý đã có được người trong tay, thế nhưng hắn lại không trân trọng, hắn vậy mà không thèm trân trọng!

Dựa vào cái gì?!?

Tô Dĩ Trần diễn không nổi nữa, da đầu anh tê dại, vừa chấn kinh vừa quái dị nhìn chằm chằm Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt anh có chút ngây ngốc, dường như bị phản ứng của Bùi Túc Nguyệt dọa cho hết hồn.

Bùi Túc Nguyệt vẫn như cũ ánh mắt khó nói nên lời nhìn chằm chằm anh, như thể đau lòng vì anh đã khổ sở biết bao, không biết lại não bổ ra thêm chuyện gì nữa rồi.

Đây là một loại chiến thuật khác của bạch nguyệt quang ư?

Biểu tình Tô Dĩ Trần nứt vỡ, cả người đóng băng, Bùi Túc Nguyệt rốt cuộc là đang nói cái gì vậy trời? Ánh mắt cậu ta quá kỳ quái, kỳ quái đến mức anh không tiếp thu được.

Thấy Tô Dĩ Trần không nói lời nào, khí tức trên người Bùi Túc Nguyệt càng ngày càng hỗn loạn, dường như đang ẩn nhẫn khắc chế bản thân không được tới quá gần Tô Dĩ Trần. Y nắm chặt lòng bàn tay, sợ mình sẽ dọa đến đối phương.

Nhưng khổ nỗi y lại khống chế không nổi muốn tới gần người nọ thêm một chút, giống như là cá nhìn thấy nước, tín đồ nhìn thấy thần minh, thiêu thân nhìn thấy lò lửa, kẻ nghiện nhìn thấy vườn hoa anh túc. Y nện bước chân dài, từng bước từng bước áp sát Tô Dĩ Trần.

Ánh mắt Tô Dĩ Trần toát lên sự cảnh giác, Bùi Túc Nguyệt chậm rãi dừng chân, tâm tình của y dần dần trở nên bình ổn, giọng nói dịu dàng như cơn gió đầu ngày xuân.

– Tô Tô, Cố Hàn Chu không phải người tốt, hắn không đáng có được tình yêu của em. Nếu như…nếu như người bên cạnh Tô Tô là anh, anh nhất định sẽ hết lòng trân trọng Tô Tô, không để Tô Tô phải chịu uất ức, từng giây từng phút đều sẽ túc trực bên cạnh Tô Tô.

Tô Dĩ Trần: “…”

Ơ, mùi trà xanh ở đâu ra mà nồng nặc vậy nhỉ?

Khoan đã, không đúng không đúng không đúng, bạch nguyệt quang này, cậu trà xanh nhầm đối tượng hả?

Tô Dĩ Trần quái dị nhìn đối phương, trong mắt Bùi Túc Nguyệt ẩn chứa một loại tình ý không rõ, Tô Dĩ Trần vừa nhìn thấy da đầu liền tê rần một trận.

Tôi cũng đâu có phụ bạc cậu, cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?

– Tô Tô…

Soái ca xinh đẹp kiêu kì trước mắt mềm mại gọi tên anh, chân bước từng bước một tới gần, dường như tình cảm đã cất giấu nhiều năm sắp không kiềm được phun trào ra bên ngoài, giây phút này chỉ muốn ôm Tô Dĩ Trần thật chặt.

Tô Dĩ Trần không ngừng lùi lại, ánh mắt anh phức tạp:

– Cậu có mục đích gì thì cứ nói rõ đi, đừng có ở đây giở chiến thuật tâm lý với tôi.

– Không phải, anh chỉ là muốn…

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt Thụy Phượng rũ xuống, dường như không biết nên mở miệng ra sao.

Bỗng dưng—

Ngay lúc Tô Dĩ Trần đang lui về phía sau thì không cẩn thận trượt chân một cái, cả người ngã ngửa ra sau, trong nháy mắt đó, Bùi Túc Nguyệt nhanh tay lẹ mắt ôm eo anh kéo lại, hai người đồng thời ngã vào một buồng toilet đang bỏ trống.

Lưng Tô Dĩ Trần dựa vào bức tường lạnh lẽo, cái gáy vốn dĩ nên bị đập vào đó cũng không cảm thấy đau đớn gì, ngược lại còn được lòng bàn tay mềm mại đón lấy, anh vừa hơi hé mắt liền nhìn thấy cánh tay thon dài của Bùi Túc Nguyệt đang nổi gân xanh.

Tô Dĩ Trần thoáng ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp nhàn nhạt lại sạch sẽ.

Bọn họ chen chúc trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, bóng tối vây quanh bốn phía, cánh cửa bị tác động vang lên tiếng kẽo kẹt.

Tô Dĩ Trần ở tại nơi âm u chật chội này bị nam nhân cao lớn một tay ôm eo, một tay đỡ lấy phía sau gáy.

Khe cửa chiếu đến một tia sáng yếu ớt, khẽ soi rọi lên đôi ngươi lấp lánh ánh nước như biển lớn mênh mông của Tô Dĩ Trần, xinh đẹp trong veo đến mức kinh người.

Bùi Túc Nguyệt cúi đầu, si mê chăm chú nhìn anh.

Tô Dĩ Trần vừa định đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, nhà vệ sinh liền có người đi vào.

Bên ngoài cánh cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Anh cau mày, vô thức nắm lấy cổ áo sơ mi của Bùi Túc Nguyệt.

– Kịch hay trong tiệc tẩy trần của Túc Túc ngày hôm nay đúng thật là đặc sắc quá đi. Cái dáng vẻ xấu hổ kia của Tô Dĩ Trần, tôi nghĩ tới liền thấy mắc cười.

– Tiểu thiếu gia Túc Túc của chúng ta là kim tôn ngọc quý, cái loại chỉ biết nịnh nọt như Tô Dĩ Trần làm sao có thể so sánh? Nếu như không phải Tô Dĩ Trần kia có gương mặt tương tự Túc Túc, cậu ta hôm nay có tư cách xuất hiện ở đây sao?

– Tôi nhổ vào! Cậu ta đi xách giày cho Túc Túc còn không xứng nữa là.

– Đúng thế đúng thế.

Trong nhà vệ sinh có thêm chừng bốn năm tên thiếu gia con nhà giàu, bọn họ ôm vai bá cổ nhau vừa đi vệ sinh vừa tán gẫu.

– Túc Túc hiện tại đã trở về, tôi thấy Tô Dĩ Trần sớm muộn gì cũng tại Cố gia, à không, là tại thành phố này không có chỗ dung thân, Cố gia nhất định sẽ đuổi cổ cậu ta nhanh thôi.

– Nghe nói nhà Tô Dĩ Trần rất nghèo. Cậu ta xuất thân từ vùng núi, không có kiến thức cũng không có tiền bạc, phẩm vị cũng thấp kém, cả cái điện thoại còn mua không nổi.

– Cậu ta còn cả ngày quấn lấy Cố tổng nữa chứ, tôi nghe Khinh Chu nói, cái tên thế thân này mỗi ngày đều sẽ biến tấu công thức nấu cho Cố tổng rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa còn bắt chước phong cách cùng sở thích của Túc Túc, thậm chí có khi còn hầu hạ Cố tổng đến đêm hôm khuya khoắt.

– Cậu ta đúng là rất yêu Cố tổng, tiếc là trong mắt Cố tổng chỉ có Túc Túc. Cái loại thế thân kia dù có cố gắng học theo cỡ nào cũng vậy, địa vị của cậu ta trong lòng Cố tổng vĩnh viễn cũng không so được với Túc Túc đâu.

Trong cái đám phú nhị đại kia, có một người vô cùng đẹp đẽ soái khí.

Cậu ta là Lục Minh Thần, tiểu thiếu gia được sủng ái bậc nhất nhà họ Lục. Thân phận cùng địa vị của người này cực cao, phía sau luôn có Lục gia chống lưng nên từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều thành thói, lớn lên gần như trở thành một kẻ vô pháp vô thiên, bất kể cậu ta gây họa lớn cỡ nào thì vẫn luôn có anh trai theo sau thu dọn tàn cuộc.

Lục Minh Thần hầu như mỗi ngày đều đến Cố gia làm khách.

So với Cố Khinh Chu cứng đầu ngu ngốc, cái tên Lục Minh Thần này quả thực ác độc hơn nhiều, cậu ta từ sớm đã nhìn Tô Dĩ Trần không vừa mắt nên vẫn luôn âm thầm ức hiếp anh, thậm chí giật dây kích động một đám người chơi khăm Tô Dĩ Trần.

Cố Khinh Chu chán ghét anh, phân nửa là do Lục Minh Thần trong bóng tối đâm chọt.

Giọng nói của Lục Minh Thần quả thực quá quen tai, Tô Dĩ Trần nghe xong liền biết là cậu ta. Cuộc bàn luận bên ngoài vẫn chưa đi đến hồi kết, Tô Dĩ Trần lặng lẽ rũ mắt.

Nhưng những lời chanh chua này anh chỉ kịp nghe được một nửa, bởi vì ngay sau đó đôi tai anh đã được hai bàn tay to rộng ôm lấy.

Hơi ấm từ lòng bàn tay người nọ khẽ chạm vào làn da anh, ngăn không cho những câu từ ác ý lọt vào.

Tô Dĩ Trần lập tức cái gì cũng nghe không thấy.

Anh nương nhờ ánh sáng le lói truyền qua khe cửa nhìn lên gương mặt thanh tú của Bùi Túc Nguyệt, phát hiện lúc này đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.

Tô Dĩ Trần hơi cứng đờ, anh vốn không phải là kẻ dễ tin người, những hành động khó hiểu này của Bùi Túc Nguyệt chỉ càng làm anh thêm phòng bị mà thôi.

Nhưng mà, Bùi Túc Nguyệt làm anh cảm thấy hoang mang thật sự luôn đấy.

___


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.