Ôn Phong là người khẩn trương nhất, “Tiểu Sư không thích nói chuyện, chờ các con quen thuộc thì tốt rồi.”
Ông biết tính con gái mình, một lời không hợp liền đại nháo, cho nên mới phải cẩn thận dặn cô như vậy.
“Con đã biết. Chúng ta ăn cơm trước đi, con đi lên thay đồ trước.” Nói xong, Ôn Du Du đứng dậy lên lầu.
Cô nhớ rõ, trong sách viết phòng Ôn Du Du ở trong cùng lầu hai.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng quả thực không có nơi có thể đặt chân.
Các loại hàng xa xỉ đều bị tùy ý mà vứt trên mặt đất, trên tường dán đầy poster những nam nhân với cơ bụng rắn chắc.
Ôn Du Du tìm được lọ nước tẩy trang từ trên cái bàn lộn xộn một đống lớn đồ trang điểm,tính toán đi phòng vệ sinh tẩy trang. Kết quả bước tới trước gương, nhìn thấy mặt mình cô thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đi.
Nguyên chủ có trình độ trang điểm thật sự quá kém, một hai phải dán loại lông mi giả dài một cách khoa trương, còn có kính áp tròng cũng có điểm doạ người, cuối cùng lại đem phấn nền bôi cùng sơn tường giống nhau.
Ôn Du Du không nghĩ mình lại có dáng vẻ này, nhanh chóng dùng nước tẩy trang đem lớp trang điểm tẩy hết
Trang điểm quá dày, cô rửa hai lần mới có thể sạch sẽ.
Lúc này lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương cảm thấy thuận mắt nhiều.
Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da nộn như thể véo được ra nước, một đôi mắt nhu nhuận sáng trong, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, lộ ra vài phần vô tội cùng chọc người trìu mến.
Nói tóm lại là một tiểu mỹ nhân thập phần vô hại.
Ôn Du Du thay quần áo, chọn chiếc áo đơn giản thuần sắc ngắn tay cùng chiếc quần thể thao mát mẻ phác họa lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô lớn lên thanh thuần, mặc như vậy tổng thể cho người ta cảm giác như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
“ Xong rồi à? Mau tới đây ăn cơm.” Ôn Phong vội vàng cầm chén đũa đặt ở trên bàn.
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn vào hướng cầu thang, thấy Ôn Du Du hoàn toàn khác so với thường ngày, Ôn Phong ngây ngẩn cả người.
“Du Du, con đây là……”
Từ khi ông cùng vợ ly hôn chưa thấy Ôn Du Du trang điểm như một học sinh.
” Trước kia rất khó coi, ba không thích?” Ôn Du Du buộc tóc lên, nửa đầu xoã tung lại đáng yêu.
“Ân, ba cũng cảm thấy con như vậy càng xinh.”
Ôn Phong ngồi ở ghế chủ vị, Ôn Du Du cùng Lâm Sư ngồi ở hai bên.
Chỉ là, Ôn Du Du ngồi dựa gần Ôn Phong, nhưng Lâm Sư lựa chọn ngồi ở đuôi bàn, cách cha con bọn họ rất xa.
Ôn Phong muốn bảo Lâm Sư lại đây ngồi, nhưng ông cũng biết tình trạng hiện tại của đứa nhỏ này, tùy tiện buộc Lâm Sư thích ứng với hoàn cảnh chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Cuối cùng ba người bọn họ tạm thời ngồi như vậy ăn cơm chiều.
Đồ ăn trong nhà là dì Lưu làm, đều là cơm nhà, thực hợp khẩu vị Ôn Du Du, cô bất tri bất giác ăn rất nhiều.
Trái lại Lâm Sư cơ hồ không hề động đũa, phần lớn thời gian đều ngồi không nhúc nhích.
Hắn hơi hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống tới, che khuất đôi mắt, cả người như một con rối bằng gỗ không hề biết tức giận.
Từ góc độ của Ôn Du Du mà nhìn chỉ có thể nhìn thấy hắn hơi nhấp môi cùng cái cằm tinh xảo.
Ăn cơm xong, Lâm Sư trở về phòng, trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa.
Ôn Phong cùng Ôn Du Du đi vào thư phòng.
“Du Du, ba ba muốn cùng con nói một việc.”
“Ba cứ nói.” Ôn Du Du ngoan ngoãn ngồi đối diện với ông.
Ôn Phong còn chưa mở miệng đã thở dài: “Gia đình Tiểu Sư rất phức tạp, đứa nhỏ này từ bé tính tình đã trầm, không muốn nói chuyện cùng ai. Sau tai nạn ba năm trước càng không thích giao lưu. Hiện tại tạm thời ở lại nhà của chúng ta, các con cũng xấp xỉ tuổi nhau, ba hy vọng con có thể giúp đỡ thằng bé.”
Nói xong, Ôn Phong liền thấp thỏm nhìn phía con gái.
Dựa theo tính cách Ôn Du Du trước đây, lúc này sợ là bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Ôn Du Du gật gật đầu, “Con đã biết ba. Vừa lúc con cũng không có anh chị em gì, về sau con sẽ đối xử với Tiểu Sư như em trai.”
“Còn có một chuyện, chân trái của Tiểu Sư đã bị cắt sau tai nạn, con đừng nói việc này ở trước mặt thằng bé là được.”
“Ân, con hiểu.”
“Du Du trưởng thành rồi.” Ôn Phong vui mừng khôn xiết, đôi mắt có chút nóng lên.
Ông cảm thấy con gái mình hiểu chuyện hơn nhiều. Ôn Phong nhớ không rõ lần trước cùng con ngồi nói chuyện tử tế là khi nào.
“Ba, trước kia là Du Du không hiểu chuyện, hiện tại con đã suy nghĩ cẩn thận, ba cùng mẹ tuy rằng ly hôn nhưng chúng ta vẫn giống trước kia.” Thừa dịp này, Ôn Du Du đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Trong tiểu thuyết Ôn Du Du có kết cục thê thảm, ba mẹ cô vì cô mà rầu thúi ruột, hai người không chịu nổi nỗi đau mất con, không lâu sau cũng qua đời.
Ôn Du Du nếu kế thừa thân thể của nguyên chủ, đương nhiên muốn thay cô hiếu kính thật tốt với ba mẹ.
“Ở trong lòng ba và mẹ con, con vĩnh viễn là người quan trọng nhất. Chúng ta lúc trước gạt con cũng là sợ ảnh hưởng tới kì thi của con.”
Hai cha con ở trong thư phòng hàn huyên nửa giờ, tất cả khúc mắc trước kia đều giải quyết hết.
Lúc này, Ôn Phong bỗng nhiên nhận được điện thoại. Ông cầm lấy áo khoác, trước khi đi nói với Ôn Du Du: “Xin lỗi, công ty có việc gấp, ba phải qua amột chuyến, không biết khi nào có thể trở về. Con ở nhà một mình nhớ khóa kỹ cửa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho ba.”
“Ân, con biết, ba đi đường cẩn thận, trở về sớm một chút.”
“ Ừ.”
Dì Lưu trong nhà có việc, làm xong cơm chiều liền rời đi nên Ôn Phong đi rồi, cả căn biệt thự cũng chỉ còn Ôn Du Du cùng Lâm Sư.
Ôn Du Du nhìn nhìn thời gian, hiện tại mới tám giờ tối.
Nghĩ đến lúc ăn cơm, thiếu niên cơ hồ không nhúc nhích, Ôn Du Du dứt khoát vén tay áo, chui vào phòng bếp nấu một phần cháo.
Cô nhớ rõ trong sách nói Lâm Sư dạ dày không tốt, cần thiết phải ăn cơm đầy đủ mới được, bằng không sẽ đau dạ dày.
Nấu cháo xong, Ôn Du Du lên lầu hai, gõ cửa phòng Lâm Sư.
Cô gõ không nhỏ không to, cách một chốc lại gõ hai cái.
Lâm Sư ở trong phòng đợi trong chốc lát, phát hiện nếu không mở cửa người bên ngoài sẽ không đi, hắn mới đứng dậy đi đến cạnh cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một thiếu niên vô cùng đẹp.
Lâm Sư đầu tóc không hoàn toàn gọn gàng, sợi tóc đen nhánh tương phản cho thấy rõ sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cô không chứa bất kỳ tình cảm nào như là đang nhìn một bức tường.
Ôn Du Du ngoài ý muốn phát hiện lông mi thiếu niên rất dài, rất xinh đẹp.
“Tiểu Sư, tôi nấu cháo cho cậu, cậu muốn ăn một chút không?” Ôn Du Du ôn nhu mà cười, đem hộp giữ nhiệt giơ lên trước mặt hắn.
Lâm Sư chân mày cau lại, không nói gì.
“ Cậu buổi tối không ăn nhiều, không ăn ít cháo, dạ dày sẽ không thoải mái.”
Lâm Sư dường như không quen được người khác quan tâm như vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia giãy giụa, môi giật giật, nửa ngày mới phát ra một thanh âm: “Không.”
“ Ăn một chút đi, tôi đã nấu rất lâu.”
Cô không hy vọng thiếu niên lúc ngủ vì dạ dày đau mà cuộn tròn thân mình, ra mồ hôi lạnh.
Hai người ở cửa giằng co một hồi lâu, Ôn Du Du cảm thấy chân đều tê cứng.
Cô dẫm vài cái tại chỗ, hộp giữ nhiệt trong tay vẫn giơ trước mặt Lâm Sư.
Cô có đoán trước được nên để cháo trong hộp giữ nhiệt, bằng không hiện tại đã nguội.
“ Đưa đây.”
Lúc Ôn Du Du cho rằng lần này cháo sẽ phải mang đổ thì lại nghe được âm thanh khàn khàn của Lâm Sư.
Có lẽ hắn không hy vọng cùng cô giằng co lãng phí thời gian đi.
“A? Được.” Ôn Du Du biết hắn không muốn cùng người khác tiếp xúc thân thể liền đem hộp giữ nhiệt nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất. Cô chủ động kéo ra một khoảng cách.
Lâm Sư cầm lấy hộp giữ nhiệt, sau đó trốn vào phía sau cửa, đóng cửa lại.
Hắn cầm hộp giữ nhiệt, dựa vào cửa.
Hộp giữ nhiệt trên tay dường như còn hơi ấm của thiếu nữ.
Đúng lúc này, hắn nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của người kia.
“Nhớ lau khô tóc trước khi ngủ, không sẽ cảm mạo.”
Lúc sau, tiếng bước chân của cô càng ngày càng xa rồi biến mất ở cuối lầu.
Lâm Sư theo bản năng sờ sờ tóc mình, lạnh lẽo và ẩm ướt.