3.
Thủ lĩnh quân địch bị ta chiếm tiện nghi trước mặt mọi người, tướng lĩnh xung quanh muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể lén dùng ánh mắt chế nhạo đánh giá hắn.
Thủ lĩnh quân địch thấp giọng mắng một tiếng, hung ác trừng mắt nhìn ta một.
Nhưng khi ta nhìn lại một cách vô tội thì hắn lại mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Nhưng đó cũng là dấu chấm hết cho trò chơi ác độc này.
Hai quân tiếp tục giằng co, ta và nữ chính bị hộ tống ra khỏi thành lâu.
Cốt truyện của cuốn sách đã đi chệch từ đây.
Bây giờ ta và nữ chính bị nhốt chung một chỗ.
Tình trạng của nàng không tốt lắm, đầu cúi thấp, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt, nàng ngồi phịch ở đó như một người bị rút gân.
Ta nhìn nàng ấy, lòng lại có chút hiếu kỳ.
Ảo thật đấy!Nàng đã từng bị nam chính làm tổn thương đến mức thế này mà sau khi trùng sinh lại có thể tha thứ nam chính rồi cùng hắn tương thân tương ái á?
Nếu là ta, đừng nói truy thê hỏa táng tràng, cho dù nam chính có tự thiêu thành tro thì ta cũng không nhìn thêm một lần nào nữa.
“Hắn yêu ngươi như vậy chắc ngươi cảm động lắm.” Nữ chính ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt chứa đầy đau thương và tuyệt vọng.
Ta trực tiếp cười thành tiếng.
“Cảm động á? Cảm động vì năm đó hắn bỏ rơi ta chạy theo phú quý hả?”
“Nhưng tại thời khắc sinh tử hắn lại lựa chọn ngươi, hơn nữa……” Nữ chính hơi chần chừ một chút rồi mới nói, “Kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn có ngươi.”
Nữ chính kể rất chi tiết trượng phu của nàng nhớ tới ánh trăng sáng như thế nào.
“Không ai có thể vào thư phòng của hắn.Sau khi thành hôn hai năm ta mới tình cờ phát hiện, hóa ra bên trong treo đầy chân dung của ngươi.”
“Hắn thường xuyên nằm mơ, trong mơ gọi 『 Nhu nhi 』, chắc đó là tên của ngươi nhỉ.”
“Có một lần, ta không cẩn thận làm vỡ một khối ngọc bội của hắn, hắn đã nổi trận lôi đình.Sau này ta mới biết đó là ngọc bội khi ngươi còn bé tặng hắn.”
“Hắn giấu ngươi ở cấm địa trong lòng, cẩn thận che chở ngươi, không ai có thể đụng vào.”
Nữ chính vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
“Cho dù ta có làm gì cũng không thể chiếm được trái tim của hắn, một chút cũng không. Hắn chỉ lợi dụng ta mà thôi.”
Ta sâu kín nói: “Vậy tại sao hắn đối với ta không phải lợi dụng?”
Nữ chính ngơ người.
Ta cười cười, kể cho nữ chính những gì đã xảy ra với ta và Lục Kiến Minh.
“…… Ngươi nhìn xem, ta chẳng khác gì ngươi cả, chỉ là đối tượng lợi dụng của hắn ở thời điểm khác nhau mà thôi.”
Nữ chính cau mày nhưng vẫn lắc đầu nói: “Chúng ta vẫn khác nhau, hắn yêu ngươi……”
” Tình yêu của hắn quá rẻ mạt, ai biết được khi nào nó sẽ chuyển đến thân người khác đâu?”
Ta nhếch môi khinh thường.
“Nếu vừa rồi ở trên thành lâu hắn chọn ta, nói không chừng hắn lại nhận ra người hắn yêu nhất thật ra là ngươi, hối hận vì đã bỏ qua ngươi.”
Nữ chính cười khổ nói: “Làm sao có thể được?.”
Ta nói: “Với năng lực của hắn, có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay chỉ là vấn đề thời gian, nhưng hắn không đợi được, lựa chọn vứt bỏ ta để cưới ngươi. Loại tình yêu này thì có thể kiên định đến mức nào được chứ?”
Nữ chính hơi dao động.
Ta lại tiếp tục: “Hắn hoàn toàn là một kẻ vụ lợi. Đối với hắn, tình yêu chỉ là thứ tô điểm khi công thành danh toại mà thôi. Sự thâm tình của hắn chỉ có thể khiến bản thân hắn cảm động chứ với ta thì không. Chê nha má.”
Nữ chính nhìn ta, dường như kinh ngạc bởi sự lí trí của ta.
Một lúc sau, nàng ấy cười nói: “Mẫn tiểu thư, ngươi là một người thanh tỉnh.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi còn yêu hắn không?”
Ở trên thành lâu, dù ta cắt ngang lựa chọn của Lục Kiến Minh nhưng nữ chính rõ ràng đã thấy khẩu hình của hắn.
Nàng biết lựa chọn của hắn.
Nữ chính im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
“Không biết nữa.”
Ta không nói tiếp, phòng giam chìm vào yên lặng trong giây lát.
Bỗng nhiên một binh lính đi từ bên ngoài vào, chỉ vào ta nói: “Đi theo ta, nhiếp chính vương muốn gặp ngươi.”
Nhiếp chính vương? Là tên thủ lĩnh quân địch bị ta hôn đấy hả?
Bỗng nhiên một binh lính đi từ bên ngoài vào, chỉ vào ta nói: “Đi theo ta, nhiếp chính vương muốn gặp ngươi.”
Nhiếp chính vương? Là tên thủ lĩnh quân địch bị ta hôn đấy hả?