Người là chấp niệm, là bạch nguyệt quang hắn cẩn thận cất giữ, nâng niu trân quý trong lòng!
Trái tim Vân Mặc loạn nhịp, cả người muốn toát mồ hôi hột.
Cứ ngỡ thiếu niên vẻ ngoài yếu ớt, nhưng chẳng ngờ hắn có sức lực lớn kinh người.
Hai người vào phòng của hắn, sau đó, thiếu niên một tay ôm nàng, một tay khóa trái cửa lại.
Thình thịch, thình thịch…
Là trái tim của ai, đang điên cuồng đập trong bóng tối?
Nhất Dạ hắn, là muốn giết người diệt khẩu?
– “Điện…điện hạ…”
Vân Mặc cả người run rẩy, mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Nàng muốn tìm lời phân trần, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, một câu cũng không nghĩ được.
Thiếu niên quăng nàng trên chiếc giường lớn.
Ngay lúc nàng cho rằng hắn sẽ rút kiếm giết nàng, nàng liền run rẩy nhắm chặt đôi mắt…thì thật ngạc nhiên, chờ đợi nàng, là một trận cuồng hôn.
Cơ thể mang theo hơi lạnh của thiếu niên áp xuống cơ thể mềm mại nàng, dây dưa quyến luyến, khiến Vân Mặc cực kì khiếp sợ.
Thiếu niên hôn trúc trắc không có quy luật, chỉ biết buông thả theo bản năng của mình, nụ hôn điên cuồng, tựa như công thành đoạt đất, mang theo nỗi hờn giận, nhưng lại ẩn chứa tiếc thương dịu dàng.
Thời gian như ngừng trôi.
Thiên trường địa cửu, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Việc thiếu niên gây ra hành động như thế này, nằm ngoài dự tính của nàng.
Nhất Dạ hôn nàng, là có ý gì?
Chẳng lẽ ám chỉ, là hắn thích nàng?
Điều này là không thể.
Ở nguyên tác có nhắc tới, bạo quân tương lai cực kì tàn nhẫn máu lạnh, trong khái niệm của hắn, không hề tồn tại hai tiếng “tình yêu”.
Vậy thì nụ hôn của hắn, đại diện cho cái gì đây?
Đáy lòng Vân Mặc tràn đầy phức tạp. Nàng khẽ mở mắt, hình ảnh thiếu niên hung bạo như ẩn chứa tâm ma phản chiếu chân thực vào đôi mắt nàng… Vân Mặc thấy lòng nặng trĩu. Nàng biết nếu phản kháng, người chịu thiệt chỉ có mình nàng mà thôi. Nhưng bị thiếu niên xâm phạm thế này, sao nàng cảm thấy bi thương, tức giận?
Thời gian trôi đi cho đến khi nhận ra hơi thở của người trong lòng rối loạn, Nhất Dạ mới luyến tiếc buông nàng ra.
Đối diện với ánh mắt đen thẫm mang theo ôn nhu lưu luyến của thiếu niên, Vân Mặc có tức giận, bi thương cũng phải kìm nén trong lòng. Nàng thở dài hỏi hắn.
– “Điện hạ làm vậy, là có ý gì?
Hay điện hạ muốn trừng phạt nô tài? Nhưng nếu vậy, điện hạ đã dùng sai cách rồi, giữa người với người, nếu như trao nụ hôn cho nhau, phải là “lưỡng tình tương duyệt”.
Có phải điện hạ đã hiểu nhầm điều gì đó rồi chăng?”
Nàng hi vọng, là bản thân không hiểu sai đi.
Câu hỏi của nàng, đã rút cạn sự can đảm trong tim.
Nhất Dạ bỗng hoảng hốt nhìn cô nương xinh đẹp lạnh nhạt trước mắt, từng lời nói của nàng quay cuồng trong tâm trí.
Lưỡng tình tương duyệt!?
Đó có phải là thứ, đại diện cho điều thế gian gọi là “tình yêu”?
Chẳng ai biết, “tình yêu” chính là thứ hắn hận thấu nhất.
Bởi chỉ vì giữa hoàng thượng và Lệ phi có “ái tình”, được thế gian ngợi ca là “lưỡng tình tương duyệt”, mẫu thân của hắn mới chết một cách đầy bi thương! Dẫn đến cuộc sống của hắn, ngày ngày chẳng thấy ánh mặt trời, chìm trong địa ngục!
Hắn tựa như rơi vào ma chướng, đã tự nhủ bản thân sẽ chẳng bao giờ bước sai đường, vậy mà chỉ vì người trước mắt, bản thân hắn đã sa ngã rồi ư?
Có phải chỉ cần giết nàng, hắn sẽ đoạt tuyệt thứ thế gian tôn thờ là “tình yêu”?
Nghĩ đến đấy, Nhất Dạ bỗng thấy hoảng loạn.
Cô gái trước mặt hắn xinh đẹp thanh khiết như tiên nữ giáng trần, hắn dùng cả mạng sống để bảo vệ nàng, nâng niu trân quý nàng còn chưa hết, sao có thể, tổn thương nàng dù chỉ một chút được đây?
Nếu như đã sa ngã rồi, vậy thì cứ sa ngã tiếp đi thôi.
Dù sao chăng nữa, hắn đã không có lựa chọn rồi.
Hoặc là có thể hiểu, bản thân hắn tình nguyện bước trên con đường sa ngã này.
Bởi vì thứ hắn luyến tiếc trân quý ở thế gian này, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Sau đó, Vân Mặc được rơi vào một vòng ôm đầy dịu dàng. Cằm hắn tựa vào vai nàng, hơi thở vấn vương bên tai nàng như độc dược.
– “Vân Mặc, nàng không hiểu sao? Ta yêu nàng!”
Hắn chẳng còn gọi nàng là thái giám nhỏ, cái tên “Vân Mặc” thốt ra từ hắn, khiến nàng thấy ngạc nhiên xa lạ.
Dường như có điều gì đang lặng thầm biến đổi.
Dù nàng muốn lừa dối hắn thế nào, vì nàng, mọi quy tắc của hắn, có thể vỡ tan.
Biết sao được đây, hắn đã chìm sâu vào lưới tình của nàng mất rồi, bảo hắn tìm lối thoát, hắn biết tìm nơi đâu? Khi mà mất đi nàng, ngỡ như thế gian vụn vỡ trước mắt.
Vân Mặc bị ánh mắt quyến luyến điên cuồng của thiếu niên dọa cho sợ hãi. Đáy mắt nàng không che dấu nổi một tia hoảng loạn, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói với hắn.
– “Điện hạ, có lẽ ngài đã nhầm lẫn gì chăng? Tình cảm của ngài đối với nô tài, có thể chỉ giống như tình cảm tỷ đệ?”
Gương mặt của thiếu niên bỗng trầm xuống lạnh lẽo khi nghe lời nói của nàng.
Sau đó, đáp trả lại câu trả lời của nàng lại là một trận hôn như gió mây vần vũ.
– “Điện hạ, ngài điên rồi!”
Vân Mặc không kìm được uất hận mà nghiến răng thốt lên.
Điện hạ à, ngài có hiểu, trong “ái tình”, giữa hai bên cần phải “lưỡng tình tương duyệt”? Nếu không chờ đợi hai người, tình sẽ bị héo mòn đến chết.
Mấy ngày hôm sau, Nhất Dạ giống như một kẻ điên, hắn luôn quấn quít ở bên Vân Mặc chẳng rời. Hắn nâng niu trân quý nàng, coi như nàng ngọc lưu ly dễ vỡ mà cẩn thận bao bọc, khiến trái tim Vân Mặc từng chút rung động, nhưng mang theo ngột ngạt chẳng tìm thấy tự do.
Tình cảm nàng dành cho Nhất Dạ, ban đầu thứ tình cảm của hai người cùng chung hoạn nạn, lớn hơn một chút là tình cảm quân thần, cao hơn chút nữa có thể xem như tình tỷ đệ. Việc nghĩ rằng bản thân yêu hắn, đối với nàng là không thể nào.
Chỉ là sau khi Nhất Dạ tỏ tình với nàng rồi, vào mỗi đêm khi chìm vào ảo mộng, bên tai nàng lại nghe những âm thanh bi thương vụn vỡ.
Ta vì chàng mà rũ bỏ vỏ bọc nam nhi, vượt qua bao rào cản để trở thành một nữ vương tôn quý.
Vậy mà cớ sao, đến khi ta phụ cả thế gian để hiến dâng hết thảy cho chàng, chàng lại cứ thế vô tình quay lưng?
Nếu như định mệnh có luân hồi, nếu như đôi ta có tái ngộ kiếp sau, chỉ cầu đời đời kiếp kiếp, ta vĩnh viễn vô tâm vô tình, khiến chàng vì ta mà sinh hận, vì ta mà đau đến tê tâm liệt phế, thân tàn ma dại!
Những âm thanh như quỷ gọi hồn lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng, khiến Vân Mặc sợ hãi tỉnh dậy, cả người nàng nhuốm đầy mồ hôi lạnh.
Những lúc như vậy, Nhất Dạ đang ôm nàng cũng tỉnh giấc theo, hắn dịu dàng an ủi nàng, truyền đến cho nàng sự ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo.
Vòng tay của thiếu niên tuy kìm hãm sự tự do của nàng, nhưng lại an toàn tuyệt đối, khiến nàng cực kì an tâm.
Chỉ là chẳng rõ, cuộc sống này của nàng, có thể duy trì tới bao giờ?
Cho đến một hôm, bệnh của thiếu niên đột nhiên bạo phát.
Hắn bỗng ho ra một trận máu đen.
Mặc dù hắn đã cố gắng áp chế kịch độc, nhưng hắn vẫn chẳng khống chế được độc ngày càng phát tán mạnh mẽ. Vân Mặc hốt hoảng vô cùng, vội vã bảo người mời đại phu.
Chính vì khí thế của thiếu niên quá mức cường đại, làm nàng quên đi rằng hắn cũng là con người, cơ thể còn nhiễm độc lâu năm!
Nàng lo lắng đến sắp phát điên, định xuống bếp sắc thuốc cho hắn thì hắn nhanh chóng kéo tay nàng lại, bình thản cười nói.
– “Không sao cả, chỉ là ho ra một trận máu mà thôi!
Đã dọa đến nàng rồi ư?”
Rõ ràng hắn đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn chẳng để tâm mà còn dịu dàng trấn an nàng. Trái tim Vân Mặc âm ỉ đau nhói, nơi khóe mắt bỗng xuất hiện giọt lệ.
Nhưng ngay sau đó, thiếu niên không thể tiếp tục tỏ ra bình thản được nữa, kịch độc lan đến lục phủ ngũ tạng, khiến hắn đau đến mức ngã xuống, lại tiếp tục ho ra một trận máu đen.
– “ĐIỆN HẠ!!”
Tuy thế hắn vẫn cố chấp không buông Vân Mặc, cố gắng níu chặt tay nàng. Vân Mặc bị sự cố chấp của hắn mà đau lòng không thôi.
Sự điên cuồng mang theo từng chút dịu dàng của hắn, rực cháy thiêu rụi con tim lại mê hoặc đoạt phách hồn người, khiến nàng ngoài hoảng hốt khiếp sợ, lại ngày một sa ngã trầm luân…
– “Điện hạ, ngài điên rồi! Thuốc vẫn còn ở phòng bếp đúng không, ta sẽ đi sắc thuốc cho ngài…”
– “Không được…không được rời đi…”
Nhất Dạ điên cuồng lẩm nhẩm, hắn có linh cảm rằng, nếu nàng rời đi bây giờ, hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn.
Việc nàng biến mất ở lần trước đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng hắn, bây giờ dù có chết, hắn cũng không thể để nàng rời đi.
Đột nhiên trong phòng lan tỏa một mùi hương dịu nhẹ, khiến đầu óc con người trở nên mơ hồ.
Vân Mặc bỗng thấy mi mắt trĩu nặng. Sau đó, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Lần trước, Lam sơ ý tin tưởng Vũ mà để Vân Mặc trốn thoát. Sự việc này đã đưa đến tai chủ nhân, khiến nàng cực kì phẫn nộ mà trách phạt hắn, đồng thời cho hắn một cơ hội duy nhất để lập công chuộc tội.
Chủ nhân nói, nếu như nàng không thể có cơ hội tận tay giết Vân Mặc, vậy thì nàng sẽ cho phép hắn lấy mạng Vân Mặc trước, rồi bản thân nàng sẽ tự mình nghiền hài cốt của Vân Mặc thành tro!
Nhất Dạ rất nhanh đã nhận thức được điều nguy hiểm.
Bản thân hắn tuy đã dùng ý chí cường đại của mình để khống chế mê dược, nhưng độc dược trong cơ thể từng chút tàn phá cơ thể hắn, khiến hắn khó có thể chống cự được nữa.
Thực ra, Phi Vân Tán có giải dược.
Chỉ là, nếu uống giải dược vào, bản thân hắn sẽ trở nên vong tình, quên hết mọi thứ về Vân Mặc.
Vì vậy đêm qua, khi người kia ẩn trong bóng tối sai ám vệ đưa giải dược cho hắn, Nhất Dạ chẳng mảy may suy nghĩ bóp vỡ giải dược. Nhưng mà sự sống của hắn, có thể cầm cự bao lâu đây?
Phong ba bão táp nổi lên, trong căn phòng của Nhất Dạ xảy ra một trận mưa tanh gió máu.
Lam nghiến răng thầm thủ, thiếu niên thật khiến người ta đau đầu. Tuy Nhất Dạ đã trúng độc đến mức bản thân gần như kiệt quệ, lại chịu chi phối của mê dược, nhưng thực lực của thiếu niên lại mạnh mẽ đến kinh người.
Nhưng dù sao sức người không chống nổi thiên mệnh.
Cuối cùng, Lam cũng tìm ra cơ hội.
Nhân lúc thiếu niên sơ ý, một ám khí ẩn kịch độc lao tới, ghim chuẩn xác vào Vân Mặc đang được Nhất Dạ gắng sức bảo vệ.
Máu lan ra nhiễm đỏ y phục trắng thuần của cô nương xinh đẹp.
Nhất Dạ hoảng loạn đến gần Vân Mặc, kiểm tra hơi thở của nàng.
Nàng đã chết.
Kịch độc ẩn trong ám khí, một khi ai đã trúng phải, sẽ lập tức chết đi.
Trước mắt Nhất Dạ, một mảnh tối đen.
Bên tai hắn, hàng ngàn những âm thanh quay cuồng, đau thương vụn vỡ, sụp đổ trong nháy mắt.
Hắn nghe trái tim mình tan thành nghìn mảnh, nghe lí trí của hắn như được phá tan phong ấn, từng đợt từng đợt nổi lên cuộn thành bão tố cuồng phong.
Ánh sáng duy nhất của hắn, đã biến tan mất rồi.
Đau đến lóc xương xẻ thịt, đau đến tê tâm liệt phế, cũng không thể diễn tả cảm xúc vỡ nát của hắn lúc này.
Tâm ma được kìm nén, cứ thế bộc phát ra ngoài.
Cả người hắn điên dại như ác thú.
Đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu, thân ảnh tỏa ra sát khí lạnh lẽo chết chóc kinh người.
Ngay khi Lam thở phào vì kết thúc nhiệm vụ, hắn bèn cố gắng tìm thời cơ lẩn trốn, mà hắn chẳng ngờ, chờ đợi hắn, chính là tử hình thảm khốc nhất.
*****************************
Vân Mặc cảm giác đột bản thân chịu đựng một trận đau đớn khủng khiếp, sau đó cả người nàng đột nhiên nhẹ nhàng phiêu dạt, trôi nổi như những áng mây xa xôi.
Tại bệnh viện trung ương, một cô gái đang say ngủ bỗng nhẹ nhàng mở mắt.
Giống như đã trải qua biết bao biến cố, nhưng khi tỉnh giấc mọi thứ đều hóa hư không.
Ánh mắt của nàng trống rỗng vô hồn, dường như nàng đã quên hết thảy về một chuyện gì quan trọng, lúc cố gắng nhớ lại chỉ thấy da đầu đau đớn tê dại.
Có tiếng “cạch”, một người phụ nữ đẩy cửa phòng bước vào.
Diệp Nhu Thanh đến thăm Vân Mặc như thường lệ, nhưng hôm nay điều khiến cô kinh ngạc là, Vân Mặc đã tỉnh rồi.
Đôi mắt của Vân Mặc trống rỗng vô hồn, nàng nhìn cô rồi khẽ hỏi.
– “Chị Diệp, sao em lại ở đây?”