Bốn năm trước, California.
Vừa lên máy bay, Hoắc Hữu Thanh đã bắt đầu ngủ. Y không hề có xíu xiu hứng thú nào với điểm cuối của cuộc hành trình, bởi vì người đàn ông bên cạnh đây. Ở với Đới Diệc Tân thì ở đâu cũng giống như nhà tù. Ngay cả khi đã chìm sâu vào giấc mộng thì y vẫn nhíu mày.
Y đang ngủ mê man thì hình như nghe thấy có tiếng người nói chuyện, giọng nói rất khẽ như sợ đánh thức y, song y vẫn tỉnh lại. Hoắc Hữu Thanh đã dậy nhưng còn nhắm chặt mắt, ấy thế mà người nọ đã nhận thấy sự thay đổi trạng thái của y. Hắn lập tức sáp lại gần và chạm vào khuôn mặt y bằng đôi môi ấm áp.
“Ngủ ngon không? Phải ăn chút gì đó để lót dạ thôi chứ một lúc nữa mới có thể hạ cánh.” Giọng hắn vang lên, kèm theo hơi thở ấm nóng.
Hoắc Hữu Thanh ghét bỏ quay mặt đi, muốn đáp lại nhưng y vẫn còn hơi lim dim. Sau một hồi miễn cưỡng nhắm mắt lại, y mới lại mở mắt ra.
Tấm che của cửa sổ được kéo ra, một tầng mây vô tận đẹp đến kinh ngạc khi được ánh mặt trời chiếu vào. Y từng đi máy bay vài lần, có một lần là đi du lịch với cả nhà cậu mình. Y sẵn sàng cùng Đới Diệc Tân trở lại chốn cũ, mà y cũng chẳng thể làm gì hơn.
Chợt tay mình bị nắm, y tức giận quay đầu lại, song chỉ thấy đôi mắt ngập niềm vui kia đang nhìn chằm chằm mình: “Phong cảnh bên ngoài đẹp như đến thế sao?”
Động tác của hắn không hề hoà hợp với nét mặt của mình, hắn siết tay Hoắc Hữu Thanh đến đau.
Hoắc Hữu Thanh biết Đới Diệc Tân giận. Những bài học trước đây cảnh báo y rằng tốt nhất là không nên lấy cứng chọi cứng với hắn vào lúc này, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy là y đã muốn phun ra những lời cay nghiệt.
Y cắn chặt răng môi trong chốc lát, nhưng cuối cùng y cũng chọn lùi lại một bước, cụp mắt xuống nói: “Không.”
Thái độ ngoan ngoãn của y khơi ra một nụ hôn mà mình ghét. Đây là máy bay riêng của Đới Diệc Tân, tay chân của hắn rất thức thời, không quấy rầy hắn vào lúc này, mọi người đều giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Hoắc Hữu Thanh bị giữ trên ghế ngồi, xương cổ tay trắng nõn bị người nọ nắm lấy. Y biết rằng nếu mình vùng vẫy thì sẽ chỉ rước lấy mất mặt, nên đành phải nhắm mắt lừa dối bản thân.
Chỉ là một nụ hôn, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Hoắc Hữu Thanh chưa từng yêu trước khi biết Đới Diệc Tân, nhưng ít nhiều gì y cũng biết bản chất của tình yêu, yêu nhau là cả hai người đều phải hạnh phúc.
Từ làm quen đến tỏ tình, rồi đồng hành, bước nào cũng phải có sự sẵn lòng của cả hai thì tình yêu đó mới đơm trái ngọt.
Có một khoảng thời gian, hắn đòi cùng nhau đi xem mấy bộ phim ngôn tình, không cần biết mối quan hệ giữa các nhân vật chính trong phim lúc đầu tồi tệ như thế nào nhưng kết thúc lại vô cùng ngọt ngào, hai con mắt hướng về nhau như muốn nhào lên giường bất cứ lúc nào.
Hoắc Hữu Thanh chỉ thấy tẻ nhạt không có gì thú vị. Lúc Đới Diệc Tân tỏ ra cảm động với nội dung và lải nhải bên cạnh y, y phải kiềm chế lắm mới không thốt ra sự mỉa mai của mình.
“Đây là phim. Nếu anh coi nó không có thật thì có thể nghiêm túc xem, còn nếu anh coi nó là thật thì anh cho rằng tôi có ngu đến mức yêu anh như nhân vật chính trong phim không?”
Đôi mắt vốn sáng quắc vì nội dung phim của Đới Diệc Tân đột nhiên tối đi, hắn nhìn y như đang vô cùng thất vọng. Mà cảm giác của y khi nhìn thấy ánh mắt đó chỉ có sự hả hê khi trả thù. Y đứng dậy đóng sầm cửa rời đi.
Bỏ lại Đới Diệc Tân phía sau với cảnh quay hai nhân vật chính là.m tình. Ban đầu hắn im lặng xem nó, sau khi phát lại đến lần thứ năm, hắn bắt đầu bắt chước nhân vật chính nói chuyện ra làm sao, biểu hiện như thế nào.
Chỉ là nhân vật chính của bộ phim thì nhận được sự đáp lại, còn sự đáp lại dành cho hắn lại là—
Không trả lời.
Hồi trung học, lúc hắn đi ngang rạp phim đang chiếu bộ phim ngôn tình mới nhất, bộ phim đó còn làm một mánh quảng cáo lớn, nếu người yêu đi xem với nhau thì sẽ có thêm quà tặng.
Phim chiếu được ba mươi mốt ngày, đến ngày cuối cùng, Đới Diệc Tân vội vàng chạy xuống xe, bước từng bước vào rạp, hỏi còn mua được vé không.
Khi mua vé, nhân viên hỏi hắn mua bao nhiêu vé.
Đới Diệc Tân đáp: “Hai vé.”
Nghe vậy, nhân viên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên cực kỳ đẹp trai. Nhân viên tỏ vẻ của người sành sỏi nói một câu vui đùa: “Bạn gái cậu vẫn chưa đến hả?”
Đới Diệc Tân lần đầu tiên phản bác lại: “Là bạn bè.” Sau đó thấp giọng nói: “Người ta vẫn chưa bằng lòng.”
Nhân viên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chúc hắn: “Tôi hy vọng đêm nay sẽ là một đêm tốt lành, nguyện vọng của cậu có thể thành hiện thực.”
Một đêm tốt lành sao?
Đới Diệc Tân không xem trọn vẹn bộ phim kia, vừa bước xuống xe mười lăm phút, hắn nhận được cuộc gọi từ bí mật của ba mình, họ bình tĩnh thuật lại lời của ba hắn, rồi mời hắn mau chóng lên xe để không làm lỡ lớp học tiếp theo.
Chương trình học của hắn được xếp dày từ sáng đến tối, sau buổi học ở trường, hắn phải tức tốc chạy tới lớp học khác.
Đới Diệc Tân cầm điện thoại di động, lần đầu tiên hắn cố gắng cò kè: “Tôi có thể nói chuyện với ba tôi không?”
Không lâu sau, đầu dây bên kia đã đổi người.
Đới Diệc Tân cung kính nói: “Ba, đã lâu rồi con không được nghỉ phép. Hôm nay con xin nghỉ hai tiếng được không? Chỉ hai tiếng thôi.”
Giọng của ba Đới không có độ ấm: “Ba hy vọng sẽ không phải lặp lại lời của mình lần nữa.”
Điện thoại bị ngắt.
Đới Diệc Tân chần chừ ở rạp chiếu phim một lúc, cuối cùng cũng rời đi với hai vé xem phim trong tay. Hắn biết rằng bộ phim đang được chiếu cả trong và ngoài nước, và hắn biết rằng tối nay Hoắc Hữu Thanh sẽ cùng Cung Lang xem bộ phim này.
Sau nhiều năm, cuối cùng hắn cũng được ngồi xem bộ phim ấy cùng với Hoắc Hữu Thanh. Hắn ngửi mùi thơm thoang thoảng từ trên người đối phương, như thể ngày đó hắn thật sự được xem phim với Hoắc Hữu Thanh. Hắn cũng dường như đã quên mất hình phạt đêm đó, dưới tầng hầm không có ánh sáng, hắn nắm chặt tấm vé xem phim đầy máu trên tay và mở to mắt nhìn vào bóng tối trong góc.
Có sự chênh lệch về múi giờ ở trong nước và nước M. Hắn nghĩ rằng Hoắc Hữu Thanh chắc là bắt đầu đến rạp chiếu phim vào giờ này.
*
Sau khi bộ phim kết thúc, Đới Diệc Tân vẫn ngồi trên ghế sô pha, hắn lấy trong túi ra một hộp quà nhung, bên trong là món quà mà bộ phim năm ấy dùng để quảng cáo. Hắn đã trả giá để mua lại nó từ người khác. Và thật ra nó chỉ là một cặp móc khóa.
*
Mấy phút sau, Hoắc Hữu Thanh đẩy mạnh hắn ra, giùng giằng quay mặt đi, đầu lưỡi tê dại.
“Anh đủ chưa, đủ chưa?” Y vừa hít thở vừa nói, tâm trạng bức bối khiến y cảm thấy buồn nôn. Y ghét cảm giác này.
Song y càng thẹn thì da mặt của Đới Diệc Tân càng dày. Hắn giữ y lại rồi hôn vài cái mới chịu thôi: “Được rồi, đừng giận mà, ăn chút gì trước nhé?”
Giọng điệu như dỗ người yêu, Đới Diệc Tân càng cười vui hơn khi nhìn thấy điều này.
Mục đích họ đến đây là để giải sầu. Mặc dù Hoắc Hữu Thanh không nghĩ rằng đi du lịch cùng Đới Diệc Tân sẽ giúp y thả lỏng hơn, nhưng khi biết được ba ngày sau y sẽ được xem một vở nhạc kịch mà mình chờ đợi từ lâu cũng làm tâm trạng của y vui hơn chút ít.
Ngày đầu tiên ở California, Hoắc Hữu Thanh đã ngủ cả ngày.
Ngày hôm sau, y ngồi trên chiếc siêu xe do Đới Diệc Tân cầm lái. Gió thổi suốt dọc đường đi, gió quá mạnh, mà trời còn hửng nắng, chiếc mũ của y bay ra trên đường đi, y tức đến nỗi mắng Đới Diệc Tân: “Anh lại đọc hướng dẫn du lịch trên mạng à? Đúng là đồ điên!”
Đới Diệc Tân chỉ cười trước sự bực dọc của y. Y không muốn cãi nhau nhưng lúc xuống xe, y vẫn nghiến răng khi nhìn thấy đôi má rám nắng của mình trong gương chiếu hậu.
Họ qua đêm ở biệt thự gần công viên rừng, có lẽ là vì nó quá gần công viên rừng nên trong lúc ăn tối, có một vị khách bất ngờ xuất hiện — sóc con.
Hoắc Hữu Thanh chưa bao giờ tiếp xúc gần với các loài động vật hoang dã. Y nhìn vị khách qua cửa kính, cố gắng cho sóc ăn một cách thích thú nhưng lại làm chú sóc sợ hãi bỏ đi.
“A. Đi rồi.” Y tiếc nuối nói, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói thứ hai: “Em có thể vung một ít thức ăn ra bên ngoài, chờ lúc chúng ta ngủ thì nó sẽ tới ăn.”
Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, nhìn nhau hỏi: “Thật à?”
“Chắc chắn rồi. Em có thể thử xem.” Đới Diệc Tân đặt đĩa lên bàn: “Ăn xong bữa tối trước đã.”
Hoắc Hữu Thanh nửa tin nửa ngờ đặt thức ăn ở cửa, y luôn nghĩ đến con sóc nên một lúc lại đứng dậy ra cửa xem đồ ăn có vơi đi không. Sau nhiều lần bật dậy, người đàn ông bên cạnh đã nằm xuống bên cạnh y.
Hắn giữ chặt cổ tay y và áp người xuống. Hoắc Hữu Thanh mồ hôi nhễ nhại, đáng ghét nhất là Đới Diệc Tân hình như thấy đôi má ửng hồng do phơi nắng của y rất thú vị, những nụ hôn cứ thế rơi xuống mặt y, hắn còn mú.t mát, đau đớn làm cho nước mắt của y chảy ra.
Y cũng không phải là người nhẫn nhục, lúc ăn đau cũng sẽ đánh trả. Y tát mấy cái thì cau mày hỏi: “Anh có mang theo thuốc bôi ngoài da không? Cả ngày chắc sưng lên rồi.”
Đáp lại y là một nụ hôn mạnh bạo hơn.
Sau khi tắm xong, Hoắc Hữu Thanh lại đi ra cửa lần nữa với tư thế kỳ quái. Vốn dĩ y cũng không có hy vọng gì, chẳng qua là trước khi đi ngủ muốn nhìn lại một lần nữa, ấy thế mà y phát hiện thức ăn trên đĩa mà y đặt đã ít đi một nửa. Y rất vui và muốn chia sẻ chuyện này với ai đó, nhưng lúc phát hiện xung quanh đây chỉ có một mình Đới Diệc Tân thì đành thôi.
Y đánh hắn khá mạnh, vậy mà mặt của Đới Diệc Tân cũng không sưng mấy, chỉ có dấu tay nhàn nhạt.Tay chân của hắn đều bị vẻ mặt này làm cho khiếp sợ, nhưng bản thân hắn lại rất thản nhiên không có ý che giấu. Hắn còn nắm tay Hoắc Hữu Thanh đi vào hậu trường nhà hát và chào hỏi các diễn viên một lượt.
Không ai chụp ảnh chung với hai người. Đới Diệc Tân chưa bao giờ chụp ảnh chung với người ngoài, còn Hoắc Hữu Thanh thì xấu hổ khi chụp ảnh chung vì gương mặt rám nắng của mình.
Từ lâu y đã biết về sự giàu có và khả năng kiếm tiền hiện giờ của Đới Diệc Tân, nhưng khi biết rằng khán giả xem vở nhạc kịch tối nay chỉ có hai người họ thì y vẫn rất kinh ngạc.
Họ ngồi trong phòng VIP có tầm nhìn đẹp nhất, cửa sổ kính sát đất có thể bao quát toàn cảnh sân khấu, ngoài ra, trong phòng còn có màn hình độ nét cao, phát sóng trực tiếp sân khấu, nó chân thực đến mức có thể thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt của các diễn viên.
Do dự hồi lâu, Hoắc Hữu Thanh vẫn nói lời cảm ơn với người bên cạnh. Đới Diệc Tân quay lại nhìn y, đôi mắt màu hổ phách thay đổi theo ánh sáng trong căn phòng trông hệt như dã thú, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ môi mình, hắn cười như không cười: “Đợi chút nữa hãy nói câu cảm ơn này.”
Cửa sổ kính sát đất thoáng chấn động một cái, mặt y đầy nước mắt, căm ghét hỏi: “Tại sao?”
Đới Diệc Tân cắn vành tai y mạnh đến mức suýt nữa cắn đứt lỗ tai của y: “Em biết tại sao mà.”
Y rùng mình và buộc phải nhìn về phía sân khấu. Y biết diễn viên trên sân khấu không thể nhìn thấy mình, nhưng cho dù là vậy thì y cũng cảm thấy mình không có chỗ ẩn náu. Y yêu nhạc kịch là bởi vì mẹ y là một diễn viên nhạc kịch, và bố y yêu mẹ y trong một lần tham gia chương trình.
Y biết tại sao, bởi vì y bí mật bán lại các tài liệu trong công ty của Đới Diệc Tân cho người khác, giá cả là “tự do” của y.
Hoá ra là mình bị phát hiện rồi. Hoắc Hữu Thanh cười ra nước mắt, cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình. Đới Diệc Tân đặt mật mã tất cả những thứ quan trọng là sinh nhật của y, nhưng nó cũng có nghĩa là Đới Diệc Tân đang đề phòng y.
Y trả thù Đới Diệc Tân, và Đới Diệc Tân cũng trả thù y.
– Hết chương 45-