Nếu là lúc trước, Hoắc Hữu Thanh cũng không quan tâm lắm đến cái bóng bên cạnh mình đâu, nhưng có lẽ vừa mới trải qua chuyện của Cung Lang, hiện tại y vẫn trong trạng thái sợ bóng sợ gió.
Người đứng phía sau là ai?
Đang theo dõi y sao?
Hoắc Hữu Thanh bước nhanh hơn, sau đó rẽ.
Cái bóng vẫn theo sau.
Trong nháy mắt, hô hấp của Hoắc Hữu Thanh nhanh hơn. Bởi vì y sợ dấu vết trên cổ bị người khác nhìn thấy nên y cố ý chọn đường hẻo lánh để đi. Lúc này xung quanh y không có người nào qua đường, chỉ có y và cái bóng đi theo sau.
Lại đi qua một khúc ngoặt, lần này Hoắc Hữu Thanh không tiếp tục đi về phía trước nữa, y dựa vào tường tập trung nghe tiếng động bên cạnh, sau khi cảm giác được tiếng bước chân nhẹ đi, thì gần như ngay tức khắc y đá chân, bóp lấy yết hầu đối phương.
Hồi nhỏ y từng học một khóa kỹ thuật tự vệ, nhưng chỉ học qua chứ không tính là giỏi.
Mấy giây sau.
“Tại sao lại là cậu?” Hoắc Hữu Thanh kinh ngạc nhìn Cừu Vấn Phỉ bị mình áp lên tường, nhìn thấy khuôn mặt cậu ta bị bóp đến đỏ thì vội buông tay ra.
Cừu Vấn Phỉ ho dữ dội, cậu ta vừa cúi người ho vừa sờ cái cổ, một tay khác xoa bắp đùi bị đá trúng, đợi hô hấp ổn định lại cậu ta mới giải thích: “Trước đó Cung Lang tìm cậu cả đêm, tôi lại đúng lúc gặp được cậu, đang định hỏi tình hình của cậu một chút…”
Cừu Vấn Phỉ nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn vào sườn cổ của Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh phát hiện tầm mắt của đối phương thì lập tức đưa tay che làn da chỗ đó, trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra sự khó chịu, đau khổ đủ loại. Y hiểu ý còn chưa nói hết của Cừu Vấn Phỉ nên vội vã muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng y vừa bất ngờ động thủ với Cừu Vấn Phỉ nên đành phải ở nguyên tại chỗ.
“Cậu…” Hoắc Hữu Thanh cắn răng mới ép mình bình tĩnh để nói chuyện với đối phương, sự xấu hổ khiến y đứng không vững: “Cậu kiểm tra vết thương trên người mình xem có nghiêm trọng không?”
Lúc y nói chuyện, mắt phượng chỉ nhìn một bên, căn bản là không nhìn Cừu Vấn Phỉ. Y sợ đối diện với ánh mắt của Cừu Vấn Phỉ, sợ Cừu Vấn Phỉ hỏi tại sao lại có dấu vết trên cổ, mặc dù y biết đối phương có lẽ không cần hỏi.
Xung quanh yên tĩnh một lúc.
Giọng nói Cừu Vấn Phỉ vang lên bên tai.
“Không nghiêm trọng, cậu không dùng nhiều lực lắm.”
Sau khi Hoắc Hữu Thanh nghe xong thì nói xin lỗi rồi muốn đi, thế nhưng Cừu Vấn Phỉ đi tới trước mặt y, cản đường: “Cổ cậu cần bôi thuốc, nếu không… Một hai ngày cũng chưa tan đâu, ngày mai cậu còn có lớp.”
“Tôi có thể xin nghỉ.” Hoắc Hữu Thanh không do dự nói.
“Xin nghỉ thì không cần gặp ai sao?”
Hoắc Hữu Thanh trầm mặc, quả thật là y không thể không gặp ai. Hiện tại y chạy về biệt thự, dì giúp việc sẽ là người đầu tiên hỏi dấu vết trên cổ y, sau đó gọi điện thoại báo cho cậu của y.
Y không mang chứng minh thư nên không thể ở khách sạn.
Từ góc độ của Cừu Vấn Phỉ, cậu ta có thể nhìn thấy rõ sườn mặt của Hoắc Hữu Thanh.
Bởi vì đôi mắt phượng vừa khóc nên khóe mắt ửng đỏ. Mi mắt rủ xuống khẽ run rẩy, như muốn che giấu sự bất an và rối bời trong lòng mình.
Y mím môi không nói gì, ngón tay trắng nõn và mềm mại vẫn che bên cổ, nhưng đáng tiếc là không thể che hoàn toàn, dấu vết vẫn lộ ra ngoài kẽ hở.
Cừu Vấn Phỉ đè nén đủ loại suy nghĩ trong đầu, cậu ta cố giả làm một người bạn cùng phòng tốt bụng: “Như vậy đi, hôm nay cậu ở khách sạn bên ngoài trường học một đêm, lớp học ngày mai thì tôi đi giúp cậu, còn nữa…”
Cậu ta nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ Hoắc Hữu Thanh: “Cậu cần bôi thuốc, tôi đi mua giúp cậu. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu. Cậu thuê phòng xong nhắn tin cho tôi, tôi bảo phục vụ mang lên cho cậu.”
Cừu Vấn Phỉ nói xong chuẩn bị đi mua thuốc, đi được hai bước thì bị gọi lại.
“Tôi không mang chứng minh thư.” Hoắc Hữu Thanh khẽ nói.
Khách sạn ngoài trường học thường là các đôi tình nhân vào ở, quản lý cũng không nghiêm. Cừu Vấn Phỉ đi vào, dùng chứng minh thư của mình thuê phòng xong, ở trong phòng gửi tin nhắn cho Hoắc Hữu Thanh đi lên.
Lúc Hoắc Hữu Thanh tới, vẻ mặt y rất mất tự nhiên và cách rất xa Cừu Vấn Phỉ. Cừu Vấn Phỉ cũng hiểu rõ sự phòng bị của Hoắc Hữu Thanh lúc này. Cậu ta quan tâm nhưng không đến gần, nói bây giờ mình đi mua thuốc, còn hỏi Hoắc Hữu Thanh muốn ăn gì không.
Hoắc Hữu Thanh lắc đầu.
Sau khi Cừu Vấn Phỉ rời khỏi phòng, Hoắc Hữu Thanh lập tức đi vào toilet, dùng nước rửa trên cổ mình rất thô bạo, làm da thịt trên cổ đỏ bừng, đau đớn thì mới chịu dừng tay.
Nếu trước đây y chỉ cảm nhận được sự chiếm hữu kỳ lạ của Cung Lang đối với mình, thì đây là lần đầu tiên y cảm nhận được sự h.am muốn của đối phương.
Y vẫn luôn xem Cung Lang là bạn nối khố, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện khác.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trước đó, hơi thở nóng rẫy, cảm giác ướt át ở cổ. Người bạn thân nhất của y giống như không còn là con người mà biến thành cầm thú.
Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Hữu Thanh ở trong phòng vệ sinh như chim sợ cành cong quay đầu, chờ nghe thấy giọng nói của Cừu Vấn Phỉ ở ngoài cửa, y mới lau nước trên cổ bằng khăn tay rồi đi ra ngoài mở cửa.
Cừu Vấn Phỉ không chỉ mua thuốc mà còn mua những thứ khác. Khách sạn này là khách sạn tốt nhất gần trường học của bọn họ, nhưng cậu ta vẫn sợ Hoắc Hữu Thanh ở không quen, cho nên sau khi mua thuốc, cậu ta chạy tới một siêu thị cao cấp gần trường để mua một bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt để tắm giặt.
Cậu ta cố gắng chọn đồ đắt tiền mua cho Hoắc Hữu Thanh.
Cậu ta làm bộ như mình không nhìn thấy cổ Hoắc Hữu Thanh, sau khi đưa thuốc thì lấy quần áo ra: “Quần áo này phải giặt sạch mới mặc được, tôi vừa thấy ở đây có máy giặt với máy sấy khô, bây giờ tôi đi giặt một chút, cậu tự bôi thuốc đi.”
Cố ý chọn áo cổ cao.
Hoắc Hữu Thanh đứng tại chỗ hồi lâu mới quay vào toilet nhìn gương bôi thuốc. Chờ y bôi thuốc xong, Cừu Vấn Phỉ vẫn chưa rời đi, lúc nhìn thấy y thì cậu ta chủ động mở miệng: “Quần áo vẫn chưa giặt xong.”
“Tôi tự đi được, cậu về trước đi. Cảm ơn cậu chuyện ngày hôm nay.” Hoắc Hữu Thanh nhìn đồ Cừu Vấn Phỉ mang tới: “Mấy thứ này hết bao nhiêu tiền, còn tiền khách sạn nữa, cậu nói cho tôi biết tổng cộng đi.”
“Không tốn bao nhiêu, cậu không cần gửi tiền lại cho tôi.”
Hoắc Hữu Thanh không nói thêm gì nữa, y lựa chọn trực tiếp đưa cho Cừu Vấn Phỉ năm nghìn tệ, ghi chú chuyển khoản hai chữ “cảm ơn”, sau đó y nghiêng người đến sau cửa phòng, ý tiễn khách rất rõ ràng.
Cừu Vấn Phỉ không muốn đi, thế nhưng cậu ta biết mình không còn cái cớ nào để ở lại đây. Cậu ta không thể không ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Hoắc Hữu Thanh, cậu ta ngửi được mùi thuốc đông y trên người đối phương, ánh mắt cậu ta không tự chủ được mà nhìn qua.
Hiện tại trên cổ Hoắc Hữu Thanh có một lớp thuốc mỡ trắng, y bôi rất dày, như cố ý muốn che đi dấu vết này.
Nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh như vậy, sự áy náy của Cừu Vấn Phỉ càng gia tăng. Từ rất lâu rồi, cậu ta đã phát hiện mình có một sự “si mê” đối với vết thương, sau khi học y, loại cảm giác này càng thêm trầm trọng hơn.
Lần đầu tiên giải phẫu thỏ, sau giờ học cậu ta lập tức đến phòng vệ sinh.
Cậu ta có phản ứng.
Phản ứng lúc đó với phản ứng bây giờ rất giống nhau, cậu ta cố gắng khắc chế bản thân không bổ nhào vào Hoắc Hữu Thanh. Thật ra cậu ta rất muốn nhìn kỹ cái cổ xinh đẹp của đối phương.
Nếu đối xử với Hoắc Hữu Thanh giống như với con thỏ, Hoắc Hữu Thanh chắc sẽ khóc mất, nhất định sẽ vùng vẫy còn dữ dội hơn cả con thỏ.
Lúc lên lớp, cậu ta dùng thuốc gây mê tiêm vào tĩnh mạch của thỏ, vậy Hoắc Hữu Thanh thì ở đâu?
Ánh mắt không thể kiểm soát mà đi tìm mạch máu tương ứng, mãi đến khi đối diện với ánh mắt Hoắc Hữu Thanh.
Chẳng biết Hoắc Hữu Thanh đã ý thức được điều gì, trong mắt y hiện lên sự phòng bị, lập tức lùi lại vài bước. Trong lòng Cừu Vấn Phỉ thầm thở dài, ngoài mặt cậu ta làm bộ như không có chuyện gì: “Có việc thì liên lạc với tôi, tôi đi trước.”
Sau khi cậu ta rời khỏi phòng của Hoắc Hữu Thanh thì ở trong phòng vệ sinh công cộng của khách sạn hơn mười phút mới rời đi. Trước khi đi, cậu ta nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Hoắc hữu Thanh hồi lâu.
Tiếc là rèm cửa kéo kín, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong.
“Ting–”
Di động nhận được tin nhắn.
Cừu Vấn Phỉ lấy điện thoại ra, lúc thấy nội dung tin nhắn, cậu ta lập tức nhìn xung quanh. Lúc này cậu ta đứng ngoài khách sạn, bên cạnh có rất nhiều người đi đường nhưng bọn họ đều nhìn đường của mình.
Tin nhắn là dãy số kia gửi tới, đối phương gửi một bức ảnh——
Ảnh chụp cậu ta ở phòng vệ sinh.
Đối phương đang cảnh cáo cậu ta.
Sắc mặt Cừu Vấn Phỉ trắng bệch, xóa ngay ảnh chụp, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại nhìn về phía cửa sổ lúc trước. Năm phút sau, cậu ta gọi điện thoại.
Một lúc lâu đầu dây bên kia mới nhận.
“Alo.” Giọng của Hoắc Hữu Thanh có hơi khàn, không biết có phải vừa mới khóc hay không.
Nếu là trước khi nhận được tin nhắn kia thì Cừu Vấn Phỉ nhất định sẽ an ủi đối phương một phen, nhưng bây giờ tốc độ nói của cậu ta rất nhanh: “Cậu nghe kỹ lời tôi nói đây, Hữu Thanh, có bi,ến thái đang để mắt đến cậu. Tốt nhất là cậu nên liên lạc với cậu của mình hoặc ai đó, nói chung đêm nay cậu không nên ở một mình, biế,n thái ở ngay khách sạn này.
Hoắc Hữu Thanh ở bên kia yên lặng hơn mười giây: “B,iến thái gì? Sao cậu biết?”
“Tôi…” Cừu Vấn Phỉ không thể giải thích, cậu ta chỉ có thể nói nửa thật nửa giả: “Tôi vừa mới rời khỏi khách sạn thì điện thoại nhận được một bức ảnh, là ảnh chụp tôi lúc trong khách sạn.”
“Chuyện này đâu có nghĩa là bi,n thái để ý đến tôi đâu.”
“Tên biế,n thái kia đang cảnh cáo tôi, muốn tôi cách xa cậu một chút. Hữu Thanh, cậu tin tôi đi, tôi không hề lừa cậu. Nếu cậu không muốn để tôi lên thì cậu hãy gọi cho người mà cậu tin tưởng, để họ đến đây với cậu, đêm nay cậu không được ở một mình đâu.”
Hoắc Hữu Thanh dường như cũng tin tưởng mấy lời này, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Cừu Vấn Phỉ còn muốn nói gì đó nhưng bên kia lại nói tiếp.
“Bây giờ tôi rất mệt, tôi muốn đi ngủ.”
Cừu Vấn Phỉ không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn Hoắc Hữu Thanh nhất định phải khóa chặt cửa.
Hoắc Hữu Thanh vừa cúp điện thoại của Cừu Vấn Phỉ, nghe theo lời của đối phương kiểm tra cửa phòng một lần nữa, còn đẩy sô pha đến chặn cửa. Chỉ có điều y làm như vậy, không phải phòng bi.ến thái như Cừu Vấn Phỉ nói mà là phòng Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ.
Sau khi làm xong tất cả, y mới gửi tin nhắn đến cho cậu đang bờ bên kia đại dương.
Hoắc Hữu Thanh vốn không muốn nhắn tin cho cậu nhưng y vừa mới nhìn thấy phản ứng rõ ràng của Cừu Vấn Phỉ, với lại ánh mắt của Cừu Vấn Phỉ Lúc đó khiến y cảm thấy kinh hãi và ghê tởm.
Một buổi tối y gặp phải hai tên cầm thú.
Hoắc Hữu Thanh nhắn tin với cậu của mình: “Cậu, con có thể đi tìm cậu được không?”
Vì chênh lệch múi giờ nên cậu ở bên kia không thể trả lời ngay, trong lúc đang đợi tin nhắn hồi âm thì y đang ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Hữu Thanh bị cuộc điện thoại vượt đại dương của cậu mình đánh thức.
“Hữu Hữu, bây giờ con rời giường ăn sáng đi rồi đến cổng trường chờ chú Thái đón con tới sân bay. Cậu xin nghỉ cho con rồi. Con sang đây chơi một thời gian, lúc nào vui vẻ thì lại về nước.”
“Đúng lúc cậu có một khách hàng lớn ở bên này, lần trước anh ta nói với cậu con của anh ta ở nhà đến phát chán. Kì nghỉ đông với nghỉ hè hàng năm con đều ở đây với cậu mợ, cũng quá quen thuộc hoàn cảnh bên này rồi. Lần này sang đây vừa hay có thể giúp đỡ cậu một chuyện lớn, chơi cùng với bọn trẻ.”
Hoắc Hữu Thanh hiểu ý cậu, nói muốn y chơi với bọn trẻ nhưng thật ra là sợ tâm trạng của y quá tồi tệ nên mới bảo đứa trẻ dẫn y đi chơi.
“Vâng ạ, cảm ơn cậu.” Hoắc Hữu Thanh rầu rĩ nói.
Cậu ở đâu đây bên kia cười: “Cảm ơn cái gì, nhanh đi đánh răng rửa mặt.”
—
Mười một giờ sáng cùng ngày, Hoắc Hữu Thanh ngồi máy bay đến nước M, y không nói cho ai biết.
Máy bay hạ cánh, cậu mợ cùng tới đón y, sau khi ăn cơm xong y bắt đầu ngủ, ngủ khoảng mười hai giờ mới từ từ thức giấc.
Cậu mợ đều đến công ty, dì giúp việc nói với Hoắc Hữu Thanh chút nữa sẽ có đứa trẻ đến chơi với y, bà chuẩn bị điểm tâm ngọt, nói với Hoắc Hữu Thanh đến lúc đó chia cho mọi người.
Nghe dì nói như vậy Hoắc Hữu Thanh theo bản năng cho là đứa trẻ này khoảng bảy tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi. Chờ đến lúc y mở cửa, nhìn thấy thiếu niên cao ngang y thì không khỏi kinh ngạc một chút.
Mà cái này cũng chưa tính là gì.
Làm cho Hoắc Hữu Thanh giật mình chính là gương mặt dưới mũ lưỡi trai kia.
Trên khuôn mặt đầy đặn hơi non nớt của trẻ con, một đôi đồng tử màu hổ phách long lanh nhìn y. Có thể là do chạy tới mà đôi môi khẽ khép mở, trên thái dương cũng chảy chút mồ hôi, nhưng không lộ vẻ chật vật mà càng giống một sinh mệnh tràn đầy năng lượng trong người.
Đây là Đới Nguyên.
Ngũ quan của Đới Nguyên còn chưa nảy nở hết, xinh đẹp và tràn đầy năng lượng, rất vui vẻ.
Hắn nháy mắt mấy cái, nói câu đầu tiên với Hoắc Hữu Thanh: “Trông cậu thật đẹp.”
Câu thứ hai là: “Xin chào, tôi là Đới Nguyên.”
Câu thứ ba không phải nói với Hoắc Hữu Thanh, Đới Nguyên quay đầu hô to với người cách đó không xa: “Anh, anh nhanh lên chút đi.”
Có một người đi tới từ gần đó.
Người kia cao hơn Đới Nguyên rất nhiều, chắc khoảng một cái đầu, mà khuôn mặt của hắn với Đới Nguyên giống nhau như đúc, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, nhưng lông mày và đôi mắt của hắn dường như bị che khuất.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoắc Hữu Thanh, như cố nở một nụ cười.
“Tôi là Đới Diệc Tân.” Hắn tự giới thiệu.
– ——————