Edit & Beta: Lạc Thần
Vài hôm sau, Trình Khả Lương và Mỹ Kỳ ăn cơm trưa trong căn tin nhà trường, thuận tiện thảo luận báo cáo giữa kỳ.
Hai người đều có năng suất làm việc kiểu ma quỷ, rất nhanh đã phân công xong công việc, sau khi ghi lại phần phân công công việc vào giấy cho Trình Khả Lương, Mỹ Kỳ rất tự nhiên mở miệng xác nhận thời gian: “Tối thứ bảy, tao qua trước sẽ gọi điện thoại cho mày.”
“Được.” Mỹ Kỳ ở trong ký túc xá, có vẻ bất tiện, vì vậy mỗi khi gặp báo cáo hoặc là thi cử, cô đều có thói quen đến nhà Trình Khả Lương, có nước có điện, không cần tranh giành không gian nhỏ bé với bạn học, không cần lo lắng để lỡ mất thời gian cung cấp nước nóng, quan trọng nhất là không cần đến giờ quy định thì phải tắt đèn —— còn hai tờ nữa là có thể làm xong lại bị ép tắt đèn, cái loại cảm giác đau thấu tim gan này cũng không phải là kinh nghiệm tốt gì.
“Đúng rồi, anh chàng mất trí nhớ đó vẫn còn ở nhà mày sao?”
“Ừ.”
Mỹ Kỳ woa! một tiếng: “Anh ta ở nhà mày được một tháng rồi đúng không?”
“Không sai biệt lắm.”
“Các người……”
Mặc dù Mỹ Kỳ không nói rõ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã nói rõ suy nghĩ trong đầu của cô nàng, Trình Khả Lương thấy thế vội vàng phủ nhận: “Không có.”
Mỹ Kỳ lộ vẻ hoài nghi: “Thật?”
“Thật, ai như mày chứ.”
“Nhưng không phải mày nói anh ta rất đẹp trai, đẹp đến nỗi ngày đầu tiên trông thấy mày còn tưởng rằng nhặt được một minh tinh.”
“Tao đã nói tao không giống mày, thấy trai đẹp liền bổ nhào tới, một chút nguyên tắc cũng không có.”
“Làm ơn, tao rất có nguyên tắc, do tao nhìn thấy『 trai đẹp 』mới bổ nhào tới, mày cho rằng mỹ nam đều giống như lá rụng đầy đất hay sao?”
Cô vừa nghe cũng biết Mỹ Kỳ đang oán trách cái gì —— không biết lớp bọn họ bị cái gì nữa, thật sự là đến một người ra dáng nam sinh cũng không có.
Cái gọi là “ra dáng” là bao gồm tính cách nhiều mặt, trừ bỏ ngoại hình không thể quá kém, còn bao gồm phẩm hạnh, cách nói năng, mức độ sạch sẽ, biết cách tiến lùi…
Cho dù lấy tiêu chuẩn cực kỳ rộng mà nói, nam sinh lớp bọn cô vẫn giống như là động cơ phản lực vậy.
Mặc kệ cài đặt hướng lên trên một lần, vẫn lại là đi xuống một lần, mỗi lớp đều có ít nhất hai, ba nam sinh chất lượng tốt, cho nên khi so sánh bọn họ với nhau nữ sinh năm nhất liền khó tránh khỏi oán thán rồi.
Kỳ thật cũng không phải muốn làm cái gì, lớp học có mỹ nam luôn luôn cảnh đẹp ý vui thôi, giống như mọi người yêu thích khóa học về biên tập và phiên dịch tin tức, bởi vì cô giáo là đại mỹ nhân, chỉ cần cô xoay người thì mái tóc dài sẽ nhẹ nhàng lay động giống như đang quảng cáo dầu gội đầu, mọi người cảm thấy rất đẹp, thêm nữa cô giáo nói chuyện lại dịu dàng, kết quả là, cho dù cô giáo không có thói quen mỗi ngày đều điểm danh, nhưng khóa học về biên tập và phiên dịch tin tức lại có số lượng học sinh tham dự cao nhất môn.
“Trình Khả Lương à, thật sự mày không lo lắng sao? Ngộ nhỡ anh ta là tội phạm truy nã gì đó, mày sẽ biến thành chứa chấp nghi phạm nha.”
Cô múc một muỗng cơm cà ri, cực kỳ tự nhiên nói: “Anh ta không giống vậy.”
Mặc dù anh ta mất trí nhớ lại cực lực che dấu anh không phải người bình dân, nhưng thấy thế nào thì thói quen sinh hoạt cũng không phải là người bình dân, lại còn chạy trốn nữa.
Mới đây, căn nhà nhỏ của cô mới có thêm một máy cà phê kết hợp xay, lọc, nấu đậu, anh còn mua mấy túi đậu, đóng gói màu đen, phía trên in nhãn hiệu một chiếc vương miện nhỏ màu xanh da trời, rất khéo là nhãn hiệu chiếc vương miện nhỏ đó cô rất quen thuộc – – Dưới lầu Khai Sáng có một tiệm cà phê, năm đó khi cô nhận chức phục vụ khách hàng qua điện thoại cô thường giúp các thí nghiệm viên làm chân chạy mua cà phê, mà loại đậu có nhãn hiệu mũ vàng màu xanh da trời này, nấu ra một ly cà phê bán ba trăm đồng, cô tính một lần mua mười ly cũng phải từ bỏ.
Ông chủ cười nói không có biện pháp, loại đậu này một cân phải mấy ngàn, người uống không nhiều lắm, nhập loại có nhãn hiệu vương miện nhỏ này chỉ là phục vụ khách hàng, kỳ thật không lời được bao nhiêu, một ly ba trăm là gần với giá thành phẩm rồi.
Lúc đó cô nghe xong thì muốn hộc máu, thế giới gì vậy trời, làm sao có thể có loại cà phê so với thịt bò còn quý hơn? Đáng sợ nhất chính là những thí nghiệm viên ngón tay so với người máy còn nhanh hơn này lại có thể mỗi ngày đều uống mà mặt không đổi sắc, lại còn rất sâu sắc nói với cô, loại đậu này có hương thơm gì đó…
Qua một năm, lúc cô thi lấy giấy chứng nhận, thay thế vị trí của Lý quốc Bang, đương nhiên không có ai thấy cô đi xuống dưới lầu mua cà phê, cứ như vậy vương miện nhỏ màu xanh da trời dần biến mất trong vòng sinh hoạt của cô, cô như thế nào cũng không nghĩ tới qua nhiều ngày như vậy, cô sẽ nhìn thấy vương miện nhỏ quen thuộc bên cạnh bàn bếp ở nhà mình.
Anh chàng mất trí nhớ cười nói với cô: “Vốn cho là ở Đài Loan mua không được, không nghĩ tới ngày đó khi đi đón cô, lại có thể thấy được nhãn hiệu đó ở tiệm cà phê dưới lầu.”
Có lẽ là anh chàng mất trí nhớ cực kỳ nắm chắc cô sẽ không đi tới loại địa phương có giá cao như vậy, cho nên an tâm đặt vài bao đậu ở nhà, lại còn lừa gạt cô nói bởi vì mua nhiều thì sẽ rẻ hơn, cho nên một lần mua năm bao.
Nhất định anh không nghĩ tới trước kia cô từng là chân chạy vặt năm tháng, mỗi ngày cô đều thấy vương miện nhỏ này một lần nha!
Mà ngày nào đó còn nhặt được anh, anh mặc quần áo có in hình chim bồ câu trắng nhỏ cưỡi xe đạp, có tội phạm truy nã nào sẽ nhàn hạ thoải mái cưỡi xe đạp ở khu chung cư vào bảy, tám giờ sáng không? Bởi vậy cô nghĩ cũng không cần nghĩ liền cảm thấy không có khả năng.
“Trong những bộ phim điện ảnh thì trước khi những sát thủ biến thái bị bắt, hàng xóm cũng đều rất kinh ngạc nói anh không giống, đều nói ngày thường anh rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, bảo vệ động vật nhỏ, lại còn nho nhã lễ phép với người lớn tuổi.”
“Mày xem TV nhiều quá rồi.” (Lạc_Thần)
“Đúng là, mày không cảm thấy kỳ quái à, làm sao có người đến tên mình cũng không nhớ nổi nhưng lại có thể ra ngân hàng nhập mật mã tài khoản, sau đó chuyển khoản cho mày? Chính tao khi ra ngân hàng đều phải ký tên xác nhận tài khoản.”
“Loại chuyện này rất khó nói.”