* Phủ thượng thư
Xe ngựa vừa tới, Bạch Hi Vân không kiềm được nhảy thẳng xuống đất. Gấp gáp chạy thẳng vào phòng của Tô Thanh ( tức tổ mẫu của Bạch Hi Vân). Lúc này cô đã không khống chế được nước mắt, nước mắt cô cứ rơi lã chã hòa cùng vào nhịp tim đập nhanh vì cô đang rất sợ hãi. Khi đến thư phòng của Tô Thanh, đầu óc của Bạch Hi Vân lúc này đã không còn được bình tĩnh, cô không thể kiềm chế được xông thẳng vào đại sảnh của thư phòng Tô Thanh, cô gấp gáp chạy vào. Thấy Bạch Hi Vân đến, phụ thân của cô lắc đầu trên mặt tỏ rõ sự mất mát.
– Phụ thân, cha lắc đầu là sao chứ.
Bạch Hi Vân nhìn thẳng vào mặt của phụ thân mình. Nhận thấy điều đó thượng thư đại nhân tránh né ánh mắt của cô.
– Sao người lại tránh ánh nhìn của con, rốt cuộc là tổ mẫu sao lại ngất xỉu chứ, sáng nay trước khi đi người còn rất khỏe mạnh mà.
Vừa nói Bạch Hi Vân vừa xót xa khóc nước mắt chảy ra ngày càng nhiều. Thấy con gái đau lòng như thế người làm cha như thượng thư đại nhân cũng chua xót. Đành nói rõ sự việc với Bạch Hi Vân.
– Trên đường đi đến chùa cầu phúc, tổ mẫu và di nương của con gặp phải một đám thích khách, chúng đã ra tay hạ sát những người ở gần chùa. Tổ mẫu con trong lúc hỗn loạn tái phát bệnh cũ liền ngất đi may mắn không bị phát hiện. Bây giờ đại phu đang khám bên trong vẫn chưa có tin tức gì, tới nay cũng đã nửa canh giờ trôi qua rồi.
Nghe xong những lời đó Bạch Hi Vân đã hiểu vấn đề vội lau nước mắt rồi chạy vào trong phòng của tổ mẫu cô. Cô liếc nhìn đại phu đang chuẩn mạch cho tổ mẫu của cô, giọng nói lạnh lùng hỏi:
– Tổ mẫu ta sao rồi.
– Bẩm tiểu thư vẫn chưa xác định được tình hình cụ thể.
Nghe xong cô không nói gì nhiều sắc thái trở nên lạnh như băng trong chốc lát. Cô vẫy tay ý bảo đại phu đứng lên, sau khi đại phu đứng lên cô ngồi xuống bắt mạch cho tổ mẫu. Thấy tình trạng đã rất trầm trọng, gương mặt cô biến sắc,” Đây là độc!!! Tổ mẫu bị hạ độc ư, ta nhớ ở kiếp trước đây là loại độc cực kì mạnh chỉ có ở Tây Vực. Sao bây giờ lại xuất hiện ở nước Thanh, đáng nghi việc này rất đáng nghi, là ai có thù oán sâu đậm với tổ mẫu nhà ta vậy, chuyện về loại độc này ngày càng phức tạp rồi, phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, nếu không hậu quả khó lường. Cũng may kiếp trước vô tình chế được thuốc giải độc giúp quân doanh của tên Đường Thanh Hoa, nếu không là ta của trước đây chỉ còn vô phương cứu chữa thôi”. Sau hồi bắt mạch cô liền ngoắc tay ý bảo Ngọc Lan lại gần, rồi nói:
– Ngọc Lan giúp ta lấy bộ ngân châm đi, nhanh lên không được chậm trễ.
– Vâng tiểu thư.
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của chủ tử, Ngọc Lan không dám chậm trễ chạy nhanh hết cỡ, lấy được ngân châm Ngọc Lan vội đưa cho Bạch Hi Vân. Sau khi Bạch Hi Vân nhận được ngân châm, nét mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Cô nghiêm túc châm cứu cho tổ mẫu của cô, động tác của thanh thoát, cô thuần thục làm cho đại phu đứng cạnh cũng có vài phần phải kinh ngạc.
– Tiểu thư cô biết y thuật sao?
Bạch Hi Vân im lặng không lên tiếng thầm nghĩ ” Lần này lại để lộ tài lẻ này rồi, phải làm sao ăn nói với phụ thân đây”. Không phải cô không muốn cho phụ thân biết, mà là do cô sợ phụ thân phản đối, do mẫu thân của cô là thần y được cả Thanh Quốc biết, danh tiếng rất rộng lớn, nên bị lòng đố kỵ của các nước khác giết hại. Phụ thân tuy biết cô có thiên phú nhưng không nỡ để bi kịch xảy ra lần nữa. Sau hồi châm cứu, đầu ngón tay của Tô Thanh bắt đầu chảy máu bài trừ các chất độc bên trong, cô thấy thế thì nhẹ nhõm lấy giấy bút kê thuốc rồi đưa cho đại phu đi bóc rồi sắc thành thuốc. Khi cả nhà thấy đại phu đi ra liền lo lắng hỏi tới tấp:
– Đại phu mẫu thân ta sao rồi, người tỉnh chưa.
– Hi Vân sao con bé còn ở trong đó.
– Đại phu tổ mẫu của ta có ổn hơn chưa.
– Các vị yên tâm đi, lúc đầu lão phu cũng nghĩ lão phu nhân khó đường cứu chữa nhưng mạng lão phu nhân chưa tận nhờ có đại tiểu thư y thuật cao minh mới chữa được cho lão phu nhân. Nghe đại phu nói như thế tất cả những người có mặt ở đó như chết lặng khi nghe tin Bạch Hi Vân biết y thuật mà còn là y thuật cao minh. Lúc này Đường Mạc Long cũng đến nghe thấy lời nói của đại phu gương mặt cũng trở nên khó coi.
* Nửa canh giờ sau.
Bạch Hi Vân đẩy cửa bước ra, nét mặt lo lắng nhìn về phía phụ thân cô. Đột nhiên không khí ở đó trầm hẳn lại, lúc này cô cũng đã thấy Đường Mạc Long đang ở ngay trong nhà cô. Thấy cô đi ra Bạch Hàn ( tức phụ thân của Bạch Hi Vân) trên mặt lộ rõ vẻ buồn rầu, nhận thấy điều đó Bạch Hi Vân ra hiệu cho Đường Mạc Long tránh mặt. Hiểu ý cô Đường Mạc Long tuy không nỡ, nhưng cũng đành rời đi. Sau khi Đường Mạc Long đi, Bạch Hi Vân lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Hàn. Mọi người xung quanh trở nên bất ngờ trừ cô với Bạch Hàn mới biết lý do vì sao cô quỳ xuống. Không muốn để cho con gái mất mặt trước người ngoài, Bạch Hàn ra hiệu cho Bạch Hi Vân đi theo đến thư phòng của Bạch Hàn, lúc này dư luận đã trở nên xôn xao vì từ khi mẫu thân Bạch Hi Vân mất, tính khí Bạch Hàn liền trở nên thất thường, không cho bất kì người nào đi vào kẻ cả lau dọn cũng chỉ có tự mình Bạch Hàn làm.
Trong lúc đi tới thư phòng của Bạch Hàn, hai cha con chẳng nói với nhau câu gì, chỉ lẳng lặng đi tới nơi cần tới. Sau khi tới nơi Bạch Hàn đẩy cửa ra, Bạch Hi Vân kinh ngạc vì trong thư phòng vẫn không có gì thay đổi, bàn ghế đồ dùng đều vẫn như lúc mẫu thân cô còn sống. Hiểu được ý con gái, Bạch Hàn lên tiếng:
– Con không phải kinh ngạc như thế làm gì, chỉ là ta nhớ mong người cũ chỉ đành nhìn vật nhớ người thôi.
Nghe như thế cô mới dần bình tĩnh lại, theo sau chân Bạch Hàn vào trong thư phòng. Bạch Hàn ngồi xuống ghế còn Bạch Hi Vân đứng thẳng trước mặt của phụ thân cô. Lúc này gương mặt Bạch Hàng bình tĩnh lạ thường, làm cho không khí ngày càng ngộp thở hơn. Để phá bỏ không khí gượng gạo đó, Bạch Hi Vân đột nhiên quỳ xuống, gương mặt buồn. rầu lên tiếng:
– Phụ thân nếu người muốn trách phạt con thì người cứ làm theo gia quy đi, con sẽ không oán trách bất cứ một thứ gì.
Bạch Hàn nâng ly trà lên uống, rồi thở dài một hơi, đột nhiên ném ly trà xuống đất. Âm thanh vụn vỡ của ly trà vang lên, mảnh vỡ rơi ra khắp sàn nhà, rồi kèm theo đó là những lời trách móc của Bạch Hàn.
– Hi Vân, a phụ đã nói với con thế nào con quên hết rồi sao, con có biết nếu chuyện con có thiên phú bẩm sinh về y thuật bị truyền ra ngoài, hậu quả như thế nào con có biết không. Con đã quên lý do năm xưa a mẫu con bị sát hại rồi sao, Hi Vân à a phụ biết con nóng vội một lòng muốn cứu tổ mẫu nhưng con có biết bệnh a mẫu mắc phải còn khó hơn sức lực tưởng tượng của con không hả. Nếu là a mẫu con cũng chưa chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu con chữa được thì đó là phúc còn không được thì là hoạ, con làm việc phải xem thời điểm chứ
Nghe những lời khiển trách của phụ thân, Bạch Hi Vân hoàn toàn có thể hiểu được. Cô cũng không hề oán trách y khi y không ủng hộ việc cô học y thuật, cô cũng không quên cái ngày mà a mẫu cô bị sát hại. Cô là người hiểu chuyện nên chỉ lắng nghe không phản bác lại những lời khiển trách của a phụ, không bao biện cho cái sai của bản thân.
– Hi Vân à con phải hiểu cho nỗi khổ của a phụ chứ, a phụ thật sự rất thương con, cũng có thể ủng hộ cho con vô điều kiện, chỉ trừ vấn đề liên quan đến y thuật. Khi nghe tin a mẫu con mất a phụ đã rất đau lòng, tim a phụ như bị trăm ngàn nhát dao đâm vào, con gái à con thử nghĩ xem nếu a phụ mất thêm con nữa thì tấm thân già này làm sao mà chịu đựng được đả kích đó chứ.
Bạch Hi Vân mặt không biểu cảm, từ từ ngước lên nhìn thẳng vào mắt Bạch Hàn, ánh mắt kiên định nói:
– Con gái biết hôm nay đã quá quắt, nhưng con không thể nhìn tổ mẫu đau đớn trong chất độc nguy hiểm đó được. Lúc con bắt mạch cho tổ mẫu là con đã rất ngạc nhiên, còn một chút nữa là ngấm đến tim rồi, người nghĩ lúc đó con nỡ nhẫn tâm mà không màng sống chết của tổ mẫu để giấu chuyện con biết y thuật sao.
Bạch Hàn tỏ rõ vẻ bất ngờ trên mặt, bắt đầu trầm tư ” Mẫu thân ta bị hạ độc ư, nhưng rõ ràng là không có dấu hiệu gì mà, ta lần này thật sự quá đáng với con gái rồi, ta đã sai rồi ư”. Bạch Hi Vân mặt không biểu cảm tiếp tục nói.
– A phụ con gái biết nỗi khổ của người nhưng người đâu phải là người chứng kiến cảnh tượng a mẫu bị sát hại. A mẫu con bị sát hại oan uổng, con không thể nào là một con người máu lạnh vô tình như thế được, con phải lợi dụng điểm này để báo thù cho a mẫu của con.
Bạch Hi Vân vừa dứt lời thì Bạch Hàn đã tát cho cô một cú trời giáng, cô bất ngờ ôm lấy mặt, nước mắt của cô đã lưng tròng. Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn về phía phụ thân cô, thất thần đứng dậy.
– A phụ người đánh con sao.
– Ta…Ta…Ta Hi Vân a phụ xin lỗi con. A phụ xin lỗi.
Bạch Hàn rối rít định lại xem vết thương trên mặt của Bạch Hi Vân nhưng trong vô thức Bạch Hi Vân né tránh không cho chạm vào. Cô thất vọng nhìn phụ thân cô, uất ức nói:
– A phụ, con không giận người khi người đánh con, vì con biết người chỉ đang lo lắng cho con. Nhưng người cứ mãi coi con là trẻ con sao, giờ con không còn là cô nhóc 3 tuổi nữa rồi, con đã lớn cũng có thể suy nghĩ cũng có thể tự mình quyết định cho tương lai. Người biết không đây là lần đầu người đánh con đấy, con cũng rất hâm mộ sự quyết đoán của người nhưng hôm nay con thật sự rất thất vọng về sự quyết đoán đó. Hôm nay con gái không được khoẻ, con xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Hi Vân mặt không chút biểu cảm, quay người bỏ đi. Sau khi Bạch Hi Vân rời đi Bạch Hàn nhìn xuống cánh tay vừa đánh con gái. Gương mặt hối hận khi đánh Bạch Hi Vân, rồi tự mình lấy tay tát thẳng vào mặt mình.
– Ta sai thật rồi, thế mà ta lại đi đánh con gái ta. Đúng là điên rồi, điên rồi mà.