Bạch Hi Vân thấy Đường Phong tức giận nhưng lại bất lực không biết nói gì, bèn cười gian xảo nhìn Đường Phong.
Thấy Bạch Hi Vân đang có nụ cười kì lạ nhìn mình thì Đường Phong lại mang trên đầu ba dấu chấm hỏi mang dáng vẻ khó hiểu nhìn cô.
Bạch Hi Vân chỉ cười không giải thích gì thêm cho Đường Phong, Đường Mạc Long thấy Bạch Hi Vân đang đùa vui, nên cũng không xen vào chỉ có ánh mắt cưng chiều nhìn theo những hành động của cô.
Thấy Đường Mạc Long đang nhìn mình, cô quay qua nhìn vào mắt hắn rồi đột nhiên bất giác nở một nụ cười rất tươi.
Không khí giữa hai người đang có phần ám muội thì đột nhiên Hàn Gia Quý ở ngoài nói vọng vào.
– Hi Vân, Mạc Long tới giờ rồi.
Bạch Hi Vân bất ngờ nắm lấy tay Đường Mạc Long đi ra ngoài, từ cái nắm tay này của cô dường như đã ngầm đồng ý tiến tới quan hệ tiếp theo với hắn.
Đường Mạc Long bất ngờ khi cô lại chủ động nắm lấy tay mình bước ra ngoài, bây giờ hắn đã hoàn toàn có tự tin vào bản thân về việc bày tỏ với cô.
Khi gần tới cửa lều hắn bỗng kéo tay cô lại, theo phản xạ tự nhiên cô ngã lại vào lòng hắn.
Mặt của Đường Mạc Long bỗng chốc nghiêm túc lại nhìn vào cô, khoé miệng hắn khẽ thì thầm rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy.
– Muội chắc chứ.
– Ừm.
Hai người đang đắm chìm trong khoảng không của riêng họ nên không để ý đến những người xung quanh vẫn đang nhìn.
Bạch Hi Lâm nhìn hai người họ lúc này trong đầu cô chỉ thấy toàn là kẹo ngọt vây quanh họ, ở kiếp này cô cũng không hề có ác cảm với Bạch Hi Vân như ở kiếp trước. Mà ngược lại cô lại càng ngày càng yêu thích người tỷ tỷ là Bạch Hi Vân.
Đường Phong vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn thốt lên một câu làm cả ba người đều quay lại nhìn cậu.
– Bạch tỷ tỷ, tỷ không phải là đang ở bên thái tử sao?.
Nghe xong câu nói này của Đường Phong mặt của Đường Mạc Long trông khó coi rõ thấy. Ánh mắt hắn nhìn đứa cháu trai này có phần mất kiểm soát, ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Phong.
Thấy tình hình có vẻ như ngày càng mất kiểm soát, không hiểu vì sao lúc này Bạch Hi Lâm lại có phần lo lắng mà chắn trước Đường Phong, cô còn có phần nhanh trí nói.
– Tỷ phu đừng chấp nhặt với tên ngốc này làm gì, hôm nay hắn bị muội đánh tới ngốc rồi nên toàn nói những lời ngốc nghếch thôi.
Nghe hai từ “Tỷ phu” của Bạch Hi Lâm mới làm Đường Mạc Long bình tĩnh lại, ánh mắt cũng dần trở lại giống như bình thường.
Thấy Bạch Hi Lâm lo lắng cho mình nên Đường Phong khẽ cười sau lưng cô, ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ dường như không để Đường Mạc Long vào mắt. ” Quả là chiêu này có tác dụng, muội ấy cuối cùng cũng đã có phần lo lắng cho ta”.
Thấy nét mặt của Đường Phong thì Bạch Hi Vân liền hiểu ra vấn đề, cô cũng vì quan tâm đến hạnh phúc của muội muội nên không chấp nhặt với trò trẻ con này của Đường Phong.
Cô quay người đi nắm chặt lấy tay của Đường Mạc Long dắt hắn ra ngoài rồi nói.
– Lần này tha cho đệ, không có lần sau.
Đường Phong nghe thế liền xấu hổ, nhưng rồi cũng không quên đáp lại với Bạch Hi Vân.
– Không có lần sau.
Ở một bên khác đám người hắc y nhân đã mai phục trong rừng nơi mà Bạch Hi Vân sẽ đến săn bắn.
Người cầm đầu có đeo mặt nạ nên không biết được chính xác đó là ai, chỉ thấy dáng người của hắn rất hiên ngang nhưng lại rất tàn ác.
Hắn đứng đó với con ngươi màu xanh ngọc đôi mắt ấy thực sự rất tuyệt mỹ, hắn dùng đôi mắt ấy nhìn tên mới vừa đi vào báo tin cho hắn. Rồi hắn xoay người phất tay ra hiệu cho người kia lui đi, giọng hắn ồm ồm từ từ cất lên.
– Để ta xem các người sẽ xử lý thế nào.