Kẻ nào dám xông vào lãnh địa của Lục Cẩn ta.
Lục Cẩn khi chưa thấy mặt Bạch Hi Vân thì soái khí bước ra, sau khi hắn ra ngoài thấy hình dáng của người đánh vào sơn trại của hắn là Bạch Hi Vân thì kinh ngạc đến độ lạnh cứng người, nhanh như gió Lục Cẩn đã định hình lại được, quay lưng định chạy đi. Giây phút Lục Cẩn quay lưng định chạy thì Bạch Hi Vân nhanh mắt, nhẹ giọng gọi lại, ánh mắt cô biến hoá như thần chết nhìn Lục Cẩn.
– Lục Cẩn, ngươi đứng lại cho bổn gia gia.
Thấy dáng vẻ hiên ngang của Bạch Hi Vân thì ba người Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà, Mộng Hàn chỉ biết tròn xoe mắt nhìn ý chỉ sự ngưỡng mộ.
Nghe tiếng gọi của Bạch Hi Vân, Lục Cẩn như hoá đá rồi bị đập vỡ vụn. ” Sao hôm nay tổ tông này lại đến sơn trại nhỏ bé của ta vậy, ai lại làm gì động đến nữ ác ma này rồi”. Lục Cẩn e dè bước đến chỗ của Bạch Hi Vân, dè dặt hỏi:
– Hôm nay cơn gió nào lại thổi mang Bạch gia gia đến đây vậy ạ.
Thấy Lục Cẩn e dè khép nép, thì tên sơn tặc lúc này sợ đến độ rơi mồ hôi lã chã. ” Đây thật sự là Bạch tiểu thư trong lời Lục Cẩn trang chủ nhắc đến sao, sao lại nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối thế này”.
– Lục Cẩn, bổn gia gia thấy xem ra ngươi cũng không muốn giữ cái sơn trại này nữa đúng không, dám bắt cóc muội muội ruột thịt của ta. Thì ra ngươi cũng chẳng để Bạch Hi Vân ta vào tầm mắt nhỉ?.
Giọng nói của Bạch Hi Vân vừa khí thế, lại vừa đáng sợ khiến cho Lục Cẩn lại có phần khiếp sợ hơn. Gương mặt xinh đẹp hoà lẫn khí thế bức người của Bạch Hi Vân ngày càng làm cho không khí ở đó không khác gì đang đối mặt với sự diệt vong của đất nước.
Lục Cẩn đang còn ngơ ngác, không biết người hắn bắt về làm áp trại phu nhân là muội muội ruột của Bạch Hi Vân. Hắn nở một nụ cười ngờ nghệch rồi quay lại tức giận lên người đám thổ phỉ. Tiên Hiệp Hay
– CÁC NGƯƠI…CÁC NGƯƠI…TA PHẢI GIẾT HẾT ĐÁM ĂN HẠI CÁC NGƯƠI…
Bạch Hi Vân lộ rõ vẻ bất mãn, quay người lại, tỏ ra không quan tâm rồi hằn học lên tiếng:
– Dừng, dừng, dừng, chuyện nội bộ của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, nhưng ngươi biết tính ta rồi đó giải quyết không vừa ý ta thì ta tìm ngươi tính sổ nhé. A muội của ta đang ở đâu, Lục Cẩn à a muội là người ta yêu thương nhất đấy, muội ấy mà mất một cọng tóc nào thì ta sẽ không nể tình quen biết mà bỏ qua cho cái sơn trại này của ngươi đâu nhé.
Nghe thấy lời đe dọa của Bạch Hi Vân, tim Lục Cẩn như muốn nhảy vọt ra ngoài, sắc mặt cũng đã tái nhợt hơn vẻ ban đầu rất nhiều.
– Người đâu dẫn Bạch tiểu thư ra nhanh lên. Bạch gia gia xin cô hãy tha cho ta lần này, đây là sai sót của thuộc hạ của ta, lần sau ta sẽ không dám động đến Bạch tiểu thư cho dù là nửa cọng tóc, gặp sẽ cách xa đến 10 dặm, xin cô hạ thủ lưu tình.
– Còn có lần sau.
Mắt Bạch Hi Vân loé lên tia sát khí nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn, Lục Cẩn nhận thấy sát khí từ ánh mắt của Bạch Hi Vân nên không có lấy một ý nghĩ to gan nài đối với Bạch Hi Lâm nữa.
– Không, không có lần sau đâu cô yên tâm.
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc thì đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
*** Bốp bốp bốp.
– Hi Vân cô còn quen cả sơn tặc à, trên người cô còn có bao nhiêu bí mật chưa nói với bọn ta thế hả.
– Bạch tỷ tỷ, tỷ thật sự ngầu lắm đó.
– Hi Vân à muội thật sự làm bọn ta bất ngờ đấy.
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà, Mộng Hàn thì Bạch Hi Vân cười một cách chứa đầy sự gượng gạo.
– Không cần phải ngưỡng mộ ta, tên nhóc này lần trước được ta dạy dỗ nên mới nghe lời vậy thôi.
Lục Cẩn rùng mình bất lực nhìn Bạch Hi Vân,” Được dạy dỗ sao, quả thật phước phần này ta nhận không nổi đâu tổ tông à. Lần trước là cô hành hạ tấm thân này của ta thì đúng hơn đó, nếu hôm nay cô ấy thật sự nổi giận thì cả sơn trại này mai táng theo ta mất, ôi thật không dám tưởng tượng đến mà”.
Bạch Hi Vân nhớ đến chuyện ở khách điếm, liền nghiêm túc rồi tiện thể liền hỏi thăm tin tức ở chỗ Lục Cẩn.
– Lục Cẩn, trên địa bàn này của ngươi có mở cái khách điếm nào không.
Lục Cẩn tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Bạch Hi Vân, rồi nghiêm túc đáp:
– Không, mà trên núi Châu Sam này làm gì có khách điếm nào chứ. Bạch gia gia à có phải cô nhầm lẫn ở đâu không.
– Hi Vân xem ra khách điếm này không đơn giản rồi.
– Bạch gia gia vào trong rồi nói.