[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 6



Date: 20/11/2016

…o0o…o0o…o0o…

Chắc là sắc mặt của ta có chút uể oải. Long Nhi cũng không hiểu ý nghĩ của nàng chính là trái với luân thường, nhưng thân thể ta vốn đã không khỏe, trở về khách sạn bình dân, nàng liền giúp đỡ ta múc nước rửa mặt, uy ta nuốt xuống ngọc phong tương lại đỡ ta lên giường nghỉ tạm.

Ta ôm chăn dựa vào gối ngồi tại đầu giường, trầm mặc nhìn thân ảnh bận rộn của nàng. Tâm niệm rối loạn lại không biết nên bắt đầu mở lời từ đâu để có thể khiến nàng gạt bỏ đi ý niệm trong đầu, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài.

Long Nhi cũng ngồi xuống mép giường, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, tia lo lắng nơi đáy đôi đồng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng càng sâu thêm: “Sư tỷ?” Nàng tinh tế đánh giá khí sắc của ta, lại vươn người dùng tay phủ lên trán ta, chăm chú kiểm tra nhiệt độ.

Quan tâm của nàng làm lòng ta ấm áp. Mặc kệ thế nào, tóm lại đối phương vẫn luôn là hài tử đơn thuần ta đã trông nom từ nhỏ a.

Lặng lẽ sắp xếp lại nỗi lòng, ta nhợt nhạt cong lên khóe môi: “Không sao.” Tay khẽ khựng lại, sau liền tiếp tục hạ xuống nhẹ nhàng phủ lên tóc dài của Long Nhi đã được buộc gọn lên phía sau lưng: “Ngươi còn nhỏ, sau này hẳn nói, đừng vội nhắc lại.”

Nàng nhẹ nhàng mở to đôi mắt, hình như muốn giải thích.

Ta không chờ nàng mở miệng, liền nói tiếp: “Nghĩ đến chúng ta từ nhỏ đã ở bên nhau, ngươi có chấp ngộ như vậy, cũng không phải không thể xảy ra. Đoạn đường sau này, Long Nhi phải tự đi một mình thôi. Nhìn thấy nhiều thế sự, ngươi tự nhiên sẽ hiểu ra, tâm tình hôm nay bất quá chỉ là nhất thời mê hoặc mà thôi.”

“Sư tỷ không muốn Long nhi sao?” Nàng không hề động, đồng tử đen láy chăm chú nhìn ta, tản ra loại mỹ cảm nữ nhi yếu nhược khiến người khác không kiềm được đem lòng xót thương.

Lòng ta có chút hỗn độn, nhưng nét mặt vẫn mỉm cười: “Ngươi là ta sư muội, sư tỷ nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không thích ngươi.” Ngưng lại vài giây liền kiên trì nói tiếp: “Chỉ là ngươi còn quá nhỏ, sư tỷ không muốn bởi vì ngươi nhất thời mê hoặc, làm lỡ cả đời ngươi.”

Không khí nhất thời an tĩnh lại. Thời gian khoảng chừng trong vòng nén hương, ta và Long Nhi không ai mở miệng.

Nàng lẳng lặng cúi đầu ngồi đối diện ta, ánh nến rọi lên dáng hình xưa nay vốn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng thêm vài phần nhu hòa, khuôn mặt lại có vài phần không rõ.

Lòng ta mềm lại, có chút yêu thương. Đang định mở lời, nàng lại khẽ khàng cúi người qua, tựa vào vai ta.

Ta cương cứng người lại, đang muốn đẩy nàng ra, nhưng lại bỗng cảm được trên vạt áo thấm vào da thịt có nhàn nhạt ẩm ướt, tâm tình khẽ run lên: “Long Nhi?”

Nàng không đứng dậy, chỉ tựa vào vai ta, đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt vạt áo, thanh âm nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Long Nhi đều nghe theo sư tỷ. Ta sẽ đi khắp Đại Tống, sau đó tại Cổ Mộ chờ sư tỷ. Đến lúc đó, sư tỷ đừng… khước từ ta nữa, có được hay không?”

Thân thể ôn nhuyễn của nàng nằm trong lòng ta, vạt áo ta đã ướt đẫm bởi hai hàng lệ ấm áp không ngừng chảy của nàng.

Trong trí nhớ của ta, đây đúng là lần đầu tiên ta thấy nàng rơi nước mắt.

Lòng ta nặng nề, hình như có cảm giác nhói đau sâu sắc bởi vật bén nhọn cứa vào tim ta. Hai tay dừng lại, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng đơn bạc của nàng, đặt cằm lên tóc đen nhu thuận vương trên vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Hảo.”

Chỉ là tuy đã nói như vậy, ta đúng là vẫn còn có chút lo lắng.

Đại khái là do tâm tình chịu kinh động lớn, Long Nhi ngồi trong lòng ta không bao lâu, liền say ngủ trầm.

Ta nhẹ nhàng đơ nàng lên giường, đắp kín chăn. Nhìn thụy nhan cả nàng tuy đạm mạc nhưng lại hoàn toàn tín nhiệm, tâm tình của ta càng thêm phức tạp. Long Nhi trời sinh tính tình đơn thuần, tuy tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại không biết cách phòng bị hoặc cự tuyệt người bên ngoài. Ta đã mong muốn nàng đơn độc tự nhìn nhiều thế sự, từ bỏ chấp niệm, rồi lại lo lắng nàng gặp phải kẻ lòng dạ khó lường, bị người khác khi dễ.

Chỉ là nếu như ta theo sát bên người nàng, e là chung quy cũng chẵng giúp gì được Long Nhi Long Dù ta âm thầm đi theo bảo hộ, lấy tu vi và sự quen thuộc của Long Nhi đối với ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Suy nghĩ kỹ cànng, cuối cùng cũng chỉ có một cách cũng miễn cưỡng xem như là biện pháp.

Ngày thứ hai, ta không cho Long Nhi theo, bản thân một người tự đến nơi ở của Quách Tĩnh và Hoàng Dung tại bên trong Tương Dương thành.

Quách Phù rất là kinh hỉ, chạy xung quanh ta vài vòng, lại gắt gao nắm tay của ta, dắt ta đi đến đại sảnh.

Ta cười tùy ý nàng mà đi, tâm tư nhưng lại lơ lửng, chưa từng đặt trên người hài tử này.

“Phù Nhi.” Hoàng Dung trách cứ gọi nàng. Tâm tư nàng thấu đáo linh hoạt, đương nhiên nhìn ra được ta có việc bận lòng.

Quách Phù có chút ủy khuất bị Trần thúc dẫn ra hoa viên chơi đùa. Hoàng Dung cười nói với ta: “Mạc Sầu cô nương chê cười.”

Ta khẽ nhấp ngụm trà, nhàn nhạt cười cười: “Không sao, Phù Nhi rất là khả ái.”

Đại khái là bộ dạng hài tử ủy khuất quyệt miệng khi nãy, ánh mắt Hoàng Dung liền mềm mại, cười nói: “Vốn nên là chúng ta tới cửa bái phỏng, nhưng thật ra làm phiền Mạc Sầu cô nương thân chinh đến đây. Ta xem cô nương hình như có nét u sầu, thế nhưng là có chuyện gì?”

Ta khẽ khựng lại, nói: “Tại hạ không muốn làm phiền Hoàng Bang chủ, chỉ là sư muội tuy tu vi không thấp, nhưng ngây thơ không rành thế sự, Mạc Sầu tuy muốn nàng đơn độc đi du ngoạn, tự mình chiêm nghiệm, lại không thể yên lòng. Hoàng Bang chủ là vị trí đứng đầu Cái Bang, đệ tử trải rộng khắp thiên hạ, Mạc Sầu không cầu chuyện gì, chỉ hy vọng đệ tử của quý bang có thể dụng chút công lực chiếu khán nàng, đừng để Long Nhi bị người nào làm phiền.”

Hoàng Dung nở nụ cười: “Mạc Sầu đối với Long cô nương thực sự là để tâm. Được thôi, đây cũng không phải là chuyện phiền toái gì, ta tức khắc an bài xuống cấp dưới, Mạc Sầu cô nương cứ yên tâm.”

Ta mỉm cười, trịnh trọng nói lời cảm tạ với nàng.

Kỳ thực ta cũng nắm chắc vài phần Hoàng Dung sẽ không cự tuyệt. Chuyện này với nàng bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, có thể hoàn trả lại nhân tình đã thiếu ta. Quan trọng hơn là, Quách Phù rất thích ta, vì hài tử, nàng cũng không muốn cự tuyệt ta.

Nói sơ lược về Hoàng Dung, nàng lúc này đúng là phu thê hòa thuận, nữ nhi lại thiên chân khả ái, giữa mi mày tản ra khí chất tao nhã đắc ý. Trò chuyện với nàng, ngược lại cũng không thế nào tiếp tục phiền muộn. Lại chơi với Quách Phù hơn nửa canh giờ, ngực bắt đầu nhớ Long Nhi nghe lời ta còn ở lại khách điếm, liền cáo từ.

Đẩy ra cửa phòng, thấy Long Nhi đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ đến xuất thần. Ánh dương quang phủ lên gương mặt nàng, càng làm nổi bật làn da trắng thuần hơn tuyết, tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc.

Lòng ta khe khẽ thở dài, nhẹ giọng gọi nàng: “Long Nhi.”

Nàng quay đầu nhìn ta, khóe môi nhợt nhạt cong lên, ý cười thanh thuần: “Sư tỷ, ngươi đã trở về.”

Ta khẽ cười đáp lời: “Trong Tương Dương thành, còn có nơi nào nghĩ muốn đi?”

Nàng lắc đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của ta: “Long Nhi ngày mai liền đi. Sư tỷ hôm nay sẽ theo bồi ta, được không?”

Ta ngẩn người, cũng chỉ có thể thở dài, khẽ nói: “Được.”

Mặc kệ thế nào, Long Nhi cũng là sư muội mà ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn. Dẫn nàng đến hiệu thuốc mua không ít dược vật tùy thân, lại ghé vào cửa hàng may mặc mua vài món tính chất quần áo bền chắc và đồ dùng hàng ngày, dọc theo đường đi tranh thủ dặn dò tỉ mỉ với nàng những chuyện cần phải chú ý.

Long Nhi thuận theo ta mà chăm chú nghe, đồng tử đen láy lẳng lặng nhìn ta, nói: “Sư tỷ, mua cho Long Nhi sợi dây cột tóc này được không?”

Cước bộ của ta hơi dừng lại, theo ánh mắt của nàng nhìn qua, thấy sạp nhỏ ven đường có bày sợi dây cột tóc sắc lam thướt tha như dòng nước, nhìn kỹ cũng đặc biệt thanh nhã, mỉm cười: “Hảo.”

Trả bạc, ta đặt dây cột tóc vào lòng bàn tay Long Nhi. Nàng rất là quý trọng quấn vài vòng trên cổ tay tuyết trắng, thu vào trong tay áo.

Một đêm không nói chuyện. Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhi mở lời muốn ta tự tay buộc tóc nàng bởi sợi dây cột sắc lam, biểu tình trên mặt không hề biến chuyển, nhìn không ra tâm tình.

Chẳng hiểu vì sao, lòng ta lại dâng lên vài phần thương tiếc. Căn dặn thêm vài lời, rồi lại nói không nên lời nữa. Tiễn Long Nhi đến trước cổng Tương Dương cửa thành, lặng im nhìn nàng, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nói ra: “Mọi chuyện cẩn thận.”

Nàng cũng khẽ cười. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như trong suốt dưới ánh mặt trời sáng chói, khóe môi hơi cong lên, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, ta sẽ trở lại Cổ Mộ chờ ngươi.”

Lòng ta giật thót, như bị vật gì kiềm nén, trong ngực cảm nhận được sự xót xa dù là rất nhẹ. Giây lát sau, nhẹ nhàng gật đầu đáp lời: “Ta biết.”

Nàng lại nhìn lướt qua ta, mâu sắc thâm thúy có nhàn nhạt không nỡ nhưng phần nhiều lại là quyết tuyệt. Cuối cùng xốc lại bao hành lý, xoay người đi về phía đường núi.

Ta đứng sững người tại chỗ lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng dường như nới ra thêm vài phần khoảng không trống rỗng lại thất lạc.

Ánh nắng sáng sớm ấm áp lại đạm nhiên. Thân ảnh đơn bạc của nàng dần dần tiêu thất phía chân trời. Chưa từng quay đầu lại.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời loang lổ những vệt nắng rơi xuống, đến tột cùng cũng không thể xác định cảm xúc trong ngực là trầm trọng hay nhẹ nhõm. Thở hắt ra, xoay người đi về hướng bên trong Tương Dương thành náo nhiệt phồn hoa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.