Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 39: Trả lại bản quyền



Đóng cửa tiệm vào đúng 12 giờ trưa, Tạ Minh Triết ăn trưa xong lại quay về không gian cá nhân tiếp tục làm thẻ. Vừa làm được vài tấm Đại Ngọc, bên tai lại nghe được âm thanh của hệ thống: “Bạn tốt Tàn Dương gọi cho bạn.”

Tạ Minh Triết ấn nút mở lên thì lập tức nghe được giọng nói vội vàng của hội phó Tàn Dương: “Chào Chú Béo! Nhiếp Thần chúng tôi muốn tìm chú bàn bạc một ít việc, không biết hiện tại chú có thời gian không? Nếu được hãy tới công hội chúng tôi, Nhiếp thần đang chờ chú.”

Tạ Minh Triết đáp lại: “Nếu như là chuyện gia nhập câu lạc bộ Phán Quyết thì thôi đi, anh cảm ơn Nhiếp thần hộ tui!”

Tàn Dương nói: “Không phải chuyện gia nhập câu lạc bộ, Nhiếp thần muốn bàn về bản quyền tấm thẻ Võ Tòng.”

Bản quyền thẻ bài? Chẳng phải bản quyền của Võ Tòng đã được chuyển nhượng cho Phán Quyết rồi sao? Nhiếp thần tìm mình là muốn làm gì nữa? Tạ Minh Triết hoài nghi xoay người đến bản đồ sao, trực tiếp dịch chuyển tới lãnh địa công hội Phán Quyết. Hội phó Tàn Dương đích thân ra cổng đón cậu, dẫn cậu tới văn phòng.

Tạ Minh Triết đẩy cửa đi vào thì trông thấy hai dãy số ID quen thuộc —— clone của Nhiếp Viễn Đạo và Sơn Lam.

Giọng nói của Sơn Lam vẫn hòa nhã như trong trí nhớ, đi đến trước mặt Tạ Minh Triết mỉm cười: “Chú Béo, lâu rồi không gặp, không ngờ chỉ một thời gian ngắn mà chú đã làm ra được chín lá bài chết tức thì nhằm vào các câu lạc bộ lớn rồi, thật lợi hại.”

“Lam thần quá khen.” Tạ Minh Triết thẳng thắn hỏi thăm, “mọi người tìm tui là vì bản quyền xảy ra vấn đề gì sao?”

Nhiếp Viễn Đạo ngồi bên cạnh không hề lên tiếng, Sơn Lam liền tiếp tục ôn hòa đáp lời: “Là thế này, lúc đầu tôi cũng từng nói, sư phụ mua bản quyền thẻ Võ Tòng không phải vì sợ tấm thẻ này của chú, mà là muốn làm quen với chú, mời chú gia nhập câu lạc bộ Phán Quyết. Nếu chú đã xác định sẽ không gia nhập câu lạc bộ nữa, thì sư phụ muốn trả bản quyền tấm thẻ này cho chú.”

“…” Tạ Minh Triết xoay đầu nhìn về phía Nhiếp Viễn Đạo, không tin được sẽ có chuyện tốt như vậy, “Nhiếp thần đang nói đùa ư?”

“Tôi chưa từng nói đùa.” Nhiếp Viễn Đạo thấp giọng đáp.

“Thật ra, để sư phụ trả lại bản quyền cho chú còn có một nguyên nhân.” Sơn Lam mỉm cười giải thích, “hiện tại, đa số set thẻ chủ lực đều đã bị chú nhằm vào, nhưng set thẻ mãnh thú của sư phụ vẫn chưa bị đụng tới, vậy nên có không ít người trong liên minh đang hoài nghi sư phụ tôi, cảm thấy anh ấy đang âm thầm hướng dẫn chú. Mọi người cũng không hề biết đến sự tồn tại của tấm thẻ Võ Tòng này, chúng tôi lại không tiện giải thích. Bây giờ trả thẻ Võ Tòng cho chú, ngày mai chú cứ treo lên cửa hàng bán, như thế có thể gián tiếp rửa sạch hiềm nghi cho sư phụ.”

“…” Tạ Minh Triết có hơi buồn cười, cảm thấy Nhiếp thần vô cùng đáng thương, vậy là anh ta đang làm bia đỡ đạn giúp Đường Mục Châu sao?

Nhiếp Viễn Đạo đứng lên, đưa tấm thẻ Võ Tòng cho Tạ Minh Triết: “Đây là Võ Tòng sau khi tôi sửa đổi, chú nhìn thử đi.”

Tạ Minh Triết nhận lấy tấm thẻ nhìn kỹ, quả nhiên là hoàn toàn khác biệt với Võ Tòng cậu làm trước đó.

Cậu nhớ rất rõ máu và công của Võ Tòng đều có khoảng 300 điểm, sau khi Nhiếp thần lấy được bản quyền thì liền sửa đổi số liệu thẻ bài, bây giờ thẻ Võ Tòng cũng được đẩy điểm tốc lên 30 như những tấm thẻ chết tức thì khác. Mà quan trọng hơn là, miêu tả kỹ năng cũng bị Nhiếp thần sửa chữa —— gây trọng thương cho thẻ bài “hổ dữ” đổi thành gây trọng thương cho thẻ bài “mãnh thú”.

Chỉ đổi một chữ, phạm vi ban đầu nhắm tới chỉ một loại bài là hổ dữ biến thành toàn bộ mãnh thú.

Nhiếp Viễn Đạo đương nhiên không biết điển tích “Võ Tòng đánh hổ”, mà hắn thay đổi theo cách hiểu của mình. Hình tượng con hổ trong thẻ bài được hắn xử lý cho mơ hồ, đổi thành bóng của một bầy thú dữ, người đàn ông cường tráng dùng một quyền đấm vào mãnh thú, tạo ra hiệu quả chỉ định mãnh thú chết tức thì, hệ thống cũng thông qua xét duyệt.

Có điều, tại sao hắn lại thay đổi cho thẻ nhằm vào chính mình?”

Tạ Minh Triết có hơi hoang mang: “Nhiếp thần, anh thay đổi tấm thẻ thế này không phải là để toàn liên minh nhằm vào set thẻ của mình sao?”

Nhiếp Viễn Đạo bình tĩnh nói: “Ý tưởng chết tức thì này là do Đường Mục Châu đề nghị, lúc đó tôi cũng đồng ý. Là một người ủng hộ mở rộng thẻ bài chết tức thì, chẳng có lý gì lại bỏ sót set thẻ của mình cả?”

Tạ Minh Triết: “…”

Ý thức của đại thần quả nhiên không tầm thường.

Sơn Lam nhìn thoáng qua sư phụ rồi tiếp tục: “Chú Béo, sư phụ tôi dám thả ra lá bài chết tức thì nhằm vào mãnh thú có thể nói rõ anh ấy không hề sợ chỉ định chết tức thì. Đấu trường biến đổi khó lường, thẻ chết tức thì chỉ có thể giết được một tấm thẻ khác, cũng không thể hoàn toàn ảnh hưởng tới cục diện. Nhờ chú bán lá bài Võ Tòng này cho các câu lạc bộ lớn, sau này trên đấu trường, người khác có lá bài này nhằm vào sư phụ tôi, chúng tôi cũng có lá bài khác nhằm vào bọn họ, như vậy mới công bằng.”

Đối phương chủ động trả lại bản quyền, Tạ Minh Triết không có lý do để không nhận lại, dứt khoát hỏi: “Giá tiền bản quyền tính thế nào?”

Sơn Lam đáp: “Vẫn 3 triệu vàng là được.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Như vậy sao được? Tấm thẻ ban đầu bán đi với giá 3 triệu vàng chỉ nhằm vào mỗi hổ dữ, sau khi Nhiếp thần sửa chữa, lá bài này đã có thể nhắm tới toàn bộ set thẻ mãnh thú, phạm vi được mở rộng ra rất nhiều, làm sao vẫn cứ để giá cũ chứ?”

Sơn Lam hòa nhã đáp: “Không sao cả, chúng tôi trả thẻ bài cho chú không phải chỉ để kiếm tiền. Tấm thẻ này chính là ý tưởng của chú, bọn tôi cầm cũng chẳng có ý nghĩa gì, chú cứ đem vào cửa hàng bán, vừa đúng mười tấm thẻ chết tức thì.”

Thái độ của đối phương vô cùng tốt, Tạ Minh Triết cũng không rối rắm nữa, dứt khoát nói lời cảm ơn, rồi cùng hội phó Tàn Dương giao ra 3 triệu vàng, tới trung tâm bản quyền lấy lại bản quyền thẻ Võ Tòng.

Sau khi trở về nhà mình, Tạ Minh Triết liền phục chế tấm thẻ Võ Tòng đã được thay đổi này gửi cho Đường Mục Châu: “Đường thần, đây là tấm thẻ tôi từng nói đã bán bản quyền cho Nhiếp thần, hôm nay anh ta tìm tôi trả lại.”

Đường Mục Châu nhanh chóng trả lời: “Lão Nhiếp rất sáng suốt, nếu hắn ta không trả thẻ bài lại cho chú thì những câu lạc bộ khác cũng có thể sẽ tạo ra thẻ chết tức thì khác nhằm vào hắn thôi, không bằng tặng hết công lao này cho chú. Vả lại, mấy hôm nay đám người trong group cứ nghi ngờ chính hắn là người hợp tác với chú, hắn làm thế này cũng có thể rửa sạch hoài nghi.”

Tạ Minh Triết tò mò hỏi: “Bộ không có ai nghĩ chính anh là người hợp tác với tui sao?”

Giọng nói Đường Mục Châu tràn đầy ý cười: “Tôi ẩn thân rất tốt. Chú cũng đừng kể cho ai biết, không thì tôi toi đời mất.”

Tạ Minh Triết: “…”

Tự nhiên lại muốn kể ra ghê ta, để mọi người biết được bộ mặt thật của vị đại thần này.

Tạ Minh Triết vứt ý tưởng xấu này ra khỏi đầu, nói sang chuyện khác: “Tui vẫn luôn hối hận khi đó đã bán đi bản quyền tấm thẻ Võ Tòng này, giờ thì tốt rồi, đã gom được mười tấm thẻ chết tức thì, đủ cho tui bán một thời gian.”

Đường Mục Châu hỏi: “Thành Phố Đêm Tối có tới tìm chú không?”

Hắn vừa hỏi xong, Tạ Minh Triết liền nghe được âm thanh của hệ thống: “Bạn có thư mới.” Mở ra xem, thế mà lại thật sự là Thành Phố Đêm Tối gửi tới: “Xin chào Chú Béo, tôi là hội trưởng công hội Thành Phố Đêm Tối, nếu có thời gian thì mời chú tới công hội chúng tôi làm khách, Bùi thần và tiểu Trúc nhà chúng tôi rất muốn làm quen với chú.”

Tạ Minh Triết: “…”

Đường Mục Châu thật đúng là nhà tiên tri, mới vừa nói xong, đối phương liền tìm tới cửa.

Tạ Minh Triết nói: “Bọn họ vừa gửi thư cho tui, Đường thần nghĩ họ tìm tui để làm gì vậy?”

Đường Mục Châu đáp: “Theo tôi suy đoán, có lẽ giáo sư Bùi tìm chú để mua thẻ. Cậu ta là một kẻ rất thích tiếp thu cái mới, mỗi lần ra thẻ mới cậu ta đều muốn mua về để nghiên cứu.”

Trước đó Tạ Minh Triết đã tìm hiểu sơ lược về Thành Phố Đêm Tối, đây là câu lạc bộ có tuổi đời nhỏ nhất trong sáu câu lạc bộ lớn, thành lập vào mùa giải thứ bảy, nhưng lực phát triển rất mạnh. Thẻ hệ bướm của Diệp Trúc và thẻ cổ trùng của Bùi Cảnh Sơn đều rất nổi tiếng, mặc dù thẻ của bọn họ có thủ cực thấp, nhưng lại có lợi thế nhẹ nhàng linh hoạt, tính cơ động rất mạnh, vì Diệp Trúc có một tấm thẻ bướm ẩn thân theo dõi vô cùng biến thái, nên năng lực ám sát của cặp đôi này được đánh giá là số một toàn liên minh.

Mà Đường Mục Châu không hề đề nghị cậu làm thẻ chỉ định chết tức thì nhằm vào thẻ cổ trùng của Bùi Cảnh Sơn, là vì sau khi chết, cổ trùng sẽ phân liệt, tái sinh, thậm chí còn có một ít thẻ có thể bùng nổ cổ độc phản kích đối thủ, loại thẻ này cùng với set thẻ hệ vong ngữ của đại thần Phương Vũ tương đối khắc chế được chỉ định chết tức thì.

Tạ Minh Triết đi vào bản đồ sao, chọn ngôi sao màu tím vừa xuất hiện trên bản đồ, dịch chuyển tới Thành Phố Đêm Tối.

Tất cả kiến trúc của Thành Phố Đêm Tối đều có màu tím đậm, đường đi cũng được trang trí bằng những viên tinh thể nhỏ màu tím, toàn bộ lãnh địa công hội nhìn từa tựa như một pháo đài cổ kính thần bí thường thấy trong thế giới ma thuật. Tạ Minh Triết đi theo cô gái dẫn đường tới văn phòng, nhìn thấy huy hiệu được thiết kế rất độc đáo —— đó là một pháo đài ma thuật, bên trên viết bốn chữ lớn “Thành Phố Đêm Tối”, ánh sáng tím tỏa ra xung quanh dòng chữ, mang đến cảm giác vô cùng thần bí.

Trong văn phòng có hai người, đều dùng gương mặt mặc định của hệ thống, dĩ nhiên chỉ là clone. Người đàn ông thành thục hơn đứng lên, ôn hòa nói: “Chào Chú Béo, tôi là Bùi Cảnh Sơn, tuyển thủ chuyên nghiệp của Thành Phố Đêm Tối. Còn đây là tuyển thủ Diệp Trúc chơi thẻ hệ bướm.”

Tạ Minh Triết trực tiếp hỏi: “Hai vị tìm tui có chuyện gì không?”

Bùi Cảnh Sơn nói: “Tôi muốn đặt trước thẻ bài từ chính chú, dù sao thì cửa hàng của chú có quá nhiều người ngồi đợi, cứ mua từng tấm một thì hội trưởng bọn tôi cũng không mua đủ, vậy nên mới muốn trực tiếp tìm chú đặt trước. Bây giờ hẳn là chú đã vẽ xong một bộ thẻ chết tức thì rồi đúng không? Chú ưu tiên bán bốn bộ cho tôi, giá gấp đôi giá bán ở cửa hàng, thế nào?”

Quả nhiên là tìm tới mua thẻ về nghiên cứu, xem ra Đường thần cũng hiểu rất rõ vị đối thủ này.

Tạ Minh Triết thẳng thắn gật đầu: “Không thành vấn đề. Tuy nhiên, bốn bộ thẻ bài quá nhiều, ngày mai tui mới giao hàng được không?”

Bùi Cảnh Sơn lễ phép nói: “Cảm ơn Chú Béo.”

Diệp Trúc đi tới nhìn nhìn Tạ Minh Triết, tò mò hỏi: “Chú Béo, rốt cuộc người tiết lộ set thẻ của bọn tôi là ai vậy? Có phải là Nhiếp thần không?”

Tạ Minh Triết mỉm cười: “Không có ai chỉ cho tui set thẻ của các đại thần cả, là chính tui tự tìm hiểu.”

Diệp Trúc hoài nghi hỏi cậu: “Thật sao? Sao tui cứ luôn cảm thấy là Nhiếp thần nhỉ, không thì sao cái miệng xúi quẩy của ổng lại chuẩn vậy chứ?”

Tạ Minh Triết: “…”

Nhiếp thần thật đáng thương, ngày mai tui sẽ giúp anh rửa sạch tội danh.

***

Tạ Minh Triết về lại không gian cá nhân, ổn định tâm trạng bắt đầu vẽ thẻ bài.

Từ khi tiếp xúc với game này đến giờ, cậu đã làm ra được mười tấm thẻ chết tức thì khác nhau, theo thứ tự là Lâm Đại Ngọc, Võ Tòng, Tiết Bảo Thoa, Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Chung Quỳ, Sa Tăng, Tào Xung, Thái Thượng Lão Quân và Thái Ất Chân Nhân, nhằm vào một lượng lớn set thẻ chủ lực của giải đấu chuyên nghiệp.

Bây giờ cũng đã qua một khoảng thời gian, những tấm thẻ này đủ để cậu bán thật lâu.

Tạ Minh Triết bắt đầu vẽ từ Lâm Đại Ngọc, 10 tấm thẻ mỗi loại 10 tấm, cộng lại chính là 100 thẻ bài.

Dù là nhà thiết kế chuyên nghiệp, liên tục vẽ 100 lá bài thế này cũng là quá sức. May mà những tấm thẻ này đều là thẻ đã là thành phẩm được kho dữ liệu ghi nhớ rồi, cậu tập trung tinh thần phục chế lại cũng không quá khó khăn, chỉ là có hơi mệt mỏi.

Khi vẽ xong đã là mười giờ tối, đầu Tạ Minh Triết như muốn nổ tung, sau khi lấy mũ giáp xuống thì xoa huyệt thái dương. Cậu thấy Trần Tiêu đi tới nói: “Lúc nãy thấy cậu đang nhắm mắt tập trung tinh thần, hẳn là đang làm thẻ nên anh không quấy rầy, bọn anh đã chừa một phần cơm cho cậu, mau đi ăn đi.”

Trông thấy hộp cơm được giữ ấm trong tay anh, Tạ Minh Triết cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh Trần.”

Tạ Minh Triết đang đói bụng, cầm lấy hộp cơm đi vào phòng ăn, như hổ đói ăn sạch phần cơm của mình.

Trần Tiêu nói: “Cậu cũng đừng nên quá sức, làm thẻ phải biết tiết chế một chút, dùng não quá độ không tốt cho cơ thể đâu.”

Tạ Minh Triết lau miệng sạch sẽ đáp: “Em biết. Tạm thời em sẽ không làm thẻ mới nữa, trước hết cứ bán những tấm thẻ này tích lũy vốn. Mấy hôm nay mọi người vẫn luôn giúp em farm tài liệu, cũng rất vất vả, trưa mai để em đãi mọi người một bữa đi.”

Trần Tiêu cười nói: “Cũng không đến nỗi vất vả, farm vật liệu chính là công việc thường ngày của bọn anh mà. Chỉ là, anh vẫn không xác định được ý nghĩ của cậu, hôm trước ở nhà trọ cậu anh có thấy rất nhiều sao lãnh địa của các công hội lớn tại bản đồ sao, những công hội đó tìm cậu chắc là muốn mời cậu làm nhà thiết kế đúng không?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Không sai. Nhưng em đều từ chối hết rồi.”

Trần Tiêu khẽ nhíu mày: “Cậu thật sự quyết định muốn hợp tác với bọn anh?”

Tạ Minh Triết đáp: “Em nghĩ như vậy. Để em đi kiểm tra thu nhập của cửa hàng trước đã, bữa trưa ngày mai em sẽ nói chuyện rõ ràng với mọi người.”

Sau khi ăn xong, cậu lại vào game một lần nữa, Trì Thanh chat riêng với cậu, trực tiếp gửi cho cậu một bảng danh sách.

Danh sách gồm hồ sơ người mua của từng tấm thẻ bài, bảng theo dõi tình hình cửa hàng mỗi ngày và tổng thu nhập của cửa hàng mấy hôm nay, Trì Thanh nói: “Thấy cậu bận quá nên tôi giúp cậu chỉnh lý lại bảng số liệu theo dõi, việc chỉnh lý hồ sơ của phòng cày thuê trước đây cũng do tôi phụ trách, nên khá là quen thuộc.”

Tạ Minh Triết nói: “Cảm ơn chị Thanh!”

Cậu nhìn vào danh sách, chỉ mới mấy ngày bán thẻ mà thu nhập đã đạt tới 10 triệu vàng, cộng thêm tiền bán bộ thẻ chết tức thì vào ngày mai và bốn bộ thẻ mà Bùi Cảnh Sơn đặt trước với giá gấp đôi, thì thu nhập tuần này của cậu có thể dễ dàng đột phá lên 20 triệu vàng.

Số tiền lớn thế này, đổi thành trước đây cậu nằm mơ cũng không được.

Thế nhưng bây giờ, cậu nhìn những con số này vẫn không thấy thỏa mãn.

Từ khi quen biết Đường Mục Châu, cậu biết thêm rất nhiều chuyện về liên minh và các set thẻ, cũng đã gặp qua nhiều clone của các vị đại thần, cậu hiện tại vẫn còn kém bọn họ rất nhiều. Thẻ bài muôn màu muôn vẻ, giải đấu chuyên nghiệp cạnh tranh gay gắt, câu lạc bộ nổi tiếng, các vị đại thần với nhiều loại tính cách khác nhau… từng thứ từng thứ đang hấp dẫn cậu tiếp tục tìm hiểu thêm về thế giới này.

Chỉ chế tạo thẻ chết tức thì thôi là không được, chỉ mở tiệm làm ông chủ thôi cũng vẫn cảm thấy còn thiếu rất nhiều.

Cậu muốn hoàn thiện set thẻ nhân vật.

Cậu muốn thành lập câu lạc bộ của riêng mình, cậu muốn giới thiệu nền văn minh Trung Quốc rực rỡ kia cho người của thế giới này.

Thu nhập từ mười tấm thẻ chết tức thì có thể cho cậu một đời cơm no áo ấm không cần lo nghĩ gì, nhưng đây chỉ mới là điểm xuất phát mà thôi.

Tạ Minh Triết hít sâu, lấy 10 triệu vàng trong game ra treo bán vào ngân hàng thẻ sao. Một lát sau, di động của cậu bắt đầu nhận hàng loạt tin nhắn từ ngân hàng, bán vàng thành công, đổi thành tiền thật, số tiền trong tài khoản của cậu từ 3 trăm ngàn biến thành 1 triệu 3 trăm ngàn.

Dù thế nào thì cậu cũng đã là một triệu phú nho nhỏ, tiếp tục bán thêm vài ngày kiếm được hơn chục triệu cũng không phải là mơ tưởng nữa.

Tạ Minh Triết khoái chí nhìn con số trong tài khoản của mình, quay đầu lại nói: “Trưa mai em mời mọi người một bữa! Chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn!

Bàng Vũ cười híp mắt: “Mấy hôm nay tiểu Tạ phát tài nha! Anh đây nhìn đống vàng trong cửa hàng chú mà nhỏ dãi luôn, có nhiều tiền như vậy thì phải mời bọn này một bữa ra trò đó, đừng có tùy tiện đi ăn mì lề đường nha.” Nhắc tới ăn, hai mắt của nhóc Mập dường như tỏa sáng rực rỡ.

Kim Dược vỗ vỗ cái bụng của Bàng Vũ: “Nhóc Mập là động vật ăn thịt đó, nếu chú đã mời thì chắc chắn phải dẫn cậu ta đi ăn thịt, đồ chay không thỏa mãn được cậu ta đâu.”

Trần Tiêu cười mắng: “Mấy đứa được lắm, đứa nào cũng là động vật ăn thịt cả. Số tiền tiểu Tạ kiếm được này cũng rất vất vả, mỗi ngày đều phải vẽ một đống thẻ bài, đầu muốn nổ tung luôn đó. Chúng ta không nên phô trương lãng phí, tùy ý tìm chút gì đó là được rồi.”

Tạ Minh Triết phất phất tay: “Không được. Ngày mai em đãi mà, chúng ta cũng nên thả lỏng một chút, tiện thể cùng thương lượng với mọi người kế hoạch sau này. Em không hiểu rõ Đế Đô lắm, anh Vũ hiểu chuyện ăn uống, anh đề nghị đi?”

Bàng Vũ cúi đầu ngẫm nghĩ: “Theo như anh biết thì khách sạn Đế Hoa là nhà hàng được đánh giá tốt nhất ở gần đây, giá cả không tính là cao, cũng khá ngon, quan trọng là điều kiện rất tốt, nội thất cũng rất có phong cách!”

Tạ Minh Triết sảng khoái gật đầu: “Vậy chúng ta tới khách sạn Đế Hoa dùng bữa đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.