Bậc Thầy Thám Tử Cướp Tiền Cướp Sắc

Chương 137



“Người giết con bà là bà cùng chồng bà chứ không phải chúng tôi. Chúng tôi đến đây là để cứu người, nếu bà không muốn, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Ngoài ra, hãy tháo sợi dây chuyền ra ngay lập tức, nếu không chồng bà sẽ không sống được để nhìn thấy mặt trời mọc. ”

Nói xong, tôi đi về phía cửa, nói với Long Vũ:

” Long Vũ chúng ta đi! ”

Ra khỏi cửa, Long Vũ lái xe đưa tôi rời đi.

Khi chúng ta đi ra khỏi tiểu khu, quỷ nha đầu mới chui từ bên trong chiếc ví đi ra.

Ta lúc này mới hiểu được, quỷ nha đầu sợ cái gì.

Đó là mặt dây chuyền đó.

Quỷ nha đầu lúc đi vào tiểu khu liền nói sợ hãi, rất sợ.

Lúc đầu tôi không để  ý, nhưng khi nhìn kỹ mặt dây chuyền và phát hiện ra một vết đen, tôi chắc chắn rằng thứ này không dễ đối phó.

Người âm biết tôi sẽ đến.

Điều đó là nói rằng anh ta không theo đuổi trách nhiệm của tôi.

Nhưng tại sao Thân Lương lại nói như vậy?

Chẳng lẽ, hắn biết cái gì?

Tôi đã suy nghĩ về những câu hỏi này trên đường đi.

Thật kỳ lạ…

Vô cùng quỷ dị, rất nhiều chuyện không cách nào liên quan đến nhau.

Tất cả chỉ là những mảnh vỡ nhỏ.

Khi chúng tôi đến văn phòng thám tử, một chiếc xe đậu trước cửa văn phòng thám tử, cửa mở ra, và tôi nhìn những người đi xuống xe.

Mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ và cầm một thanh kiếm gỗ dào, tôi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

“Thân Lương? Anh làm gì ở đây vậy? ”

Thân Lương mang đồ của riêng mình.

Anh ta đứng ở cửa và nói với tôi:

“ Tôi không đến để giết anh.”

Tôi mỉm cười, giang hai tay:

“Tôi nói cho anh biết, cục diện phong thủy Nam Thị này thật kỳ lạ, không có liên quan gì đến tôi, là do anh suy nghĩ quá nhiều. ”

Long Vũ trợn mắt không biết làm sao, vừa nhìn thấy Thân Lương trong lòng đầy thù địch.

Xoay người lại, cầm lấy chiếc ghế đập về phái Thân Lương.

“Tên khốn khiếp dám đến văn phòng thám tử của ta, nơi này là nơi ngươi tới sao? Cút! ”

Long Vũ trực tiếp đánh nhau với Thân Lương.

Vốn dĩ tôi thật sự không muốn quản, dù sao Thân Lương và Long Vũ đã có thù hận với nhau.

Tôi cũng không thích Thân Lương, đánh thì đánh đi.

Nhưng ngay lúc bọn họ đang đánh nha trong bóng tối, Thân Lương đột nhiên nói:

“Tôi đang ngắm sao vào ban đêm, phát hiện sự tình không đơn giản, lần này không dễ dàng. Ngươi không thể tự mình giải quyết chuyện phiền phức này, cho nên mới tới giúp ngươi. ”

Tôi ngẩng đầu nhìn Thân Lương đang đánh nhau với Long Vũ, tôi còn chưa nói gì, Long Vũ mở miệng nói trước:

“Thám tử nhà ta không có chuyện không giải quyết được, cũng không cần ngươi hỗ trợ, ngươi vẫn nên đi giải quyết chuyện của ngươi đi. ”

“Ngươi bất quá chỉ là một đặc vụ, có tư cách gì thay ông chủ nói chuyện? ”

“ Xem ra, ông chủ ngươi đánh ngươi còn chưa đủ!”

Tôi nhìn hai người này mà cũng thấy hoang mang?

Nó có nghĩa là gì?

Tranh giành một thứ?

“Dừng lại!”

Tôi có chút bất đắc dĩ nói điều đó.

Long Vũ nghe vậy lập tức dừng lại, đứng ở bên cạnh tôi, tò mò hỏi:

“Thám tử, tại sao phải dừng lại, người nên biết tình huống hiện tại, tiểu tử này hết lần này đến lần khác đều quấy rối chúng ta, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự, hiện tại ngươi thật sự đồng ý để tên tiểu tử này giúp chúng ta? Chúng ta có cần giúp đỡ không? ”

Tôi giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai Long Vũ một cái:

“Tuy rằng chúng ta không cần giúp, nhưng thật tốt khi có một người làm việc miễn phí. ”

Thân Lương tiến lên, đứng thẳng tắp:

“Ta không cần tiền của ngươi, cũng sẽ không đòi tiền chủ nhân của ngươi, lần này ta chỉ là đối phó với người ta muốn đối phó. ”

“Ta xem, ngươi tương đối quan tâm đến tung tích của ‘Trấn Linh Sơn Hà Đồ’.”

Thân Lương lạnh lùng cười, tiến lên tiến đến trước mặt tôi, đôi mắt kia phảng phất giống như lúc tôi đến nhà hắn.

“ Tôi có thể làm được nếu không có ‘Trấn Linh Sơn Hà Đồ’.”

“Vậy từ khi ngươi xuất hiện liền tìm ta phiền toái, là có ý gì?”

Miệng Thân Lương gần như chạm vào tai tôi, hắn dùng thanh âm cực nhỏ nói:

“Ta bắt đầu làm phiền ngươi vì phong thủy ở Nam Thị, bởi vì ngươi là một quái vật sống hơn trăm năm, ngươi không chết, dân chúng nơi này sẽ chịu khổ, ngươi cho rằng những chuyện phát sinh bên cạnh ngươi không liên quan gì đến ngươi sao? ”

“Ý anh là sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thân Lương.

Thân Lương tiếp tục nói:

“Ngươi không phát hiện, những chuyện này đều xoay quanh Giang Hải cùng Trấn Linh Sơn Hà Đồ sao? ”

Đôi mắt tôi đột nhiên mở to.

Giật mình nhìn Thân Lương.

Hơi thở của Thân Lương phả vào má tôi.

Điều này khiến tôi khó chịu.

“Nếu như ngươi bằng lòng cùng ta trở về Đạo gia, không quan tâm những chuyện này, ta liền để cho ngươi an nhàn tuổi già, cũng sẽ không để cho ngươi đói, nhưng nếu như ngươi nhất định phải không chịu, như vậy chuyện lần này ta nhất định phải nhúng tay vào.”

Tôi còn chưa kịp nói, Long Vũ đã lập tức giật mạnh Thân Lương.

Thân Lương cả người đều bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Chỉ nghe thấy Long Vũ hét lớn:

“Ngươi gần gũi như vậy làm gì? Suýt hôn rồi. ”

Thân Lương lau miệng một cái:

“Nếu có hôn, ta cũng sẽ mặc kệ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.