Mã Hằng là phần tử cuồng nhiệt của nhảy hiphop, lên cấp hai thì bắt đầu học nhảy, cả ngày chạy tới chỗ mấy tiền bối ở trên đường phố học tập. Vài nam trôi qua, có chút tành tựu. Ở trường lúc tổ chức các hoạt động lễ lớn, nhảy hiphop của gã đều là tiết mục được giữ lại.
Lên cao trung thì càng là người làm mưa làm gió trog trường,dựa vào sự láu cá này rất dễ chém đượcthaan hể của mấ bạn học nữ.
Kỹ thuật nhảy hiphop tốt, cũng không có nghxa là thành tích học tập tốt. Vài môn học của gã đã đạt đến mức đèn đỏ, lý ra phải vô duyên với đại học y khoa thu đô nổi tiếng này.
Nhưng mà, tôi phải dằn lòng nói cho các bạn biết: Hết thảy đều có thể.
Ở Trung Quốc, chỉ cần gặp vấn đề thì tiền có thể giải uyết, không phải việc khó gì. Mã Hằng vừa may có một gia thế không tồi, nên tát cả đêu thuận lý thành chương.
Nhân vật giống con cưng thiê tử như gã, thứ không thể cịu được nhất là bị người khác chỉ trích, chửi rủa. Cho nên, lúc Tần Lạc ở trong lớp khiến gã không thể xuóng đài đựoc, gã liền nghĩ cách trả thù.
Gã không thiếu tiền, bên người lại có mấy hồ bằng hữu cẩu nhảy hiphop. Cho nên, gã tìm một cơ hội, lúc bắt được Tần Lạc đứng mộ mình, kéo hắn vào trong ngõ đánh túi bụi một trận.
Thật đúng là không khéo khong thành sách, gã vừa mới nói chuyện này với bọn bạn gã xong, không ngờ sau dó Tần LẠc lại xuất hiện trong tầm mắt gã.
Điều này khiến Mã Hằng cảm thấy, người này không phải bị người đánh, mà lại chủ động chạy tới tìm người đánh.
Mã Hằng hô lên, những ngươi bạn đang biêu diễn nhảy đườg phô đèu dừng lại.
“Anh Mã, có chuyện gì cần chiếu cố à?”
“Sao? Thằng nhãi đó ra rồi à? Ở đâu? Các anh em đi gọi hắn”.
“Tranh thủ thời gian, đánh xong chúng ta tiếp tục. Tao đang chuẩn bị vỗ cái meo meo 36D kia…”
Mã Hằng chỉ về phía Tần Lạc, nói: “Ở đằng kia. Là gã mặc trường bào đó”.
“Tao ngất, chính là thằng nhãi kia à? Bây giờ là thời đại nào mà còn mặc trường bào? So với mấy anh giai của chúng ta còn ngố hơn”.
“Ê. Có điều co gái bên cạnh hắn lại rất đẹp nha. Có ngực có mông, cực phẩm đó”.
Mã Hằng liền cười nói: Bọn mày biết nàng là ai không?
“Ai?” Nhất Hoang Mao hỏi.
“Cô giáo trường tao. Băng sơn nữ thần nổi danh. Bọn mày dám đi nếm mùi thất bại à?”
“Hắc, cô gái nào tao đèu đã chơi qua, nhưng vẫn chưa chơi cô giáo. Các anh em, chúng ta đi. Một đám người nói, thoáng cái liền vọt lên.
“Hắc, bọn mày kiềm chế một chút đi. Đánh gã chết khiếp là đựoc”. Mã Hằng ở phía sau nói, bộ dạng cười hì hì.
Nói thật, Lâm Hoán Khê không phải là một người bạn lý tưởng dể đi dạo phố. Bởi vì tốc dộ nàng đi quá nhanh, hơn nữa hạng mục rất rõ ràng.
Ví dụ như, nếu nàng muốn mua một cái điện thoại, liền đi thẳng tới cửa hàng điện thoại. SHop quần áo, quán quà vặt giữa đường nàng đều không thèm đếm xỉa. Như vậy, sẽ giảm đi rất nhiều niềm vui thú đi dạo phố.
Có điều, có thể đi cạnh một mỹ nữ tuyệt sắc, thỉnh thoảng lại có thẻ đụng nhẹ vai thơm của nàng, sự thỏa mãn cực độ này khiến sắc tâm của Tần Lạc lại nổi lên.
“Cậu thích ăn món gì?” Lâm Hoán Khê hỏi.
“Tôi thì cứ tùy tiện”. Tần Lạc rụt rè nói.
“Ăn món cay Tứ Xuyên thì sao?”
“Tôi sợ cay”.
“Vậy món ăn Quảng Đông”. Lâm Hoán Khê buồn bực nói. Vừa rồi cnf nói mình “tùy tiện”, nhưng mà một chút cũng không “tùy tiện”.
“Ừm. Được rồi”. Tần Lạc gật đầu.
Lúc hai người đang muố vào tửu lâu Việt Hải, một đám thanh niên liền vọt tới, vây hai người lại, cũng không nói chuyện, chỉ cười hì hì mà đánh giá bọn họ, giống nhưvafo vườn thú xem khỉ.
“Có chuyện gì à?” Tần LẠc hỏi. Hắn đã tháy Mã Hằng đứng phía sau. Xem ra, đề tỉnh Vương Cửu Cửu là chính xác. Thằng nhóc này quả nhiên dlaf dạng có thù tất báo.
“Hắc hắc, không có gì. Bọn tao chỉ là muốn tới thăm mày một chút”. Một gã đẹp trai xỏ lỗ tai nói. Người này giốn như mũi ên trong gót chân thần Asin, hẳn là loại mặt trắng rất được nữ sinh yêu mến.
Điều này khiến trong lòng Tần Lạc cảm thấy vô cùng không công bằng.
Dạng như vậy thì nên để bọn chúng là mặt heo mới đúng.
Nếu tất cả người xấu khắp thiên hạ đều mọc mụn cơm trê mặt, vậy thì đó là một sự kiện người khác phải vỗ tay khen hay đến cỡ nào chứ.
“Tôi ngoại trừ đẹp trai ra, thì chẳng có gì hay mà xem cả”. Tần Lạc nhún nhún vai, nói.
“Ơ, thằng này ngông cuồng nha. Nghe nói mày là thầy giáo? Ngon lắm sao?”
“THế thì phải xem là so với ai. Nếu so với các người thì quả thực cũng không tệ lắm”. Tần Lạc khinh thường nói. Hắn đã nhìn ra, bọn súc vật này chính là đến gây chuyện.
Anh nếu lộ ra bộ dạng sợ hãi, sẽ càng tăng khí thế bọn chúng. ANh nếu đóichoij thì có thể cầm cự với bọn chúng… đằng nào cũng bị bọn chúng đánh một trận. Thà chết đứng, chứ không thể sống quỳ.
“Con mẹ nó mày tự tìm cái chết nhé? Mày mạnh miệng lần nữa thử xem? Xem tao quất chết mày như thế nào?” Tiểu tử cot vải trắng trên đầu, vẻ mặt lệ khí giống như trong nà có người chết, chỉ vào Tần Lạc mắng.
Hắn mặc T-shirt ngắn tay, hình xăm trên cánh tay không biết là con rồng hay cá ổ, xe ra giống như là thành viên xã hội đen dự bị.
“Cút”. Lâm Hoán Khê nghe bọn chúng nói khó nghe, mặt đầy sương lạnh mà quát. Nàng cảm thây, mình dẫn Tần Lạc ra ngoài, thì nên phụ trách an toàn của hắn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hắn là thanh niên như thế, ẻo lả, yếu đuối..
“Ha ha, cô giáo Lâm, thật không hỗ là tình nhân đại chúng của đại học y khoa chúng ta. Ngay cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp nhu vậy”. Mã Hằng từ sau đám người chen vào, cười ha hả.
“Hắ là học sinh đại học y khoa à?” Lâm HOán Khê nhìn Tần Lạc hỏi.
“Tôi cũng không biết”. Tần Lạc nhún nhún vai.
“Mày…”. Mã Hằng lại một làn nữa bị Tần Lạc không thèm đếm xỉa, trong lòng thiếu chút nữa trào máu. Gã chỉ vào Tần Lạc máng: “Họ Tần kia, tao mặc kệ thân phận của mày là gì. Hôm nay, mày phải nói xin lỗi tao ngay tại đây”.
“Biết số điện thoại báo cảnh sát không?” Tần Lạc xoay người hỏi Lâm Hoan Khê.
“Biết”. Lâm HOán Khê gật đầu.
“Báo cảnh sát”. Tần Lạc nói.
“Ha ha, anh Hổ, nghe bọn họ nói gì không? Báo cảnh sát. Thật là tức cười mà”. Một đám nhìn tiểu tử quấn vải trắg trên đầu cười t.
“Nếu không thì như vây đi. Chúng ta để hắn báo cảnh sát thử xem sao?”
“Vậy cũng không được. Nếu chờ cả ngày mà cảnh sát không tới, vậy chúng ta cũng phải ở đây chờ mãi à?”
Rõ ràng là trong nhóm người này có cảh sát chống lưng. Bọn chúng căn bản không xem sự uy hiếp của Tần Lạc vào đâu.
Thật không cần báo cảnh sát sao?” Tần Lạc hỏi.
“Nếu mày muốn báo nguy, thì cũng có thể thử xem” Mã Hằng nói: “Có điều, tao khuyên mày nên bỏ cách cũ rích này đi. Cha của Trịnh Hổ hính là cục trưởng khu này”.
Tần Lạc lắc đầu,lộ vẻ thật đáng tiếc, nó: “Tôi là lo lắng cho các nguơi”.
“Bọn tao cóc cần. Họ TẦn kia, mày không phải ở trong lớp rất kiêu ngạo à? Bây giờ, lập tức xin lỗi tao. Hơn nữa…” Mã Hằng đánh giá Tần Lạc một lượt từ trên xuống dưới, có ý nén cười, nói: “Còn phải cs một chút thành ý mới được”.
“Làm sao mới tính là có thành ý?” TẦn Lạc hỏi.
“Bắt chước động tác của người anh em tao, hắn làm thế nào, mày liền làm như thế đó”. Mã Hằng chỉ vào tiểu tử dáng nười nhỏ thó như khỉ nói.
Đây là độc kế Mã Hằng vừa nghĩ ra. Tần Lạc khiến gã bị mất thể diện ở trước mặt bạn học cùng lớp như thế, gã đương nhiên cũng phải tìm biện pháp trả thù.
Để hắn dùng thân phận thầy giáo, mặc cái trường bào kỳ dị kia nhảy lên đường phố, chẳng phải sẽ chấn động đường cái Vương Phủ Tỉnh này sao?
Đến lúc đó mình lại dùng camera kỹ thuật số quay lúc hắn nhảy gửi lên mạng nội bộ giáo viên, xem hắn còn mặt mũi nào trở về dạy học.
Tần Lạc nghĩ một lát, rồi đáp ứng, nói: “Được. Tôi cũng rất thích nhảy hiphop”.
Lâm HOán Khê thiếu chút nữa đã bổ nhào xuống đất, một gã “dế nhũi” ngay cả khởi động máy cũng không biết, lại nói mình thích nhảy hiphop. Có nói giỡn hay không vậy?
“Chúng ta đi. Không cần để ý tới bọn chúng”. Lâm Hoán Khê kéo tay áo Tần Lạc, muốn chen khỏi đám người này.
“Đợi một chút. Tôi hãy cứ nhảy theo hắn một lúc đi. Khó tìm được cơ hội ọc tập như thế”. Tần Lạc đứng bất đông tại chõ, nói với LÂm Hoán Khê.
“Cậu đâu có biết nhảy?” Lâm Hoán Khê vội la lên.
“Không sao. Vẫn biết một số động tác cơ bản mà”. Tần Lạc nói.
“Nói như vậy, là mày đã đồng ý?” Mã Hằng cười lạnh hỏi.
Trong nội tâm ngược lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người này là một cao thủ nhảy hiphop? Thoạt nhìn không giống à.
“Đồng ý. Làm theo hắn hả?” Tần LẠc chỉ vào Sấu Hầu Tử hỏi.
“Đúng thế”. Mã Hằng nói.
Sau đó lại quay mặt về phía Sấu Hầu Tử: “Anh Hầu, anh làm vài động tác ch oíao viên Tần xem thử. Đừng khó quá đó, bằng không, giáo viên Tàn của chúng ta sẽ vặn gãy eo mất”.
Lúc nói chuyện, còn cố ý trừng haimawst.
“Hắc hắc, hiểu rồi”. Hầu Tử cười nói. Gã là người nhảy tốt nhất trong nhóm, Cơ GIới vũ của hắn cũng có chút danh tiếng ở Yên Kinh.
Vì vậy, Hầu Tử đúng ở trước, Tần Lạc đứng sau gã. Hai người sắp xếp thành đội hình chữ “Học”.
Động tác kỳ quái của bọn họ cũng hấp dẫn rất nhiều khách qua đường, cho rằng bên này có hai cao thủ vũ đạo muốn so tài, cũng vây tới xem náo nhiệt.
“Nhìn cho kỹ đó. Tao sắp bắt đầu rồi”. Hầu Tử nói.
“Đợi một chút” . Tần Lạc hô.
“Có chuyện gì nữa?” Hầu Tử khôn kiên nhẫn mà hỏi.
“Trên vai cậu có bụi, tôi phủi giúp cậu”. Lúc Tần Lạc nói chuyện, đã đi nhanh tới phủi vài cái trước vai và sau cổ hắn.
“Mày xong chưa?”
“Ha ha, bây giờ có thể bắt đầu rồi”. Tần Lạc lui về sau hai bước, chờ Hầu Tử biểu diễn.
“Xem cho kỹ này. Đừng chớp mắt. Tao chỉ có thể diễn một lần. Nếu không hoc được, liền chui qua đũng quần bọn tao đó”. Sấu Hầu Tử nhắc thêm lần ữa.
“Cậu nói xong chưa? Có thể bắt đầu được rồi chứ?” Tần Lạc không kiên nhẫn mà thúc giục.
“Mày… chờ đó”. Hầu Tử tức giận mắng.
Giơ tay, kỳ quái, tay không nhúc nhích được.
Nhác chân, kỳ quái, chân cũng chẳng động dậy.
Lúc lắc cổ, “Rắc rắc” một tiếng, sái cổ.
Rầm!
Thân thể Sấu Hầu Tử đứng không vững, cả người đổ nhào vè phía trước, té mạnh xuống đất. Mẹ ơi cái trán, thiếu chút nữa đập bể sàn đá cẩm thạch.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn trường xôn xao. Có người còn lớn tiéng giễu cợt, có người cầm điện thoại chụp lia lịa, còn có người huýt gió khen hay.
Bọn Mã Hằng tái mặt, Sấu Hầu Tử đang đùa à?
Cách nhảy này không phải là Cơ Giới vũ (nhảy robot)? Mà là Cương thi vũ thì đúng hơn đó.
Tần Lac chỉ Hầu Tử đang nằm sấp rên rỉ trên mặt đất, nói với Mã Hằng: “Cậu bảo tôi học cái này à? Thôi vậy, tôi xin lỗi cậu. Cái này tôi quả thật không học được”.