Hôm sau bố mẹ cô đến từ rất sớm đợi dưới sảnh Hàn Như vừa xuống Nguyễn Sở Lan đã chạy lại.
“Hàn Như hôm qua chú con bị cảnh sát đưa đi rồi bà nội đang suy sụp con có thể lương tay không.”
Hàn Như thất vọng nhìn Nguyễn Sở Lan rốt cuộc mẹ cô nhịn nhục nhiều như vậy là vì cái gì? bà ấy đang thật sự hạnh phúc hay sao.
“Mẹ rốt cuộc con và ông ngoại có bao nhiêu quan trọng với mẹ vậy ạ.”
Hàn Văn không nhịn được đành lên tiếng.
“Hàn Như không phải bà nội con hại ông ngoại con, cái đêm con và Lương Hải xảy ra chuyện Hàn Huy có nhìn thấy sau đó lỡ nói với ông con.
Để đòi lại công băng cho con ông của con cùng Hàn Huy đến tìm Lương Hải cậu ta nói con là tình nguyện thay thế.”
Hàn Như cả người sững sờ không đứng nổi lời đến miệng cũng không thể nói ra, không phải mọi chuyện không phải như vậy nhất định là bọn họ cố tình không đúng nhất định không đúng.
“Không phải các người nói dối.”
Nguyễn Sở Lan đau lòng cho Hàn Như bà đã muốn giấu mãi sự thật này nhưng đến hôm nay nếu bà không nói thì mẹ chồng bà cũng sẽ nói, trước hay sau thì con gái bà cũng phải chịu tổn thương.
“Con à chuyện đó Hàn Huy nó có ghi âm lại lúc ông ngoại con mất sau khi con đi nó đã đưa lại cho mẹ, đoạn ghi âm đó mẹ vẫn còn giữ.”
Đến hôm nay Hàn Như mới hiểu thế nào là tận cùng của nỗi đau người cô hận bấy lâu không phải là kẻ có tội, người cô yêu cả đời lại là kẻ thù, cuộc đời vì sao lại tàn nhẫn đến vậy vì sao.
Nước mắt không kìm nén được rơi xuống Hàn Như ngồi sụp xuống khóc lớn.
“Cả cuộc đời con đã gây lên tội ác gì chứ vì sao nhất định lại là con.”
Lương Hải đi xuống nhìn thấy Hàn Như đang khóc vợ chồng Hàn Văn đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Đi đến muốn ôm lấy Hàn Như lại bị cô đẩy ra.
Hàn Như mờ mịt nhìn Lương Hải.
“Lương Hải, ông ngoại em có tìm anh bao giờ không?”
Trong lòng Lương Hải sợ hãi, vì sao cô lại hỏi như vậy có phải Hàn Huy đã nói gì không chuyện năm đó chỉ có cậu ta biết.
“Như em nghe anh nói, Hàn Huy cậu ta nói dối anh không hề cố ý.”
“bụp” một cái tát thật mạnh lên má Lương Hải.
“Cái tát này là anh nợ tôi, Lương Hải anh vì sao phải đối xử với tôi như vậy.”
Lương Hải quỳ xuống ôm lấy chân Hàn Như cầu xin cô tha thứ, lúc ấy anh chỉ một lòng nghĩ đến Tống Thoan, nói những câu ấy anh không ngờ Ông ngoại sẽ vì nhưng câu đó mà tự sát.
khi biết chuyện anh đã tự trách rất lâu hàng đêm ác mộng luôn bủa vây lấy anh, đến khi ở bên cô đây cũng là lỗi sợ vô hình của anh.
“Hàn Như lúc đó anh khốn nạn, nhưng anh đang thay đổi xin em đừng bỏ anh.”
Hàn Như không trả lời chỉ lững thững lên phòng như cái xác không hồn, bây giờ cô không muốn gặp bất kể một ai.
Trở lại phòng Hàn Như ngồi trước gương từng kỷ niệm của cô và ông ngoại như một thước phim tua chậm trong đầu.
Khóc xong một hồi Hàn Như thay quần áo đến sở cảnh sát làm đơn bãi lại, đứng ngoài đợi Hàn Huy đi ra.
Hàn Huy ở trước Hàn Như có chút xấu hổ anh không giám nhìn thẳng vào mắt đứa cháu này.
Hai người một trước một sau trở về Hàn Gia.
Lương Hải đi mua đồ phòng Hàn Như đã không còn ở đó, tìm khắp nơi cuối cùng anh nhìn thấy cô cùng Hàn Huy ở cổng nhà họ Hàn.
“vào đi chuyện năm xưa hôm nay giải quyết một lần cho xong.” Hàn Như không mặn không nhạt mở lời.
vào nhà không khí xung quanh trở lên ảm đạm, Vân Tâm ngồi một bên Hàn Văn cùng Nguyễn Sở Lan đau lòng nhìn đứa con gái trước mặt.
“Bà nội tôi hỏi bà vì sao lúc trước bà để Hàn Tuyết nói với tôi ông ngoại là do bà đả khích mới tự sát.” Hàn Như mặt vô cảm nhìn Hàn Vân.
“Bà nói sai dù chỉ một lời tôi sẽ để Hàn Huy trở về sở cảnh sát ngay lập tức.”
Hàn Vân hai mắt đỏ hoe không còn vẻ kênh kiệu như mọi khi có lẽ đến bây giờ bà ấy mới nhận ra, Hàn Như đã không còn coi bà là người lớn trong nhà nữa.
“Bởi vì anh bảo bà ấy nói vậy, anh sợ em sẽ như bây giờ lên đã bảo bà nói dối.”
Lương Hải bình tĩnh trả lời, nói ra những lời này làm anh nhẹ nhõm đi nhiều tảng đá đè nặng lòng những năm qua hôm nay cũng đã bỏ xuống năm đó là anh hèn nhât khốn nạn nhưng bây giờ anh muốn mạnh mẽ đối diện vì Jacky cũng vì Hàn Như.
Hàn Như đã biết trước câu trả lời nhưng khi nghe anh nói vẫn đau đớn khôn thể chấp nhận.
Lương Hải cầm tay Hà Như dịu dàng nhìn cô.
“Hàn Như em phải chắm sóc mình thật tốt nhé, xin lỗi em xin em tha nỗi cho anh.”
Hàn Như chưa kịp phản ứng thì cảnh sát đã tới Lương Hải tự báo án.
Anh kể lại chuyện năm xưa đã dùng lời lẽ ép chết một người đang sống, bằng trứng Lương Hải cung cấp vôn không đủ kết tội anh.
Nhưng anh ta lại cứ khăng khăng mình có tội làm cho cảnh sát cũng phải đau đầu.