Bác Sĩ Mafia Chú Thật Tệ Bạc

Chương 39: Viết Thư



Hàn Như ở viện một tuần khoảng thời gian này Lương Hải còn căng thẳng hơn cả cô lúc nào cũng sợ đông sợ tây.

Về đến nhà thở một hơi nhẹ nhõm không còn mùi thuốc sát trùng mọi thứ dễ chịu hơn hẳn, Lương Hải ôm Hàn Như ngồi trên ghế sopha ngoài sân khóm hoa tường vi nở đỏ rực một khoảng, thật gia đối với cô cuộc sống như thế này đã là mãn nguyện dù chặng đường tiếp theo có đi được hay không thì cô cũng không hối tiếc.

“Lương Hải anh nghĩ con chúng ta sẽ là con trai hay con gái.”

Lương Hải âu yến nhìn Hàn Như vuốt nhẹ tóc cô ngửi mùi hương thanh mát thuộc về riêng cô.

“Anh nghĩ sẽ là con gái.”

“Vì sao nếu là con trai anh sẽ không thương hay sao.” Hàn Như vùng vằng muốn ngồi sang chỗ khác.

“Anh đâu có nói vậy.”

“anh không nói vậy nhưng anh nghĩ vậy, tối nay anh đừng có vào phòng.”

Không đợi Lương Hải có phản ứng Hàn Như đã lên phòng đóng chặt cửa mặc cho Lương Hải có nói gì cũng không mở, Lương Hải thở dài lần sau nhất định anh sẽ thận trọng.

Hôm sau Hàn Như ngủ dậy coi như không có chuyện gì xuống nhà ăn sáng, Lương Hải đang ngồi đọc báo.

ads

Hàn Như uống hết nửa cốc sữa rồi sà vào lòng anh. “Lương Hải em muốn ăn kem.”

Lương Hải vẫn tiếp tục đọc báo không trả lời cũng không nhìn cô, Hàn Như cười thầm đồ nhỏ mọn lại đang ghi hận chuyện tối qua cô cho anh ngủ ngoài phòng khách đây mà.

“Ông xã em muốn ăn kem.”

Lương Hải không chịu nổi sự mè nheo ôm lấy Hàn Như đè cô xuống hôn một cái thật sâu đến khi cô không thở nổi mới buông tay.

“Sáng sớm ăn kem cái gì, đồ ăn ở trên bàn đấy em qua ăn đi.”

Hàn Như đương nhiên là không chịu cô không thể bị thiệt như vậy, chớp mắt hai cái đôi mắt đã ngập nước đáng thương nhìn Lương Hải.

“Anh không yêu em thật lòng, em muốn chuyển ra ngoài.”

Lương Hải thấy cô khóc gấp gáp muốn chết, lại còn chuyển ra ngoài ở đâu ra chuyện đấy.

“Như mới sáng ra thật sự không thể ăn, em ăn sáng đi nát nữa anh mua cho em có được không.”

Hàn Như thấy Lương Hải chịu nhượng bộ cũng không làm khó anh đứng dậy ăn sáng trước khi đi vẫn kịp liếc Lương Hải một cái.

“Đi mua đi ăn sáng xong em muốn ăn.”

Lương Hải mua kem về Hàn Như đã ăn xong đang ngồi xem tivi.

“Ông xã nào lại đây em muốn vừa ăn vừa xem.”

Lương Hải đưa cho cô một hộp kem anh cố tình đi bộ để kem chảy bớt lạnh, Hàn Như nhìn kem bị chảy không vui nhìn Lương Hải.

“Em không ăn thì đưa đây.”

Hàn Như thấy anh nói vậy thì ngoan ngoãn ngồi ăn không yêu sách nữa ăn được một nửa cô muốn đi vệ sinh, vừa đứng dậy trời đất bắt đầu quay cuồng mọi vật trước mắt mờ đi.

Lương Hải thấy Hàn Như đứng im một chỗ không nhúc nhích khó hiểu hỏi.

“Em làm gì vậy.”

Hàn Như cười tươi cô nghe thấy tiếng nhưng lại không thể nhìn thấy vì anh đang đứng cách cô khá xa.

“Em đang tập thể dục.”

Nói xong ngồi trở lại ghế cố nhìn về hướng Lương Hải đứng nhưng mọi thứ mơ hồ cô không nhìn thấy anh.

Hàn Như trong lòng có chút sợ hãi nếu Lương Hải biết mới về nhà sức khỏe cô đã xấu đi nhất định sẽ không để cô sinh đứa bé.

“Lương Hải ôm em lên phòng ngủ em muốn ngủ một chút.”

Lương Hải đang xếp đồ vào tủ lạnh nghe cô nói liền bế cô lên phòng, thật là càng ngày càng ham ngủ, đặt cô lên giường Lương Hải muốn rời đi nhưng Hàn Như nhanh tay kéo anh Lại.

“Ngủ cùng với em đi.”

Thời gian này cô chỉ muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên anh, khắc sâu hình bóng người đàn ông của cô vào trong tim để sau này nếu như đoạn đường phía trước quá khó khăn thì cô vẫn có thể mang theo hình bóng của anh rời đi.

Những ngày tiếp theo Hàn Như vẫn tỏ ra bình thường những lúc mắt cô mờ sẽ kiếm một cái cớ nào đó bắt Lương Hải ôm lấy cô.

Đợi đến đêm khi Lương Hải ngủ say Hàn Như lén lút sang phòng sách ngồi viết cho Lương Hải một bức thư.

“Lương Hải

Cuộc sống của mỗi người chúng ta đều phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử nếu như em không còn anh cũng đừng quá đau buồn, gặp được anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em anh dạy cho em biết thế nào là yêu, là được yêu.

Em nói cho anh biết một bí mật khoảng thời gian ở Tây Bắc mỗi ngày em đều lặng lẽ trốn sau gốc cây để nhìn trộm anh, anh cười em sẽ vui, anh buồn em cũng sẽ đau lòng.

Tình yêu là thế em yêu anh không cần hồi đáp, Lương Hải từ trước đến giờ anh luôn là người nợ em lần này để em nợ anh một lần hãy để em đi trước, anh phải vui vẻ sống tiếp chăm sóc con của chúng ta thay em nhìn con trưởng thành sau đó đến gặp em kể cho em nghe qua trình đó.

Lương Hải anh đừng đau lòng vì em cũng đừng cảm thấy có lỗi vì mọi chuyện đã qua em không trách chỉ là nếu có kiếp sau nhất định em sẽ đến trước Tông Thoan cùng anh trải qua thời niên thiếu, cùng anh sinh con dưỡng cái, sau đó sẽ cùng anh già đi.

Lương Hải em chỉ có thể viết đến đây thôi mắt em đã bắt đầu mỏi rồi, em yêu anh.”

Gấp lại bức thư Hàn Như chọn một bức ảnh chân dung cô cảm thấy đẹp nhất để chung với nhau. sau đó giấu vào ngăn kéo bàn trang điểm.

Làm song mọi việc Hàn Như mới nhẹ nhàng trèo lên giường ôm lấy Lương Hải chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Hàn Như ngủ say Lương Hải mới mở mắt, anh vốn ngủ không sâu lên lúc cô dạy anh đã biết chỉ là muốn xem cô làm gì.

Ngồi dậy mở ngăn kéo bàn trang điểm Lương Hải thấy một phong thư có tên của anh mở ra bên trong có một tấm ảnh cô cười rạng rỡ kèm theo một lá thư.

Lương Hải không nghĩ nhiều mở ra xem đọc xong anh muốn gọi cô dạy hỏi cô vì sao lại tàn nhẫn như vậy, vì sao lại bắt anh một mình bước qua xuân, hạ, thu, đông mà không có cô.

Để Thư về chỗ cũ Lương Hải làm như không biết trở lại giường ôm cô cứ như vậy đến gần sáng, cuối cùng anh cũng đã có quyết định Lương Hải siết chặt lấy Hàn Như bàn tay xoa bụng vẫn còn bằng phẳng của cô “xin lỗi con.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.