Lời cuối truyện
Thánh chỉ hòa thân chưa ban bố, ban đêm, quân ở Sơn Hải Quan đến báo:
“Ban đêm, tướng lĩnh chủ soái Vương Nhất Bác đang phòng thủ thì không may trượt chân rơi xuống cổng thành, bỏ mạng tại chỗ.”
Tướng lĩnh, binh lính trong quân đều bàng hoàng, đau khổ vô cùng.
Quận chúa của quân địch cũng đến bái vong linh, khóc không thành tiếng.
Đương kim Thánh Thượng thương cảm nhất môn Vương thị trung dũng nên truy phong Vương Nhất Bác là “Phiêu Kỵ đại tướng quân”.
(Phiêu Kỵ 骠骑: tên hiệu của tướng quân thời xưa.)
Phó tướng bên người và thân tín Sài Lục trước đây của “Phiêu Kỵ đại tướng quân” thỉnh nguyện cho đại tướng quân, hy vọng có thể sớm để Vương Nhất Bác mồ yên mả đẹp, vì vậy Thánh Thượng ân chuẩn hỏa táng thi thể ở quan ngoại, chôn tại tường thành Sơn Hải Quan, cũng chu toàn di nguyện của Vương tướng quân:
“Tướng quân bách chiến chết trận không ngớt, không gọi Hồ kỵ đạp non sông.”
(Hồ kỵ 胡骑: kỵ binh của người Hồ, hoặc quy thuận kỵ binh của người Hồ. Nói chung là quân đội nước ngoài xâm lược.)
Sau lời cuối truyện
“Ca ca lại gọi ta một tiếng đi?”
“Tướng quân, ái lang, phu quân…… Chuyện giang sơn, tiểu hòa thượng Nghi Thanh có một chuyện, mong rằng tiểu đại vương ra tay tương trợ.”
“Ca ca mời nói.”
“Năm năm tháng tháng, sớm sớm chiều chiều trên đời này đều không giống nhau, chàng cùng ta đi khắp nơi nhìn một chút nhé?”
– Kết –