Lộc Hàm và Ngô Thế Huân không nói chuyện trong phòng khách, hai người vào thư phòng, đóng cửa lại, cùng ngồi xuống ghế sa lông.
Ở trên bàn có trà và nước sôi, Ngô Thế Huân pha một ấm trà xanh, Lộc Hàm mặc áo ngủ đi dép lê ngồi trên ghế sa lông, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Ngô Thế Huân rót một tách trà đẩy về phía Lộc Hàm, Lộc Hàm lên tiếng cám ơn.
Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương, không biết nguồn gốc của sự khẩn trương này bắt nguồn từ đâu, là bởi vì mình sắp tiếp cận chân tướng? Hay bởi vì thái độ của Lộc Hàm quá mức thẳng thắn khi nói trắng ra?
Lộc Hàm vừa mới tắm xong, trên gương mặt còn hơi ửng hồng, rủ mắt xuống nhìn thật lâu tách trà xanh đang bốc khói trước mặt mình, dáng vẻ thực tự nhiên, dường như chuyện mà một lát nữa mình nói căn bản là của người khác.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn, cảm thấy cho tới bây giờ bản thân mình cũng không biết Lộc Hàm thuộc dạng người gì nữa, thương nhân thích đánh tâm lý chiến, luôn tìm hiểu ánh mắt hành động lời ăn tiếng nói từ người khác để nghiền ngẫm lòng người, nhưng tựa hồ như Lộc Hàm nói và làm gì đều rất thản nhiên, chỉ có lúc nhìn Ben Ben thì trong ánh mắt mới có cảm xúc rõ rệt, biểu cảm sinh động hơn rất nhiều.
Di động của Lộc Hàm để trên bàn trà đột nhiên lóe sáng, cậu cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một số lạ.
Cậu không xem tin nhắn, một lần nữa đặt lại trên bàn trà, úp màn hình xuống.
Lộc Hàm ngước mắt nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Trước khi nói chuyện đã qua, tôi có thể hỏi anh một câu hay không?”
Ngô Thế Huân gật đầu: “Cậu cứ tự nhiên.”
“Anh và Hoàng Tử Thao có mối quan hệ như thế nào?” Lộc Hàm nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân, không hề chớp mắt.
Ngô Thế Huân nhìn lại cậu, mắt cũng không chớp, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt như một sợi dây thừng, anh biết vì sao Lộc Hàm lại hỏi vấn đề này, thật giống như chính bản thân anh sau khi biết quá khứ của Lộc Hàm, luôn muốn tìm hiểu tường tận càng nhiều hơn nữa.
“Lúc trước khi du học ở nước ngoài tôi và cậu ấy có quen nhau.” Ngô Thế Huân không nói dối, có chỉ điều không nói hết 100%.
Lộc Hàm nhìn anh, hỏi thẳng: “Bạn bè bình thường?”
Ngô Thế Huân gật đầu, biểu hiện trên mặt vẫn không có gì thay đổi: “Đúng, bạn bình thường!”
Lộc Hàm gật đầu, “Ừ.”
Lộc Hàm nói xong câu đó trong lòng Ngô Thế Huân lập tức thở ra một hơi, vừa nãy khi Lộc Hàm nhìn thẳng vào mình anh có thể cảm giác được rõ ràng trong lòng bàn tay mướt mồ hôi, rất khẩn trương, vừa phải nói dối vừa giả vờ trấn định lại còn muốn đảm bảo mình không bị Lộc Hàm nhìn ra manh mối gì.
Ngô Thế Huân cũng không nhớ nổi lần cuối cùng mình khẩn trương đến vậy là từ khi nào nữa.
Lộc Hàm dựa vào lưng ghế, “Anh muốn biết điều gì?”
Ngô Thế Huân nhìn cậu, thở ra một hơi, nét mặt trấn tĩnh tự nhiên, giọng nói nghe có vẻ xa xăm: “Tất cả mọi chuyện.”
Lộc Hàm gật đầu, rất thẳng thắn: “Được, vậy bắt đầu từ lúc Hoàng Tử Thao xuất ngoại đi.”
Ngô Thế Huân như bị ma xui quỷ khiến, trong đầu không để ý những lời cậu nói, bật thốt ra: “Trước đó đi.” Lời vừa nói ra, mới ý thức được hình như mình đã vượt quá giới hạn.
Ngược lại Lộc Hàm không quá để ý: “Cũng được.”
“Tôi và Hoàng Tử Thao yêu nhau khi vào đại học, tôi học khoa văn, hắn học dược, có thể bởi vì hoàn cảnh gia đình của cả hai tương đối giống nhau, từ lúc quen biết cho đến khi chính thức bên nhau thật tự nhiên. Bởi vì sợ không được tiện, cho nên chuyển ra khỏi ký túc xá thuê nhà ở chung. Vào năm tôi học năm hai, lúc đó Hoàng Tử Thao đã là sinh viên năm tư, thành tích của hắn luôn rất tốt, vào học kỳ cuối của năm tư có tên trong danh sách lưu học chính thức, hơn nữa còn nhận được học bổng toàn phần. Nhưng mà hắn phải học ở nước ngoài.”
Hoàng Tử Thao có tên trong danh sách được giữ lại học lên cao hơn, lại còn nhận học bổng toàn phần, Lộc Hàm từ biệt Hoàng Tử Thao vào một ngày mùa đông, cả hai đứng ở sân thể dục trước phòng hành chính, không có lời ngon tiếng ngọt, cũng chẳng có câu hứa hẹn anh chờ em, em chờ anh khiến người ta xúc động.
Mùa đông đó không biết tại sao tuyết lại rơi nhiều đến thế, con đường từ phòng học cho đến sân thể dục chìm trong một màu trắng xoá, Hoàng Tử Thao xách theo một ít quà tặng và toàn bộ gia sản đứng trước mặt Lộc Hàm nói lời từ biệt, trong ánh mắt có chút lưu luyến, nhưng càng nhiều hơn là niềm háo hức mong chờ đối với cuộc sống mới cùng một trái tim tràn đầy tham vọng.
Lộc Hàm hiểu rõ những điều ánh mắt hắn biểu lộ, cậu cầm trong tay vài cuốn sách, đang định đi đến phòng học môn thứ hai, cậu nhìn Hoàng Tử Thao, nhẹ nhàng nói lời từ biệt với hắn.
Đối thoại giữa hai người rất đơn giản, tuy không nói chấm dứt mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng Lộc Hàm biết, cũng không khác nhau là mấy, chỉ là chẳng ai nói lời chia tay mà thôi.
Sau khi Hoàng Tử Thao đi Lộc Hàm cầm sách trong tay đứng tại sân thể dục dễ đến hai mươi phút, lúc chân tê rần và chuông reo lên mới từ từ cất bước về phía dãy phòng học, hai mắt hơi đỏ.
Hoàng Tử Thao đang muốn nhanh chóng thực hiện lý tưởng của chính mình và sống một cuộc đời mới, khi xoay người rời đi không có chút xíu lưu luyến nào, càng không quay đầu lại nhìn Lộc Hàm một cái, hắn đi thực tiêu sái, dáng vẻ rất mãn nguyện.
Mà cuộc sống của Lộc Hàm cũng không có bất cứ thay đổi gì, vẫn quẩn quanh trong một phạm vi như trước, không có gì mới mẻ, chính là trong cuộc sống thiếu mất một người mà thôi.
Không thể nói rõ trong mối quan hệ đó ai thích ai nhiều hơn, trong số những bạn bè biết quan hệ của hai người, có người thì nói Hoàng Tử Thao thích nhiều hơn, người khác lại nghiêng về phía Lộc Hàm. Chỉ có Kim Mân Thạc lạnh lùng mắng một câu – Chết tiệt, điều này giờ còn có ý nghĩa sao? Chia tay thì cũng chia tay rồi người cũng chạy mất tiêu còn đâu.
Sau khi Hoàng Tử Thao đi Lộc Hàm sinh hoạt bình thường, có điều vẫn ở lại nhà trọ mà hai người thuê lúc ban đầu, không có rời đi, Kim Chung Đại khuyên nhiều lần, nói Tiểu Lộc chẳng lẽ cậu còn luyến tiếc? Cái tên cặn bã kia vì tiền đồ mà đi rồi, cậu đợi ở đây có ý gì sao?
Lộc Hàm nhìn Kim Chung Đại, đáp: “Em không đợi, chỉ có điều ở quen rồi, không nghĩ đến chuyện thay đổi, tại lười mà thôi.”
Hoàng Tử Thao đi rồi, tuy rằng không nói lời chia tay, nhưng sau khi xuất ngoại không hề chủ động liên lạc với Lộc Hàm, QQ internet di động, đều im hơi lặng tiếng, Lộc Hàm đợi ba ngày, trong lòng còn tồn tại một chút chờ mong cũng tan biến, lúc này biết rằng đã cắt đứt hoàn toàn.
Cậu thu dọn những món đồ nhỏ nhặt mà Hoàng Tử Thao còn để lại trong phòng bỏ hết vào thùng vứt đi, không chừa lại bất cứ một vật nào, tiếp đó cứ đều đặn mỗi ngày lên lớp ôn bài rồi thi cử, sinh hoạt vẫn như bình thường. Cậu là một người lạnh lùng, dáng vẻ bây giờ cũng giống như trước kia, không có gì khác biệt.
Lộc Hàm cứ tưởng rằng mình sẽ thật bình lặng học xong đại học, có thể sau này sẽ gặp được người thích hợp, thương yêu sống chung với nhau hoặc là lại sẽ chia tay, nhưng tốt xấu gì vẫn phải cố gắng đi về phía trước.
Nhưng cuộc sống yên tĩnh mà cậu mong đợi đột nhiên bị người ta quấy rầy.
Người kia chính là cha nuôi của Hoàng Tử Thao, Chu Điền.
Trước kia Lộc Hàm chỉ biết Hoàng Tử Thao có một người cha nuôi.
Hoàng Tử Thao là cô nhi, sau đó được hai vợ chồng Chu Điền nhận nuôi dưỡng, nhà họ Chu gia trước kia cũng buôn bán nhỏ, cuộc sống xem như khấm khá, Chu Điền thích đánh bài uống rượu, nhưng lúc ấy mẹ nuôi Hoàng Tử Thao còn sống, Chu Điền sợ vợ, cho nên không quá phóng túng. Nhưng sau khi mẹ nuôi Hoàng Tử Thao qua đời, nhà họ Chu có thể nói là xuống dốc không phanh.
Việc buôn bán của Chu Điền thua lỗ rất nhiều, vừa chơi bời đánh bạc uống rượu, thiếu nợ khắp nơi, người thân sợ hãi xa lánh, cuộc sống an nhàn trước kia của Hoàng Tử Thao hoàn toàn thay đổi.
Tính tình Chu Điền cũng không mấy tốt, sau khi vợ mất, bị nợ nần bủa vây cho nên càng thêm nóng nảy, mỗi ngày đều đánh chửi Hoàng Tử Thao. Quan hệ của hai cha con dần dần tan vỡ, sau khi Hoàng Tử Thao thi đậu đại học thì không trở về nhà nữa, vừa đi học vừa đi làm tự nuôi bản thân, phấn đấu đến khi được đi du học.
Chu Điền hầu như đã quên mất mình có một đứa con nuôi, đánh bạc thua lớn phải đi vay nặng lãi, lúc bị người ta đòi lấy mạng mới chợt nhớ tới Hoàng Tử Thao.
Không hiểu sao hắn lại biết được sự tồn tại của Lộc Hàm, và làm như thế nào để tìm được cậu, tóm lại Hoàng Tử Thao xuất ngoại, sau khi tìm không thấy con trai, Chu Điền mò đến quấy rầy Lộc Hàm.
Cuộc sống của Lộc Hàm hoàn toàn bị xáo trộn, ngay từ đầu Chu Điền cứ quấn lấy cậu đau khổ cầu xin, muốn biết cách liên lạc với Hoàng Tử Thao, Lộc Hàm nói với hắn là cậu không biết hơn nữa hai người đã chia tay.
Chu Điền lại không tin, cứ nhất quyết cho là Lộc Hàm cố ý không nói cho hắn biết.
Sau đó không biết tại sao thái độ càng ngày càng cứng rắn, mỗi ngày đều theo dõi Lộc Hàm thậm chí còn chặn đường, ồn ào tới nỗi trường học cũng biết, quan hệ của cậu và Hoàng Tử Thao tới tai thầy giáo, đoạn thời gian đó cuộc sống của Lộc Hàm có thể nói là gà bay chó sủa.
Trong trường ồn ào huyên náo, Lộc Hàm đến lớp vào thư viện đều bị người ta chỉ trỏ, giáo sư trưởng khoa mời cậu lên uống trà, nói tác phong cá nhân có vấn đề, thậm chí còn đề cập đến khuynh hướng *** của cậu.
Cuộc sống của Lộc Hàm vào thời gian đó là một mớ hỗn độn, tinh thần bị suy sụp nghiêm trọng. Bạn bè thân thiết đều giúp cậu hết sức có thể, bênh vực cậu ở trong trường, giúp cậu khơi thông quan hệ với các giáo viên, thậm chí còn làm đơn xin cho cậu vào ở trong ký túc xá của nghiên cứu sinh, tóm lại cuối cùng Lộc Hàm không bị xử phạt, lại còn được khuyên nhủ không nên nản lòng.
Chuyện Chu Điền quấn Lộc Hàm rất nhiều người biết, nhưng không ai liên hệ với Hoàng Tử Thao. Sau khi xuất ngoại Hoàng Tử Thao giống như cắt đứt hoàn toàn các mối quan hệ trong nước, không ai biết địa chỉ của hắn ở nước ngoài, Lộc Hàm cuối cùng chịu không nổi, cũng đã đi tìm Hoàng Tử Thao, nhưng mà không có cách nào cả.
Sau đó có một khoảng thời gian Chu Điền không xuất hiện nữa, Lộc Hàm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trung tuần tháng sáu trường học còn chưa nghỉ, nhưng chuyên ngành của cậu kết thúc sớm, thi xong môn cuối cùng cũng không còn việc gì, Lộc Hàm bèn khăn gói về nhà ông bà, vào kỳ nghỉ hè tìm được hai việc làm thêm, ban ngày làm nhân viên chạy bàn trong một quán cà phê, buổi tối thì làm gia sư cho một cậu bé sắp thi vào sơ tam.
Cậu vốn tưởng rằng chuyện Chu Điền đã kết thúc, cuộc sống một lần nữa khôi phục sự yên bình, nào đâu biết rằng nước trái cây và cà phê mình uống mỗi ngày trong quán đã bị người ta động tay, bỏ vào một số loại thuốc kích thích, hormone trong cơ thể đang từ từ thay đổi.
Kỳ thật ngay từ đầu Lộc Hàm cũng cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, liên tục trong một tuần vào lúc sáng sớm cậu đều bị căng cứng, mặc dù không có dục vọng gì, nhưng cho dù vậy khi đó có nghĩ sâu sắc đến đâu cũng không sao nghĩ đến khả năng đồ uống bị người ta động tay, cậu chỉ nghĩ có lẽ do làm việc quá mệt mỏi, làm suốt cả ngày, buổi tối còn phải phụ đạo ôn tập cho cậu học trò.
Mãi cho đến một ngày vào buổi tối, khi cậu dạy xong cho cậu học trò trên đường trở về, đột nhiên bị người ta làm cho hôn mê.
Lộc Hàm ngủ thẳng một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã là buổi tối, miệng khô lưỡi đắng, bụng cũng rất đói, tỉnh lại trong căn phòng nhỏ của chính mình thuê, lúc đó cậu nằm ở trên giường với tấm lưng ướt mồ hôi lạnh.
Cậu đột nhiên nhớ tới Chu Điền, biết chuyện không đơn giản như vậy, cậu bèn thôi việc ở quán cà phê, cũng tìm người dạy thay cho cậu học trò, thanh toán tiền xong liền nhanh chóng trốn chạy đến tìm Kim Mân Thạc. Cậu cảm thấy mình không thể ở một mình, Chu Điền vẫn chưa đi, đang theo dõi cậu.
Kim Mân Thạc lúc ấy vẫn còn ở trường, Lộc Hàm tìm được hắn, hai người ở chung trong phòng ký túc xá của Kim Mân Thạc, Kim Mân Thạc biết Chu Điền là một tên biến thái, bảo Lộc Hàm không cần đi lung tung bên ngoài, nếu hắn không có ở đó, thì đi xuống tìm bảo vệ nói chuyện phiếm.
Nghỉ hè một tháng rưỡi cũng không có chuyện gì xảy ra, Lộc Hàm hầu như không đi ra ngoài, nhàm chán thì mỗi ngày đọc tiểu thuyết, có đôi khi còn tự mình viết chút ít cho vui, thời điểm sắp khai giảng rốt cục cậu mới cảm thấy thân thể rõ ràng có gì đó không thích hợp.
Cậu bắt đầu ăn không vô, chỉ có thể uống nước, hơn nữa thích ăn chua ăn lạt, buổi sáng đánh răng nôn mửa thực sự nghiêm trọng, rõ ràng một ngày mới cũng chưa làm cái gì, lại luôn nằm úp sấp không có tinh thần, có đôi khi ngủ suốt một ngày, thế nhưng buổi tối cũng vẫn ngủ được.
Kim Mân Thạc buồn bực, còn nói giỡn với Lộc Hàm, bệnh trạng của cậu giống hệt với phụ nữ người ta mang thai… Nào biết một câu mà thành lời tiên tri.
Sau khi khai giảng Lộc Hàm dọn vào phòng đơn trong ký túc xá, bắt đầu sinh hoạt học hành như bình thường, có điều số lần nôn mửa càng ngày càng nhiều, cơm ăn cũng giảm xuống, người giống như trước không có tinh thần gì.
Bạn học đều khuyên cậu dành thời gian đi bệnh viện khám, nói không chừng là bị viêm dạ dày hay gì gì đó, Lộc Hàm cảm thấy rất có lý, có thể là mình ăn phải thức ăn bị hư. Buổi chiều thứ tư không có tiết cậu lên xe bus đến bệnh viện thành phố, kết quả nửa đường bị người ta bắt cóc, lần này không có ai làm cho cậu hôn mê, mà ngay cổng bệnh viện trực tiếp che miệng kéo vào xe tư nhân, trước sau chỉ mất vài giây, hầu như không có ai chú ý tới.
Khi Lộc Hàm bị giam lại, rốt cục Chu Điền lần thứ hai xuất hiện, khác với vẻ chán nản thất vọng trước đây, lần này Chu Điền ăn mặc sạch sẽ, mặt mày tươi tỉnh không còn dáng vẻ suy bại.
Hắn nhìn Lộc Hàm qua cửa sắt, cười vô cùng bỉ ổi: “Mày cứ lo dưỡng thai cho tốt đi, nếu ngoan ngoãn nghe lời, sau khi sinh hạ đứa bé ra, tao còn có thể chia cho ít tiền.”
Lộc Hàm lạnh lùng nhìn hắn, ôm bụng, rốt cục hiểu được nửa tháng nay thân thể của mình vì sao lại khác thường như vậy.
Chu Điền kêu Lộc Hàm ngoan ngoãn nghe lời, Lộc Hàm có thể thật sự ngoan ngoãn nghe theo sao? Một người đàn ông trưởng thành trong tình huống không biết gì bị người ta làm ra chuyện mang thai thuê, người kia lại là cha nuôi bạn trai cũ của mình, khoan nói cậu và Hoàng Tử Thao đã chia tay, cho dù chưa, cậu cũng tuyệt đối không có khả năng nhận lời!!
Cuộc sống của mình đột nhiên bị người ta quấy rầy, không chỉ là quấy rầy đơn giản, mà quả thực là rối tinh rối mù thành một mớ hỗn độn!!
Lộc Hàm cười lạnh nhìn Chu Điền, quyết kiềm chế không biểu hiện ra nửa điểm sợ hãi hoặc là dáng vẻ hoảng hốt, nhưng trong lòng quả thật rất run sợ. Chu Điền suy nghĩ chu toàn, trong phòng không có đồ vật nào dư thừa, chỉ có một tấm đệm mềm và chăn, những chỗ vách tường góc cạnh đều dùng miếng xốp dán lại, ban công cũng bị đóng lại, hắn chính là nghĩ đến tình huống cá chết lưới rách, tựa hồ không để bất luận cơ hội nào xảy ra.
Cậu đi đến bên cạnh cửa, cách song sắt nhìn Chu Điền, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói ra: “Ông cứ giam giữ tôi thử xem!!” Ánh mắt Lộc Hàm lạnh như băng, hay nói đúng hơn, ánh mắt cậu nhìn Chu Điền, ngoại trừ ung dung ra thì chẳng còn biểu cảm gì khác, Chu Điền hơi sửng sốt, chưa thấy qua người có tính cách cứng cỏi như thế, ở trong tình huống này vậy mà không có một chút sợ hãi kích động nào, càng miễn bàn việc van xin gì gì đó.
Chu Điền biết Lộc Hàm không dễ ứng phó, cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa nhốt Lộc Hàm ở trong phòng.
Ngày đó Lộc Hàm đột nhiên mất tích, hôm sau đã có người làm tốt thủ tục tạm nghỉ học, kỳ thật Chu Điền không đủ ngoan độc, hắn nghĩ Lộc Hàm nếu đã giúp mang thai thuê để trả nợ, thì mình cũng không nên làm quyết tuyệt quá, vì thế còn giúp Lộc Hàm bảo lưu kết quả học tập.
Bạn học xung quanh Lộc Hàm đều không hiểu gì cả, Kim Chung Đại bảo mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, khẳng định có liên quan tới Chu Điền kia.
Nhưng mà bọn họ đều là học sinh, không có cách nào, trong trường học rộ lên tin đồn Lộc Hàm bị bệnh, tạm nghỉ học một năm.
Chu Điền vì còn món nợ rất lớn, cấu kết với một người bên trong tổ chức môi giới mang thai thuê, người đàn ông kia giúp hắn bày mưu tính kế, Chu Điền hứa sau đó sẽ chia tiền cho hắn. Người đàn ông kia rất có thủ đoạn, sử dụng nhiều chiêu trò giải quyết mọi chuyện trong trường học của Lộc Hàm, rồi cùng Chu Điền chờ Lộc Hàm sinh đứa bé ra thì nhận tiền.
Nhưng lúc ấy người này lại làm sai hai chuyện, thứ nhất là sau khi uống rượu nói chuyện của Lộc Hàm cho một phụ nữ trong tổ chức nghe, cô gái kia chính là Rose chuyện còn lại chính là nâng giá với Lý Hồng Bình, người đàn ông này đúng là lòng tham không đáy, không chỉ đơn giản đòi tiền như vậy, ở sau lưng Chu Điền nhân danh tổ chức còn đòi hỏi Lý Hồng Bình nhà xe nữa chứ.
Tổ chức ra giá cùng Lý Hồng Bình là năm trăm năm mươi vạn, trừ ba trăm vạn cho Chu Điền trả nợ, tổ chức khấu trừ một trăm năm mươi vạn, người đàn ông này và Chu Điền có thể chia nhau mỗi người được đến năm mươi vạn, trước đó đã thỏa thuận xong, Lý Hồng Bình cũng đã đưa tiền đặt cọc một trăm mười vạn, nhưng người đàn ông này lại ăn cắp tư liệu trong máy tính rồi tìm Lý Hồng Bình muốn đòi hỏi, thậm chí còn có thái độ uy hiếp.
Lý Hồng Bình lúc ấy cười đến híp cả mắt lại, eo nhỏ uốn éo, “A, là vậy à, được rồi, tôi sẽ gọi điện đến tổ chức phá bỏ hợp đồng, tôi tình nguyện mất hơn một trăm vạn tiền đặt cọc, đứa bé tôi cũng không cần, không biết anh nghĩ gì về hình phạt mà tổ chức sẽ dành cho anh?”
Lúc ấy trong lòng người đàn ông kia choáng váng, rất tức giận, nhưng giả vờ như không có cảm xúc gì, vẫn ra vẻ khi trở về, hắn cảm thấy Lý Hồng Bình vừa rồi nói bỏ hơn một trăm vạn, phỏng chừng là hù dọa mình, không thể nào không cần đứa bé.
Sau khi Lý Hồng Bình trở về thì gọi điện thoại đến cho tổ chức kia, cũng không nói chuyện uy hiếp của người đàn ông nọ, nói thẳng ra: Phá vỡ hợp đồng! Bồi thường tiền! Từ bỏ đứa bé! Các ngươi giữ lại tự mình nuôi đi! Lão tử đưa tiền cho các ngươi mua tả!
Cô gái trực điện thoại choáng váng, chuyện làm ăn của bọn họ vốn là công việc có tính phiêu lưu rất cao, vẫn luôn dựa vào uy tín và dịch vụ mà kiếm tiền, trực tiếp nói phá vỡ hợp đồng thường tiền không cần đứa bé giống như thế này, thật đúng là lần đầu tiên!
Cô gái kia nhanh chóng gọi điện thoại cho người đàn ông phụ trách case của Lộc Hàm, lại bị Rose ngăn lại.
Rose là một cô gái rất thông minh, trong giới này rất nhiều kinh nghiệm, thủ đoạn làm việc sấm rền gió cuốn, cô giở thủ đoạn để đá người đàn ông phụ trách case Lộc Hàm ra, trực tiếp thu vào tay mình. Mà còn hẹn Lý Hồng Bình một lần, mời hắn uống trà chiều, khiến cho Lý Hồng Bình cam tâm tình nguyện móc ra khỏi hầu bao một trăm năm mươi vạn nữa.
Mà Lộc Hàm bên này bị nhốt trong phòng yên tĩnh ba tháng, trong ba tháng này thành thành thật thật sinh hoạt ăn cơm uống nước, tuy rằng không nói chuyện với Chu Điền, nhưng cũng coi như có trật tự, đôi khi còn hỏi Chu Điền mượn radio nghe một chút, thỉnh thoảng còn xem tiểu thuyết.
Trung tuần tháng mười hai bụng Lộc Hàm đã không còn nhỏ, được năm tháng rồi, nhưng Chu Điền không thể ngờ, bên kia người đàn ông cùng hắn hợp tác mới vừa bị đá ra, thì ở bên này Lộc Hàm lại đột nhiên bắt đầu tuyệt thực.
Chu Điền bị hù sợ muốn chết, bụng Lộc Hàm đã lớn như vậy, mắt thấy chỉ còn mấy tháng nữa là có thể sinh, thì lại xảy ra chuyện tuyệt thực.
Lộc Hàm cũng không nói chuyện, lại càng không tranh cãi ầm ĩ, cứ như vậy nằm an an tĩnh tĩnh.
Chu Điền không có biện pháp chỉ có thể gọi điện thoại cho người đàn ông kia, người nọ biết mình đã không còn chấm mút được gì, thuận miệng mỉa mai: “Vậy ông cứ thả nó ra, mở cửa sổ, nói với nó, chỉ cần mày dám nhảy xuống tao sẽ thả cho mày đi. Ông xem nó có dám hay không, nếu không thì thành thật mà ngốc ở trong này đi!” Nói xong liền cúp máy.
Chu Điền sau khi cúp điện thoại nghĩ nghĩ, tâm cũng tàn nhẫn, bèn lặp lại lời người đàn ông kia nói cho Lộc Hàm nghe, còn mở cửa sổ sát đất ra ngoài ban công, đứng một bên nhìn cậu.
Lúc ấy đúng nửa đêm, Lộc Hàm hai ngày không ăn không uống, sắc mặt âm u lạnh lẽo đi ra, cậu đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua Chu Điền, nhếch môi mỉm cười mỉa mai, chậm rãi ngồi lên cửa sổ.
Trong lòng Chu Điền cả kinh, cố nén ý muốn xông lên kéo người xuống, làm ra vẻ nói: “Mày nhảy xuống đi! Có bản lĩnh liền nhảy xuống! Nhảy xuống rồi tao sẽ tha cho mày!”
Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn Chu Điền, ánh mắt lạnh như băng, nhếch môi trào phúng, sắc mặt tái nhợt đến kỳ cục, nhưng thần sắc kiêu căng. Ngay sau đó, cậu thu chân lại, dùng sức nơi thắt lưng, nhảy xuống từ ban công lầu hai.
Chu Điền sợ ngây người, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua một người không sợ chết, Lộc Hàm nhảy như vậy chẳng những đứa bé không bảo đảm, phỏng chừng mệnh cũng chẳng còn!
Trong sự khiếp sợ cùng hoảng loạn hắn la lớn rồi chạy lại, trong đầu nhớ tới câu nói của Lộc Hàm lúc ban đầu — Ông cứ giam giữ tôi thử xem!!
Hắn ghé vào lan can ban công, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không dám nhìn xuống dưới, rốt cục hắn biết Lộc Hàm trong khoảng thời gian này vì sao lại thành thật với việc mang thai như thế, đó là cho hắn hy vọng, cuối cùng tự tay bóp chết hy vọng của hắn.
Lộc Hàm mới thật là tàn nhẫn, cho người ta hy vọng sau đó tự tay phá vỡ nó, chẳng sợ cuối cùng một xác hai mạng!
Nhưng mệnh của Lộc Hàm cũng thật là kiên cường, mạng của đứa bé lại càng kiên cường hơn, thế mà không việc gì!!
Chờ Lộc Hàm tỉnh lại Chu Điền đã không thấy mặt, cậu nằm trong một căn phòng xa lạ, Rose xuất hiện chính vào thời điểm đó.
Cô gái mặc quần đỏ áo sơmi đen, tóc xoăn màu nâu, dáng vẻ thoải mái, nhìn qua trông giống như một sinh viên vậy.
Cho đến giờ Lộc Hàm vẫn cảm thấy may mắn lúc ấy mình gặp được Rose, bằng không nửa đời sau của cậu xem như bị hủy hoại.
“Cũng không khác biệt nhiều lắm, Rose chẳng những khuyên nhủ tôi sinh đứa bé ra, mà còn giúp tôi xử lý Chu Điền, sau đó tôi thậm chí chưa từng nhìn thấy Chu Điền lần nào, cũng không gặp lại người đàn ông kia.” Thanh âm của Lộc Hàm trong thư phòng yên tĩnh nghe có vẻ nhẹ hơn bình thường, Ngô Thế Huân nghe rất chăm chú, lúc Lộc Hàm dừng lại dường như anh vẫn còn đắm chìm trong đó.
Thật giống như toàn bộ những hình ảnh đều khôi phục như cũ, anh là một người bên lề đứng xem, cảnh tượng không ngừng biến hóa.
Đầu tiên là khung cảnh tràn ngập tuyết trắng mà Lộc Hàm cùng Hoàng Tử Thao mặt đối mặt đứng nói lời từ biệt, sau đó một mình Lộc Hàm ngồi trong phòng bọn họ thuê chung thu dọn đồ đạc, rồi sau đó nữa Chu Điền xuất hiện, thậm chí là hình ảnh cuối cùng Lộc Hàm ngồi trên lan can ban công, nghiêng người quay đầu nhìn Chu Điền mỉm cười lạnh lùng, tiếp theo thả người nhảy xuống…
Ngô Thế Huân cảm thấy như mình hoàn toàn xâm nhập vào trong đó, nhìn giai đoạn kia của Lộc Hàm trôi qua, cảm nhận cảm xúc của Lộc Hàm, thậm chí có thể nhìn thấy mỗi một biểu cảm rất nhỏ trên mặt Lộc Hàm, thấy cậu từ lúc bất đắc dĩ không cam lòng, ẩn nhẫn rồi đến cuối là cùng đường.
Sau khi nói xong qua vài phút Lộc Hàm mới giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, hít sâu một hơi, giống như cậu vừa mới thoát ra từ cảnh trong mơ.
Hai người trầm mặc, Lộc Hàm cảm thấy chính mình cần phải lên tiếng.
Ngô Thế Huân nhìn cậu, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp: “Sau này Hoàng Tử Thao có biết không?”
Lộc Hàm nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Có lẽ là không biết, tôi chẳng rõ lắm.”
Trong mắt Ngô Thế Huân hiện lên vẻ đau lòng, “Cậu hận hắn sao?”
Lộc Hàm: “Kỳ thật nói cho cùng việc này cũng không mấy liên quan đến hắn, nhưng lúc ấy hắn đã làm sai một việc.”
“Việc gì?”
“Tôi tạm nghỉ học nửa năm, chuyện mang thai thuê chỉ có hai người bạn thân biết, sau khi đi học trở lại trường yêu cầu khoa đánh giá, vốn là không có vấn đề gì, nhưng Hoàng Tử Thao lúc ấy ở nước ngoài trả lời phỏng vấn trên đường phố của một hãng thông tấn nước ngoài, phỏng vấn kia nội dung là về vấn đề hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, Hoàng Tử Thao nhiều lời vài câu, kết quả được đăng báo. Không biết bị người nào cho lên BBS của trường, năm đó kỳ thật chuyện tôi và hắn dọn ra khỏi ký túc xá ở chung chỉ những người bạn thân thiết mới biết, nhưng vẫn gây ồn ào huyên náo, hơn nữa chuyện Chu Điền làm loạn tới khoa trước kia, chủ nhiệm khoa chịu không nổi, bèn đề xuất ý kiến đuổi học.”
“…” Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, rất khó tưởng tượng vừa mới hơn hai mươi tuổi đầu, Lộc Hàm làm như thế nào mà sống được trong hơn nửa năm kia.
Hoàng Tử Thao vì tiền đồ chạy mất, chia tay xong cũng cắt đứt mọi liên lạc Chu Điền vì trả nợ ép buộc Lộc Hàm mang thai thuê, ròng rã mấy tháng Đứa bé sinh ra sau đó vốn cho rằng có thể khôi phục lại cuộc sống ban đầu, rồi lại dính đòn cảnh cáo, tước đoạt quyền lợi đến trường thậm chí cả cơ hội trở mình.
Cổ họng Ngô Thế Huân nghẹn lại, trong lòng run lên, đột nhiên nghĩ, có phải năm đó nếu mình không come out, không cần đứa bé, thì Lộc Hàm có thể thoát khỏi vận rủi hay không? Nhưng anh lại nghĩ, nếu lúc đó không phải là mình, có phải Lộc Hàm sẽ sinh con cho người khác hay không?
Đầu óc Ngô Thế Huân hiện tại rất loạn, từ tận đáy lòng có cả trăm loại cảm xúc lần lượt kéo về, kỳ thật chính là thương xót Lộc Hàm, nhìn Lộc Hàm có vẻ lạnh lùng, trong lòng lại muốn ôm Lộc Hàm thật chặt vào trong ngực.
Anh âm thầm nắm chặt hai tay, nén xúc động, anh biết nếu hiện tại làm như vậy, sẽ chỉ làm Lộc Hàm rời xa chính mình, hai người còn cách nhau một bức tường thật dày, ngoại trừ Ben Ben, nếu làm không tốt sẽ không có chút quan hệ nào.
Lộc Hàm uống ngụm trà xanh, mùi thơm quanh quẩn trong khoang miệng, nuốt câu mình muốn nói xuống.
Kỳ thật lần phỏng vấn kia ảnh chụp Hoàng Tử Thao được đăng lên BBS của trường, sở dĩ ầm ĩ như vậy, đến nỗi khiến cho Lộc Hàm cảm thấy không còn mặt mũi, là do Hoàng Tử Thao có nói một vài câu.
“Lúc còn đến trường anh có người yêu đồng tính sao?”
“A, không, không có, bất quá tôi đã từng có một bạn trai tâm tình đã hơn một năm, nhưng tôi cảm thấy, lúc đó hẳn là bị hormone nam tính hấp dẫn, cậu ấy không phải là người yêu của tôi.”
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, Ngô Thế Huân cảm thấy nóng nảy oi bức, bèn đứng dậy mở cửa sổ sát đất ra.
Lộc Hàm rủ mắt xuống nhìn nhìn di động trên bàn trà, cầm lên nhìn thấy trên màn ảnh có vài tin nhắn cùng và mấy cuộc gọi nhỡ, cậu mở máy, là từ một số lạ gởi tới —
Tin thứ nhất:
【 Hàm nhi, tôi biết cho dù nói gì cũng không có biện pháp bù lại sai lầm năm đó, sám hối cũng không thể làm cho em hồi tâm chuyển ý. Tôi đã biết năm đó em mang thai chính là con của Ngô Thế Huân, nhưng thật sự em không thể gần gũi với Ngô Thế Huân, hắn là một thương nhân, lợi và hại được hay mất là thứ mà hắn suy xét đầu tiên, em không thể vì con mà gần gũi với hắn được. 】
Khoảng mười phút sau là tin thứ hai:
【 Hàm nhi, Chu Điền đã chết, tôi không biết làm sao để bồi thường cho em, tôi chỉ cầu xin em cho tôi một cơ hội bù đắp, được không? 】
Mấy phút sau lại gởi tin thứ ba:
【 Hàm nhi em nhận điện thoại của tôi được không? Cho tôi một cơ hội được chứ? 】
【 Em đang ở cùng Ngô Thế Huân phải không? 】
【 Hàm nhi em không thể ở cùng với Ngô Thế Huân, hắn là một thương nhân dối trá! 】
【 Hàm nhi tôi nói thật cho em biết, tôi và Ngô Thế Huân đã yêu đương và sống chung bốn năm, lúc về nước chúng tôi vẫn còn bên nhau! Chỉ mới chia tay gần đây thôi! 】
Ngô Thế Huân mở cửa sổ sát đất ra rồi đứng ở đó hơn nửa phút, há miệng ra mà hít thở, hiện giờ anh đã biết tất cả, tuy rằng chưa nghĩ ra mình nên làm như thế nào, nhưng tốt xấu gì những chuyện đã qua của Lộc Hàm anh đều đã biết rõ ràng.
Anh chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị tốt, cho nên hiện giờ biết được tất cả mọi chuyện về Lộc Hàm, anh cảm thấy mình ít nhất phải nắm chắc.
Anh xoay người, đi đến cạnh sô pha, đưa mắt về Lộc Hàm đang cúi đầu nhìn di động, “Lên lầu đi, Ben Ben hẳn là đã buồn ngủ lắm rồi.”
Lộc Hàm xem đến tin nhắn cuối cùng, rời mắt khỏi màn hình, đứng lên nhìn lại Ngô Thế Huân.