_ Tử Băng, đi ăn mỳ ý đi.- Thiên hi đã chạy đến nhà cô từ sáng sớm nói là ở nhà một mình chán đời rủ cô đi chơi.
_ Ân, đợi chút. Gọi cả Diệu Yên nữa.
_Ok.- vừa nói Thiên Hi vừa bấm đt.
_ Yo, gì vậy con gái?- Đầu dây bên kia giọng Lâm Diệu Yên vang lên.
_ Đi ăn không?- Thiên hi cười hỏi.
_Ok, qua đón nha.- Lâm Diệu Yên hôn chụt chụt rồi tắt máy.
Thiên Hi mặc một chiếc sơmi trắng, quần bò mài rách thêm đôi giầy thể thao trông rất năng động với chiều cao 1m70, tóc nhuộm nâu buộc đuôi ngựa, mặt mày không chút son phấn nhưng vẫn xinh đẹp. Cô từ trên nhà bước xuống, mặc một chiếc áo crop-top cùng chiếc quần bò xắn ống, đi đôi giầy thể thao trắng đẹp mắt, tóc hai line đen bạc trông rất ngầu, thêm một đôi kính bản to, mặt không trang điểm nhưng vẫn thu hút.
Cả hai ra con xe yêu quý của Thiên Hi, con ferari màu đỏ nổi bật. Đến nhà Lâm Diệu Yên, Lâm diệu yên cũng không kém. Một chiếc áo crop-top xanh lỡ tay, một chiếc quần đùi bò, chân đi đôi giày nike đen, tóc đen búi cao, mặt trang điểm nhẹ, dù sao cũng là tiểu thư gia giáo. Ba người đến nhà hàng pháp Trés bien để ăn, bởi vì nhà hàng Ý đóng cửa.
Bên trong có rất nhiều khu vực ăn, khu dành cho khách vip, khu dành cho khách có nhu cầu phục vụ và khu dành cho bình dân. Ba người vào khu khách vip, ở đây ít người hơn hai khu kia, cũng chỉ có 2,3 bàn đang ăn nhưng không may là một bàn chính là Vương Cảnh Thần, Hoàng Phủ Tần cùng Nam Cung Liệt.
_ Yo, Lâm tiểu thư gặp lại.- Nam cung liệt nhìn thấy Diệu Yên liền kinh ngạc nói.
_ Hừ.- Lâm Diệu Yên không thèm liếc mắt hừ lạnh nói.
_ Sao nóng vậy? Đùa cô chút thôi mà.- Nam Cung Liệt nhả nhớn cười.
_ Các vị gọi gì?- Nhân viên phục vụ đưa menu cho cô hỏi.
_ Thiên Hi?- cô nhướng mày hỏi.
_ Một cà phê đen đá, một bò bít tết.- Thiên hi cầm menu nói.
_ Tớ thì một cam không đường, một piza, một mì đen.- Lâm Diệu Yên lên tiếng.
_ Lâm tiểu thư nhỏ người mà ăn tốt a.- Nam cung liệt cười chọc nói.
_ Câm miệng của anh lại, ăn cơm của anh cho tự nhiên, đừng làm phiền bữa cơm của người khác.- Lâm Diệu Yên tức giận nói.
_ Con mèo nổi giận.- Nam cung liệt khôn lỏi cười.
_ Bố ơi, ăn cơm nghe tiếng chó thật khó chịu a.- Lâm diệu yên nũng nịu níu tay Thiên hi nói.
_ Chó?- Nam cung liệt kinh ngạc quay ra nhìn Hoàng phủ tần. Cô, cô mới nói anh là chó sao.
_ Hahaha…- Hoàng phủ tần bụm miệng cười. Bên kia Vương Cảnh Thần cũng nhếch khóe miệng.
_ Này, cô mới nói ai là chó đấy?- Nam cung liệt tức giận chỉ Lâm Diệu Yên.
_ Tôi nói bóng nói gió nói CHÓ gì anh, chẳng lẽ anh là chó?- Lâm diệu yên cười đắc ý nói. Còn cố tình nhấn mạnh chữ chó.
_ Cô…- anh thật đúng là hết biết nói cô. Tức giận đỏ mặt lên.
_ Cho tôi một capuchino, một cơm rang trứng.-bên kia Tử Băng cười nói.
” Capuchino, cơm rang trứng” Đây là suy nghĩ của Vương Cảnh Thần, đây, đây là những món hắn thích cũng là những món mối tình đầu của hắn thích. Mối tình từ năm tiểu học, hắn vô tình gặp được một cô bé trong công viên, hai người chơi với nhau đến năm trung học thì cô bé ấy chuyển đi, hắn còn chưa kịp tạm biệt, mà hai món này là hai món cô ấy thích, nói” Ăn những thứ này thật hạnh phúc”.Hắn quay ra sững sờ nhìn cô suy nghĩ. Phải chăng đó là em, Tử Băng.
_ Thần, thần…- Hoàng phủ tần nhìn hắn gọi mấy lần.
_ Ân, ừ đi thôi.- Hắn hoàn hồn nhìn thoáng qua cô lần nữa rồi cùng hai người rời đi.
Sau khi ba người ăn xong thì cũng đứng dậy thanh toán đi về.
_ Tử Băng, thật ngưỡng mộ nha, cái thẻ vip đen đấy của cậu không giới hạn a. Cậu chả bao giờ cần đi làm kiếm tiền, không cần lo hết tiền.- Lâm diệu yên như đào được kho báu, hai mắt sáng lên nhìn chiếc thẻ vip trong tay cô.
_ Ân, vậy thì cứ để thẻ đấy cho mới, mai tớ sẽ đi xin việc ở Vương thị.- Cô cười vui vẻ nói. Lâu lâu ra ngoài thư giãn không động tay chân cũng chán.
_ Vậy giờ cậu đang làm gì?- Cô quay ra hỏi Lâm Diệu Yên.
_ Mình làm diễn viên.- Lâm Diệu Yên thản nhiên nói. Mặc dù đó là công việc mới tìm được vài ngày trước.
_ Uk, Thiên Hi, ngoài làm sát thủ cậu có làm gì khác không?- Cô quay ra hỏi Thiên Hi.
_ Mai đi xin việc đi. Hoàng phủ tập đoàn không tệ.- Thiên Hi gật gật đầu nói. Mặc dù ở đó có tên đáng ghét kia nhưng ở đó lại có chuyên ngành thiết kế cô yêu thích từ nhỏ vs cả tiền lương cũng rất cao.
_ Ân, về thôi.- cô khoác tay hai người ra xe phóng về căn nhà ngoài ngoại ô.