Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 4: Tập đoàn Hải Thiên



Dừng chân trước của trụ sở chính của tập đoàn Hải Thiên, Lý Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu để tiếp thêm động lực cho chính mình.

Nhất định sẽ làm được, Lý Giai Kỳ mày phải cố lên.

Lần thứ hai bước chân đến tập đoàn Hải Thiên nhưng cảm xúc hoàn toàn khác. Lần trước, Lý Giai Kỳ đến là để phỏng vấn nên tâm trạng luôn hồi hộp thấp thỏm còn lần này là hân hoan vui mừng.

Toạ lạc trên đại lộ số sáu một trong tám đại lộ chính của Đế Đô, không chỉ vậy đại lộ số sáu còn là đại lộ chạy qua khu vực trung tâm Đế Đô nên giá đất ở đây vô cùng đắt đỏ vậy mà tập đoàn Hải Thiên sở hữu trụ sở chính rộng hàng chục hecta ở nơi này.

Trụ sở chính là một cụm công trình gồm năm toà cao ốc sắp xếp như ngôi sao năm cánh trong đó toà chính cao đến tám mươi tám tầng.

Với thành tích tốt nghiệp đại học M danh tiếng ở Mỹ, Lý Giai Kỳ được nhận vào bộ phận phát triển kinh doanh, không những vậy cô đã có kinh nghiệm làm việc tại Mỹ nên được đảm nhận chức vụ chuyên viên cao cấp. Lương thưởng thì miễn bàn, mỗi tháng lương một vạn, một năm thưởng ba tháng lương.

Khu vực làm việc của Lý Giai Kỳ nằm ở ba tầng từ tầng ba mươi ba đến tầng ba mươi lăm.

Ding!

Cửa thang máy mở ra, Lý Giai Kỳ cùng với bốn người nữa cùng tiến vào. Bốn người cùng vào thang máy đều là nhân viên cũ nên thấy Lý Giai Kỳ thì dùng ánh mắt đầy thăm dò. Lý Giai Kỳ hơi mỉm cười gật nhẹ đầu xem như chào hỏi với họ, đáp lại họ cũng khẽ gật đầu với cô.

Lý Giai Kỳ mặc một bộ vest công sở màu xanh nhạt phối với áo sơ mi trắng bên trong. Chiều cao một mét sáu mươi lăm thêm đôi giày cao gót bảy phân làm cô cao hơn hẳn hai cô đồng nghiệp nữ, xấp xỉ với hai đồng nghiệp nam. Mái tóc dài được Lý Giai Kỳ búi lên gọn gàng khoe ra cần cổ trắng ngần.

Lên đến tầng ba mươi lăm, Lý Giai Kỳ trực tiếp đến phòng giám đốc kinh doanh báo danh. Giám đốc kinh doanh là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, còn khá trẻ nhưng nghe nói năng lực rất lớn.

”Giám đốc Mã tốt, tôi đến nhận công việc ạ.”

Lý Giai Kỳ không xiểm nịnh, không cao ngạo chào hỏi Mã Di. Mã Di đang cúi đầu làm việc liền ngẩng lên nhìn rồi ánh mắt như đang đánh giá Lý Giai Kỳ.

”Cô là Lý Giai Kỳ tốt nghiệp trường M?”

”Vâng”

Lý Giai Kỳ cũng âm thầm quan sát đối phương, Mã Di là một phụ nữ không quá xinh đẹp nhưng không hiểu sao Lý Giai Kỳ cảm thấy Mã Di là một phụ nữ tâm cơ.

”Cô đến tổ hai làm việc, lát nữa Tôn Diệu Thanh sẽ đưa cho cô nội dung công việc sắp tới.”

”Vâng.”

Lý Giai Kỳ cũng không nhiều lời, cô đi đến bàn làm việc được sắp sẵn cho mình sau đó một cô gái trạc tuổi cô khá ưa nhìn đưa nội dung công việc cho cô.

Ngày làm việc đầu tiên vô cùng suôn sẻ, Lý Giai Kỳ cũng làm quen được với đồng nghiệp đặc biệt là Tôn Diệu Thanh ngồi kế bên cô. Có thể do tuổi tác như nhau nên nói chuyện với nhau vô cùng ăn ý.

Trong căn hộ nhỏ ở khu chung cư cũ, tiếng cười nói của trẻ con đặc biệt náo nhiệt.

Kết thúc một ngày học tập và làm việc, sáu bánh bao nhỏ vây quanh lấy mẹ ríu rít kể chuyện ở trường học mới.

”Hôm nay chúng con được cô giáo cho đi khám phá khu vườn trường.” Gia Ý đáng yêu nói

”Vậy sao? Nói cho mẹ nghe khám phá được những gì rồi?”

”Có một con sâu mềm mềm béo béo giống như Gia Minh ăn rất nhiều lá cây.” Gia An lém lỉnh miêu tả.

”Ơ…?”

Gia Minh ngốc ngốc nhìn mình từ trên xuống dưới, hai tay mũm mĩm xoa bụng căng tròn vừa ăn no, hai bàn trân trăng trắng mập mập cọ cọ vào nhau rất đáng yêu.

Lý Giai Kỳ đứng hình với cách liên tưởng của cô bé Gia An. Gia Minh và Gia Khôi là hai đứa béo nhất không nghĩ đến cô bé sẽ so sánh như vậy.

”Đúng vậy, đúng vậy, cô giáo nói sau này sâu mập lớn lên sẽ thành bươm bướm.” Gia Khang phụ hoạ.

”Bươm bướm thật xinh đẹp.” Gia Hân thích thú.

”Mẹ ơi, con có quà cho mẹ.”

Cậu bé Gia Khôi nâng bàn tay mũm mĩm đang nắm chặt đến trước mặt Lý Giai Kỳ.

”Cho mẹ sao?”

Cậu bé Gia Khôi mặt đầy mong đợi gật gật đầu.

Lý Giai Kỳ xoè tay ra nhận ”món quà” của con trai. Lòng bàn tay có gì đó ngưa ngứa, Lý Giai Kỳ nhìn thì thấy món quà của con trai là một chú chuồn chuồn có điều chú chuồn chuồn đã chết.

”Nó bị sao vậy, sao không động?” Gia Minh nghển cổ nhìn lên tiếng thắc mắc.

”Gia Khôi, chú chuồn chuồn này con bắt được sao?”

”Đúng vậy, có phải đẹp lắm không?” Gia Khôi đắc ý cười.

”Lúc con bắt nó, nó đã như vậy sao?” Lý Giai Kỳ nghiêm túc hỏi.

”Không ạ, con thấy nó bay rồi dừng lại trên cái lá, con nhẹ nhàng lại gần rồi bắt được nó sau đó luôn giữ trong tay.”

Cậu bé Gia Khôi trả lời vô cùng tự hào giống như việc mình làm là rất lớn.

”Các con nghe này, chú chuồn chuồn này đã chết, nó vốn dĩ có thể tự do thoải mái bay lượn tận hưởng bầu trời tươi đẹp nhưng chỉ vì hành động vô ý của chúng ta mà nó liền chết.”

Lý Giai Kỳ dịu dàng giảng giải cho các con nghe. Sáu đứa trẻ mới đầu khi nhìn thấy chú chuồn chuồn thì rất thích thú sau lại nghe Lý Giai Kỳ nói nó đã chết thì đứa nào cũng hiện rõ sự mất mát.

”Thật đáng thương.” Cô bé Gia Hân cảm thán.

”Đúng vậy.” Gia Ý hưởng ứng.

”Mẹ ơi có phải Gia Khôi làm sai rồi không?”

Cậu bé Gia Khôi nghe mẹ nói thì mặt buồn hẳn đi, cậu rưng rưng hỏi mẹ.

Lý Giai Kỳ xoa nhẹ đầu cậu bé để an ủi.

”Các con nhớ nhé, mỗi một con vật đều có cuộc sống của chính chúng cho nên không thể vì ích kỷ của bản thân mà hại đến chúng.”

”Vâng ạ!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp.

”Gia Khôi, cảm ơn con đã nghĩ tặng quà cho mẹ nhưng lần sau nhớ không nên làm vậy nữa nhé.”

Lý Giai Kỳ vừa nói vừa ôm cậu bé vào lòng rồi đặt lên trán cậu bé một nụ hôn.

Thấy mẹ hôn Gia Khôi, năm đứa trẻ còn lại cũng ào vào muốn mẹ ôm hôn. Lý Giai Kỳ ôm hôn lần lượt từng đứa rồi từng đứa một lại hôn lại cô. Trong căn nhà nhỏ ngập tràn yêu thương và ấm áp.

Lý Giai Kỳ đi làm được một tuần thì có thông báo lịch nghỉ mừng Quốc khánh. Trước kỳ nghỉ, tập đoàn có cuộc họp tổng kết quý rất quan trọng.

Ngày diễn ra cuộc họp, nhân viên tập đoàn Hải Thiên dường như đều trú trọng hơn rất nhiều. Các giám đốc tại tổng bộ rồi giám đốc chi nhánh trong nước đều tề tựu ở phòng họp lớn nằm ở tầng sáu mươi sáu của toà cao ốc.

Một ngày quan trọng như vậy, Lý Giai Kỳ cũng đặc biệt đến sớm hơn kiểm tra lại những báo cáo số liệu kinh doanh mình đã làm xem có sai sót gì không rồi mới cẩn thận mang đến phòng của giám đốc Mã Di.

Trong phòng, Mã Di đang nói chuyện điện thoại nên Lý Giai Kỳ không làm phiền chỉ để lại báo cáo rồi đi ra.

Nghe nói chín giờ cuộc họp sẽ bắt đầu, mắt nhìn đồng hồ đã gần chín giờ Lý Giai Kỳ bèn đứng lên định đi rót ly nước uống.

Reng! Reng! Reng!

Điện thoại trên bàn làm việc của Tôn Diệu Thanh đổ chuông liên tục. Tôn Diệu Thanh vừa rồi nói đi uống trà nên không có ở đây vì thế Lý Giai Kỳ đành nghe máy. Do là điện thoại nội bộ nên Lý Giai Kỳ cũng không sợ bị nói là xâm phạm riêng tư.

”Alo.”

[Diệu Thanh, cô đến phòng làm việc của tôi mang cho tôi tập báo cáo trên bàn đến phòng họp. Nhanh lên chút, sắp đến giờ họp rồi.] Bên kia điện thoại là giọng điệu cấp bách của Mã Di.

Không để Lý Giai Kỳ nói câu nào, Mã Di bên kia đã cúp máy xem ra là rất vội.

Không chần chờ nhiều, mắt nhìn sắp đến chín giờ, Lý Giai Kỳ rảo bước đến phòng giám đốc rồi cầm tập báo cáo trên mặt bàn, là tập báo cáo cô làm.

Ding!

Cửa thang máy mở ra, lần đầu tiên Lý Giai Kỳ đặt chân đến tầng sáu mươi sáu. Tìm kiếm một hồi mà Lý Giai Kỳ không tìm thấy phòng họp đâu. Càng gấp càng cuống, Lý Giai Kỳ gấp đến muốn đánh người. Cuối cùng từ đầu hành lang phía trước, Lý Giai Kỳ nhìn thấy một người đang đi lại đây. Giống như chết đuối vớ được củi mục, Lý Giai Kỳ chạy nhanh lại gần người đó.

”Xin lỗi vị đại thúc này, có thể giúp tôi chút việc được không ạ?”

Người đàn ông dừng lại trước mặt Lý Giai Kỳ, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Nháy mắt Lý Giai Kỳ cảm nhận được một cỗ áp lực đè nén nen bản thân mình.

Lý Giai Kỳ nhìn người nọ, đó là một người đàn ông rất cao lớn cô đi giày cao gót mà mới đứng đến cằm đối phương. Người đàn ông để râu quai nón rất rậm nên Lý Giai Kỳ không nhìn ra được biểu cảm.

”Giám đốc Mã Di của bộ phận kinh doanh chúng tôi để quên tập báo cáo số liệu, chắc là ngài cũng đến họp nên phiền ngài đưa giúp tôi cho giám đốc Mã. Cảm ơn ngài.”

Lý Giai Kỳ nói một hơi rồi trực tiếp đem tập báo cáo nhét vào tay người đàn ông râu rậm kia sau đó lùi lại cúi đầu cảm ơn.

”Không chậm trễ ngài nữa. Một lần nữa cảm ơn ngài.”

Nói rồi Lý Giai Kỳ chạy thẳng đến thang máy. Trước sau người đàn ông không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Giai Kỳ, lúc Lý Giai Kỳ chạy đi trong đôi mắt đen loé lên một tia sắc bén.

Ở trong thang máy, Lý Giai Kỳ vuốt vuốt ngực thở ra từng hơi mạnh. Người đàn ông đó tuy không nói lời nào nhưng đứng gần nói chuyện với hắn thật khiến cô sợ hãi. Vóc dáng cao lớn rất là bức người nhất là đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia làm Lý Giai Kỳ có cảm giác nếu nhìn thẳng sẽ bị hút luôn vào trong.

Kể từ cái ngày kinh hoàng bốn năm trước, Lý Giai Kỳ luôn luôn có xu thế bài xích và sợ hãi với nam giới, cô không tiếp xúc gần cũng như trò chuyện với những người đàn ông lạ mà trong danh sách người quen của Lý Giai Kỳ thì chỉ có ba người.

Sự việc đó có lẽ ám ảnh Lý Giai Kỳ quá sâu nên ngay cả cách ăn mặc cũng bị cô hoàn toàn thay đổi. Lúc trước khi ở nhà Lý Giai Kỳ thường mặc váy rộng rãi, ra ngoài thì tuỳ ý miễn sao không quá khó coi nhưng kể từ sau sinh dù đi đâu hay làm gì cô luôn luôn mặc đồ dài và kín đáo, nói không với quần áo ngắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.