Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà Sống

Chương 48: 48: Tư Bắc



Hai ngày nhanh chóng trôi qua
Tư Tử Sâm cùng Bính Sơn vẫn đang tức tốc chuẩn bị cho chuyến đi nguy hiểm này.
Còn bên phía Alex cũng đã phái ra biết bao nhiêu người đi tìm kiếm cô mang danh nghĩa là đi “vớt xác”.

Nhưng anh không biết được rằng bản thân anh…!đang lo sợ.
Bên phía Luan cùng ông ngoại của Tư Thuần đã “đón” được ông nội cô trong tay Tư gia rất “nhẹ nhàng”.
Tuyết Nhật Lam cùng Tiểu Bảo cũng đang chuẩn bị công tác “vượt ngục”, hai kẻ thông minh lên kế hoạch chặt chẽ.
Mọi người mỗi người một cảm xúc, một hành động khác nhau.
Nhưng bên của bọn Tư Thuần lại khác.
Hàn Mặc Ngôn mặc dù đã tiêm thuốc chống viêm, nhưng vì người nước biển quá lâu nên nhiễm trùng nặng.

Mấy ngày nay Tư Thuần luôn ở bên cạnh chăm sóc, chữa trị cho anh mà dẹp luôn chuyện chiếc nhẫn ra sau đầu, đến khi nhớ ra đã là hai ngày sau Hàn Mặc Ngôn cũng khấm khá hơn một tí.
Cô sử dụng vân tay đầu ngón trỏ ấn lên mặt chiếc nhẫn để mở khóa tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay.

Vân ve, xem xét chiếc nhẫn một hồi lâu cô liền lấy những thứ dụng cụ còn xót lại trên người cô bắt đầu tháo tháo lắp lắp.

Chiếc nhẫn chỉ to bằng một lóng tay nhưng khi tháo ra, những thiết bị được gắn bên trong chằng chịt, rất là đau đầu luôn nha.
Thấy cô lom khom xem xét thứ gì đó một hồi lâu mà không lên tiếng lèm bèm anh như những ngày qua nữa.

Hàn Mặc Ngôn liền ngó sang.
– Em đang xem thứ gì thế?

– Sửa thiết bị liên lạc.

Trên người em bây giờ chỉ có thứ này có thể có hy vọng liên lạc được với Tiểu Bảo.
– Nó được sài một nguồn sóng khác hẵng với những thứ này.

– Nói rồi cô chỉ lên đôi hoa tai cùng chiếc vòng đeo tay của mình.
– Aizzz, nhưng con trai em lại quên mất là phải cải tiến chống thấm nước.

Nhìn xem vừa thấm tí nước đã hỏng.

Mà nó lại khó giải quyết nữa chứ.

– Nói rồi cô lại vùi đầu nghiên cứu.
– Đưa anh xem thử xem.

– Anh ngồi dậy giơ tay về phía cô.
Cô lúc này mới nhớ ra, Hàn gia chuyên về vũ khí, thiết bị điện tử, anh hẵng là rành hơn cô.

Huống chi đây còn lại là sản phẩm do con trai anh tạo ra…
Sau khi đưa nó cho anh cô cũng cùng ngồi xuống giường kế bên cạnh anh.

Nhìn anh xem xét từng ngóc ngách của chiếc nhẫn.
“Chậc, đúng là con trai mình.

Ây, thật là thông minh như mình mà”.

Anh lầm bầm khi nhìn thấy những kiểu lắp chèn chuyên nghiệp.
– Anh có thể sửa được không? – Cô liếc anh một cái lên tiếng.
Hiển nhiên là những lời tự luyến ban nãy của anh cô đều nghe thấy, cô trề môi khinh bỉ.

Xem đi cằm đã sắp hếch lên tận trời rồi kia.

Cô xì một tiếng dài trong lòng.
– Anh nghĩ là được đấy.

Tầm 2-3 ngày sau hẵng là được.

– Anh trả lời nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, dựng như là rất thích thú.
– Ừm.
Bỗng từ bên ngoài có người gõ cửa.

Cô liền đứng lên tiến về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, liền thấy được người đàn ông đầu tiên mình gặp trên đảo này.

Ông ta hôm nay đã rửa mặt, cạo râu khác hẵng với mọi hôm.

Vì hôm trước khuôn mặt của ông bị đất bám đen đúa, râu mọc dài cả nửa gang tay nên không nhìn rõ mặt mũi.

Sở dĩ cô nhận ra ngay được là vì thân hình của ông rất bắt mắt.

So với những người ở đây ông cao hơn nhiều, chắc cũng xêm xêm Hàn Mặc Ngôn.
Bây giờ nhìn rõ mặt ông ta như vậy cô mới ngớ ra, giật mình hoảng hốt.

Đây…!đây…
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ông, khẽ mím môi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ tái nhợt.

Mà bên kia Hàn Mặc Ngôn dường như cũng nhận thấy được sự khác thường của cô liền ngước mắt lên.
– Chú.

– Khi thấy mặt người đàn ông trước mắt, anh bỗng bật thốt lên.
Vì người đàn ông trước mặt này, rất giống với…!Tư Bắc.
– Ừ.

– Ông khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu.
– Không đến ôm baba của con sao? – Lại quay sang cô dịu dàng nói từng chữ như sợ rằng lớn tiếng sẽ dọa cô chạy mất.
– Ba…!baba sao? – Cô cứ đứng đực ra đó.
Đối với cô, người thân chỉ có ông ngoại, ông nội, ngoài ra liền không có định nghĩa về bố mẹ, bởi cô được bố mẹ đưa đến cô nhi viện lúc mới sinh ra, không được hưởng hơi ấm của bố mẹ, không được nhìn thấy mặt bố mẹ,…!cũng không vui vẻ, hạnh phúc đến mức bật khóc.
Tư Bắc nhìn cô con gái xa cách trước mặt mình mà không hề tức giận, mà chỉ có đau lòng, bởi chính ông đã đẩy mẹ của nó vào nguy hiểm, bỏ nó ở nới xứ lạ không người thân.
– B…!bố…!đã ở đây, vậy còn mẹ đâu? Ông ngoại rất nhớ mẹ đấy.

– Cô ngập ngừng gọi “Bố” một danh từ khá xa lạ.
– Mẹ con đã không còn nữa…!sau ngày hôm đó chỉ có ta là dạt vào hòn đảo này được dân trên đảo cứu, nhưng lại mất trí nhớ.
Nói rồi ông hít sâu nhìn ra bầu trời.
– Đã gần 24 năm rồi nhỉ? – Ông nỉ non.
– Ở đây lâu như vậy rồi, b…!bố có phát hiện ra được điều bất thường gì trên đây không hoặc một lối ra khỏi những tâm bão ngoài kia.

– Cô vẫn chưa gọi “Bố” thuận miệng.
Ông nhận ra được nhưng cũng không để ý mấy.
– Ừm.

Để ra được khỏi đây chỉ có một con đường…!biển chết.

Nhưng chỉ có mấy bay mới có thể sang đây, con đường lại rất nhỏ, dễ bị lệch, mất phương hướng mà lao vào tâm bão..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 48: Mối quan hệ phức tạp giữa Lăng Trị và Luan



Sau khi nghe Tư Bắc nói một loạt những nguy cơ có thể mắc phải khi cho máy bay cố gắng vượt qua nơi này cô liền nhíu mày, trầm tư.

– Vậy… năm xưa đã xảy ra chuyện gì sao? – Cô chợt nhớ hỏi.

– Aizzzz, chúng ta không thể nào ra khỏi đây, hà tất gì phải nhắc lại chuyện năm xưa… – Tư Bắc thoáng ngập ngừng rồi nói cho qua chuyện.

– Sớm thôi… Chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây. – Cô nghiêm nghị nhìn vào mắt ông.

Không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài, nghiêm nghị của cô lại khiến lòng ông có cảm giác tin tưởng cô vô điều kiện.

– Ừm, lúc nào có thể ra khỏi đây baba sẽ nói với con sau. Ông quay lưng đi, nhìn theo bóng lưng đơn độc của ông lòng cô khẽ nhói đau, ông ấy lạc vào đây, mặc dù không thể nhớ được gì nhưng 24 năm qua ông chưa từng tiến thêm một bước nào khác.

– Còn đứng đực ra đấy làm gì. Đi thôi ta chỉ cho con hướng đường đó.

Đi ra đến cửa bỗng ông quay lại gọi cô khiến cô thoáng ngẩn ra, sau đó liền a một cái nhẹ rồi chạy theo. Hàn Mặc Ngôn nhìn vẻ đáng yêu của vợ nhà mình trước mặt ba vợ thì chỉ biết cười tủm tỉm, gọi với theo cô.

– Em cứ đi quan sát đi nhé. Anh có thể tự lo cho bản thân. Còn về chiếc nhẫn này anh cũng sẽ bắt đầu nghiên cứu.

Chỉ thấy cô phất tay một cái rồi chạy theo “bố vợ” nhà anh. Aizzzz, đến anh cô còn chưa có một mặt ngoan ngoãn như vậy.

Tư Bắc dắt Tư Thuần đi ra ngoài làng, qua rẽ một hướng khác hẵng mọi hướng mà họ hay ra ngoài đi săn. Cứ đi đi mãi khi cô đếm được đã đi được tổng cộng ba cánh rừng thì trước mắt liền thấy cảnh biển khơi.

Nhưng nó không mấy đẹp đẽ như đường bờ biển lúc đầu cô lạc vào.

– Đó là những vùng tâm bão sao? – Cô nhìn chằm chằm về phía đó.

– Đúng vậy. – Ông thản nhiên trả lời đợi con gái nói tiếp.

– Nhưng tại sao ở phía này gần như vậy mà trên làng chỉ cách ba cánh rừng kia lại không bị ảnh hưởng. – Cô khó hiểu.

– Bố cũng không biết là như thế nào, nhưng con nhìn xem, hai nơi khe đó chính là biển chết vì bị kẹp giữa hai vùng tâm bão này. Nó rất hẹp, còn có sương mù, hơi nước do hai vùng bão này thoát ra sẽ che chắn tầm nhìn của phi cơ, làm nó mất phương hướng.

– Vậy có nghĩa là nó còn khó khăn hơn là việc chúng ta chỉ nói miệng thôi sao? – Cô lẩm bẩm, lại nhìn về phía biển chết, trong đôi mắt phượng hẹp khẽ tính toán.

– Được rồi, về thôi. – Tư Bắc phất tay với cô rồi quay về.

Trước khi đi, cô lại khẽ nhìn về hướng đó một lần nữa rồi cụp mắt quay về.

– Sao rồi? – Vừa giơ tay đẩy cửa vào Tư Thuần liền thấy Hàn Mặc Ngôn đang lui cui chọt chọt điều chỉnh chiếc nhẫn.

– Aizzzz, gần xong rồi bây giờ chỉ cần hông khô nó rồi chỉnh sửa lại một lượt là có thể hoạt động lại bình thường. – Thấy cô, anh liền đặt việc đang làm dở xuống kéo cô ngồi vào lòng mình.

– Ừm. Em dự định sau khi thiết bị liên lạc được, em sẽ thông báo với Tiểu Bảo tìm cách tìm Luan tới hỗ trợ, anh ấy là người duy nhất… em có thể tin tưởng để cho máy bay bước vào đây. – Giọng cô khẽ khàng, có thở dài có lo âu.

– Luan vừa là bác sĩ vừa là phi cơ giỏi nhất bên người em nhỉ? – Hàn Mặc Ngôn cũng có biết chút chút về Luan.

– Vâng, em tin tưởng Lãnh Thanh có thể vào được đây hơn bất cứ ai. Những người em tin tưởng nhất ở bên ngoài chỉ còn Bính Sơn, nhưng anh ta quá nóng nảy, chắc giờ anh ta đang xoắn xuýt lo cho Tuyết Bạch. Lam Lam và Tiểu Bảo em sẽ không để cho bọn chúng gặp nguy hiểm. Chỉ còn lại anh hai và người đó cùng Lãnh Thanh. Trong ba người còn lại này, em vẫn nghiêng về phía Lãnh Thanh hơn.

– Ừm, vậy thì để cậu ấy cùng với Lăng Trị cùng đến đây đi. – Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt màu bạc của cô.

– Đúng nhỉ? Bên anh còn có Lăng Trị. Nhưng, hình như họ từng… – Cô nhíu mày, hiển nhiên là lo sợ hai kẻ kia vừa gặp đã oánh nhau.

Nhớ năm xưa Tuyết Phương (tức là Aurora đã từng bị Thành gia giết ấy) cùng Tuyết Lãnh Thanh và Lăng Trị là một nhóm người. Họ rất thân nhau, cho đến khi cả 2 chàng trai cùng thích một cô gái. Aurora đứng giữa sự lựa chọn mù mờ. Đến cuối cùng người cô chọn là Luan. Lăng Trị sau đó liền bỏ đi không rõ tung tích. Chỉ còn lại Tuyết Phương và Tuyết Lãnh Thanh về sau được cô nhận nuôi. Rồi xảy ra chuyện đó… mãi sau này mới biết được Lăng Trị đã gia nhập Hàn gia.

– Sẽ không sao đâu. – Anh mỉm cười hôn một cái lên má cô.

– Có lẽ vậy. – Vì đang trong mạch suy nghĩ mà Tư Thuần bị cái kẻ “mặt người dạ thú” kia ăn đậu hủ.

– Elena, đợi anh với. – Aizzz, thật là, đã lạc trên đảo rồi mà còn lo tán gái.

Rose vẫn mặt lạnh bước đi đều đều, nhanh nhẹn phóng về phía trước, bỗng Ngọc Quân không biết chết mà kêu lên một tiếng.

– Tuyết Hồng…

Thấy cô dừng lại anh ta liền mừng rỡ.

– Tiểu Hồng Hồng à…

Còn chưa nói hết câu đã bị cô quay lại quật ngã.

– Tiểu Hồng Hồng? Buồn nôn.

Cô đôi lông mày xinh đẹp lại, mắt sắc lạnh nhìn anh.

– Cái tên đó chỉ được một người có thể kêu.

Nói rồi bỏ lại cái tên dở hơi đó mà đi về hướng làng.

Tuyết Hồng sao? Đó là cái tên mà Tư Thuần đã đặt cho cô. Từ lúc được sinh ra đến khi theo chân Hàn Mặc Ngôn cô đều chỉ có một cái biệt danh “Elena”. Khoảng thời gian được Tư Thuần che chở là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất nên cái tên Tuyết Hồng đó cũng chỉ có cô mới có thể gọi. Cho dù cô có nhận mệnh lệnh của Hàn Mặc Ngôn đi nữa thì người cả đời này mà cô muốn bên cạnh, bảo vệ là Tư Thuần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.